Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2087: Đoan Mộc Cữu Cách. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2087: Đoan Mộc Cữu Cách.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2085 : Đoan Mộc Cữu Cách.

Dịch Giả: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2085 : Đoan Mộc Cữu Cách.

Diệp Mặc dừng lại trong hư không, Chân Thánh đế đến đâu cũng xé rách không
gian chạy trốn, hắn theo sát Chân Thánh đế, nhưng bây giờ sau khi hắn giết
Chân Thánh đế rồi, lại không biết mình đang ở chổ nào.

Vốn dĩ còn muốn giúp Liên Hoa tông bố trí một trận pháp, xem xem nơi ở của
Tiểu Vận, sau đó tìm Mông kỳ. Bây giờ xem ra, những việc này đều không thể
thực hiện được rồi.

Trong hư không có vô số giao diện giao nhau, vũ trụ lại càng vô cùng mênh
mông, tu vi của hắn mới là Tố đạo, còn lâu mới có thể thông qua thần niệm của
mình xuyên qua hư không giới diện, khám phá vũ trụ. Hắn rất muốn biết Chân
Thánh đế làm thế nào lại quay về Tiên giới được, nhưng Chân Thánh đế không thể
nào cho hắn biết, còn hắn thì lại không có năng lực bắt sống được Chân Thánh
đế.

Trong Thế giới trang vàng, có rất nhiều Thần tinh và Thần linh mạch, Diệp Mặc
lại biết, cho dù hắn dùng hết toàn bộ số nay, cũng không thể nào thăng cấp Dục
đạo được.

Dục đạo cần có cơ duyên, cần sự hiểu biết về đạo vận pháp tắc, chứ không phải
chỉ dựa vào tài nguyên tu luyện mà có thể tích lũy được.

– Vô Ảnh, mày đến điều khiển Thời Không Thoa, mày cảm thấy nơi nào có người,
thì cứ bay về phía đó. Hư không trong này mày có thể tùy tiện xe rách.

Diệp Mặc dứt khoát đưa Thời Không Thoa cho Vô Ảnh điều khiển, dù sao chính hắn
cũng không biết phương hướng, hắn điều khiển Thời Không Thoa cũng chẳng khác
gì Vô Ảnh điều khiển.

Vô Ảnh ước gì làm những chuyện như này, vì tiêu sái một hồi trong hư không.
Đến Tiểu Băng Sâm và Cừu Nhưỡng cũng từ trong Thế giới trang vàng ra ngoài, lý
do của hai đứa cũng giống nhau, chính là tìm lối ra, có thêm một người thì
thêm được một cách.

Trên thực tế Diệp Mặc biết rõ ba tên này ở cùng một chỗ, là có thêm một người
thì thêm một con đường mà thôi. Nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trạng dài
dòng với ba tên này, dứt khoát để cho bọn chúng ra ngoài hết.

Diệp Mặc lại quay về trong Thế giới trang vàng, hắn phải giúp Trì Uyển Thanh
xây một chỗ ở đẹp đẽ tinh xảo.

Vì giúp Trì Uyển Thanh luyện chế chỗ ở này, Diệp Mặc đến nguyên liệu tốt nhất
cũng lấy ra, thậm chí nửa phần Thần tâm thạch lần trước còn chưa dùng hết cũng
đưoọc Diệp Mặc hòa tan vào.

Những chuyện này, Diệp Mặc làm rất cẩn thận. Nữa tháng sau, hắn giúp Trì Uyển
Thanh luyện chế xong một cung điện cực kỳ xinh đẹp, cung điện dùng một đoạn
Thần linh mạch cung cấp nguyên khí, đồng thời dùng trận pháp cao cấp bảo vệ.
Còn phòng của Trì Uyển Thanh, chỉ ngay phía sau cung điện. Xung quanh cung
điện, Diệp Mặc lại trồng hơn nghìn gốc các loại Tiên linh thảo và Tiên hoa.

Thời Không Thoa được ba đứa Vô Ảnh điều khiển giống như một con ruồi không đầu
bay loạn xạ trong không trung, còn Diệp Mặc chỉ có thể để cho bọn chúng tự đi.
Hắn trong Thế giới trang vàng hoàn thiện tất cả các loại thần thông của mình,
thời gian rảnh rỗi liền đến bầu bạn cùng Trì Uyển Thanh. Diệp Mặc trước giờ
vẫn điên cuồng tu luyện vậy mà khó có được thời gian rảnh rỗi.

Ba tháng sau, Diệp Mặc không ngờ lại cảm giác pháp tắc đạo vận của mình dường
như lại thêm thông suốt hơn.

Hôm nay, Diệp Mặc vừa từ nơi ở của Trì Uyển Thanh ra ngoài, liền cảm nhận được
tiếng kêu gọi khẩn cấp của Vô Ảnh. Thần thức của Diệp Mặc lập tức quét ra
ngoài, lại phát hiện Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm còn cả Cừu Nhưỡng nữa đang dốc
sức điều khiển Thời Không Thoa. Còn trước mặt Thời không Thoa lại là một lốc
xoáy cực lớn, nếu như ba đứa Vô Ảnh không cố gắng không chế Thời Không Thoa.
Thời không Thoa sớm đã bị cuốn vào trong lốc xoáy đó rồi. Nhưng cho dù như
vậy, Thời Không Thoa cũng đã bị hút vào một nửa non rồi.

Diệp Mặc không kịp suy nghĩ gì nữa, trực tiếp cho Thời Không Thoa và ba đứa Vô
Ảnh vào trong Thế giới trang vàng. Một lát sau, Thến giới trang vàng cũng đã
bị cuốn vào trong lốc xoáy, đến Diệp Mặc cũng không kịp điều khiển.

– Lão đại, em hình như cảm thấy đi về phía bên này, cho nên …

Vô Ảnh cúi thấp đầu đứng trước Diệp Mặc gọi một câu, lần này xảy ra chuyện,
trách nhiệm hoàn toàn là do nó gánh vác. Lốc xoáy này cũng là do nó yêu cầu
bay qua, hơn nữa còn chắc như đinh đóng cột nói không có chuyện gì. Còn nói
năm đó, nó và Diệp Mặc cũng gặp một lốc xoáy như này, chỉ cần không tiến vào,
thì cũng không xảy ra chuyện gì hết.

Kết quả ba đứa vừa mới điều khiển Thời Không Thoa áp sát vào, liền hoàn toàn
không thể khống chế được. Đừng nói là điều khiển Thời Không Thoa, cho dù là
sức hút trong lốc xoáy không gian đó, bọn chúng đến quay về Thế giới trang
vàng cũng không thể. Cho dù Diệp Mặc cho bọn chúng quyền tiến vào Thế giới
tran vàng, nhưng lốc xoáy cực đại đó, cũng khiến bọn chúng không thể nào trở
về được. Có thể nói Diệp Mặc ra tay chậm một chút thôi, thì ba đứa nó cũng
chắc chắn trở thành vật hi sinh của lốc xoáy không gian này rồi.

Diệp Mặc biết rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng chỉ có thể thầm than. Thường thì
đứng bên bờ sông làm gì không bị ướt giày, lúc trước khi đưa Thời Không Thoa
cho Vô Ảnh điều khiển, hắn liền nghĩ chuyện này có thể xảy ra. Trong hư không,
vốn dĩ có vô số lốc xoáy hư không, may mà bọn họ có Thế giới trang vàng, cho
dù bị lốc xoáy hút vào trong, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Diệp Mặc cũng không có tâm trạng đi trách Vô Ảnh, bị lốc xoáy hư không cuốn đi
thì cuốn đi, hắn vốn dĩ cũng lạc đường rồi, cho dù bị cuốn đi, cũng không thấy
tình cảnh tồi tệ hơn.

Lốc xoáy hư không Diệp Mặc cũng không phải lần đầu tiên gặp phải, lúc trước
khi hắn đuổi giết Khai Nỉ, liền gặp một lốc xoáy hư không. Lúc trước Khai Nỉ
vì muốn chạy thoát khỏi sự truy sát của Diệp Mặc, liền xông vào không gian có
Tinh thú, kết quả không gian đó thông với một nơi đâu đâu cũng là sát cơ, còn
có đại điện thông đến Thánh đạo giới nữa.

Cho nên lần này sau khi tiến vào lốc xoáy hư không, Diệp Mặc cho rằng qua một
lúc nữa, bọn họ sẽ tiến vào trong một hư không khác, hoặc là một giới diện
khác, nếu như đến một giới diện khác thật, thì chưa chắc đã không phải là
chuyện tốt.

Nhưng khi Diệp Mặc cảm nhận bên ngoài thần thức càng lúc càng âm lãnh hơn, hắn
liền cảm thấy có chút không đúng. Thế giới trang vàng tiến vào trong lốc xoáy,
dường như đang lao thẳng xuống, hơn nữa không có giới hạn.

Tu vi Diệp Mặc mặc dù mới là Tố đạo, nhưng thần thức của hắn thì đã vượt xa tu
vi Tố đạo rồi. Với thần thức cường hãn như này của hắn, trong lốc xoáy sau khi
thần thức quét ra ngoài, cũng mau chóng bị âm lãnh xâm chiếm hết, hơn nữa Thế
giới trang vàng cùng với sự xoay chuyển của lốc xoáy càng lúc càng lợi hại,
thời gian chống đỡ của thần thức cũng càng lúc càng ngắn hơn.

Cho đến một tháng sau, lốc xoáy kia mới đột nhiên biến mát, còn âm khí mà Diệp
Mặc cảm giác được đột nhiên biến mất không còn. Thế giới trang vàng xuất hiện
trong một thế giới hoàn toàn u ám, thế giới này khiến Diệp Mặc cảm thấy không
có sự sống, không có khí tức, không có nhiệt độ, đây là thế giới mà cái gì
cũng không có.

Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, đứng trong một nơi u ám, thần thức từ từ
quét ra ngoài, những nơi mà thần thức của hắn có thể tiếp xúc, hoàn toàn là
một khoảng u ám. Nếu như sự u ám này không tính đến màu sắc, thì thế giới này
đến màu sắc cũng không có. Những người bình thường xuất hiện ở nơi này, cho dù
có thể kêu gọi, cũng không thể nào kiên trì được một phút.

– Đây là đâu? Sao lại không giống với hư không?

Vô Ảnh từ trong Thế giới trang vàng nhảy ra, Tiểu Băng Sâm và Cừu Nhưỡng tu vi
quá thấp, không quen với nơi không có sự sống, cũng không có bất kỳ khí tức
nào như này.

Diệp Mặc sau khi nhìn xung quanh một lượt, lúa này mới trầm giọng nói:

– Trong này chính xác không phải là hư không, nếu như tao đoán không nhầm,
trong này chắc chắn là một thế giới, một thế giới độc lập của một Tiên nhân
đại năng.

Bản thân Diệp Mặc cũng có Thế giới trang vàng, hắn còn có thế giới Chân linh,
đồng thời hắn cũng từng thấy qua thế giới Ngũ hành. Lúc trước khi hắn từ Tu
Chân giới phi thăng lên Tiên giới, liền từ thế giới Ngũ hành tu di của người
khác phi thăng lên Tiên giới. Đối với Tiểu thế giới, hắn cũng quá rõ. Khác
biệt duy nhất chính là, thế giới này cũng đã không còn bất cứ sự sống nào nữa
rồi, cho dù có luyện hóa đi nữa, cũng không có tác dụng gì.

– Phía trước có một nhà đá màu xám tro, trong đó có một người chết, chúng ta
đến đó xem sao.

Thần thức của Diệp Mặc quét thế giới này phạm vi cũng không lớn, trong một góc
trong thế giới này, một căn nhà đá màu xám tro không chút sức sống cô đơn đứng
đó, có lẽ nhà đá này là kiến trúc duy nhất trong này.

Nhà đá xám tro cửa cũng không có, Diệp Mặc dẫn Vô Ảnh tiến vào trong nhà đá
xám tro đó, nhìn thấy một bộ thi thể màu xám u ám, có thể nói trong nhà đá xám
tro cũng không lớn này, chỉ có một bộ xương màu xám, ngoài ra, cũng không còn
thứ gì khác.

Bộ thi thể này nghiêng nghiêng dựa vào tường đá, đầu tiu nghỉu cụp xuống. Chỉ
có một cây thương ngắn ba thước đâm xuyên tim người này, xem ra người này chết
chính là vì cây thương ngắn kia.

Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác quen thuộc từ thân thể của người này, đó là một
cảm giác quan thuộc không thể diễn tả thành lời. Nhưng ánh mắt của Diệp Mặc
lập tức chuyển lên trên cây thương ngắn kia, hắn từ khi tiến vào thế giới này,
cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào. Nhưng khi thần thức của hắn quét
lên trên cây thương ngắn này, một luồng sát khí lăng lệ ác liệt từ cây thương
vốn dĩ rất tầm thường này phát ra, đây là một loại khí tức sát khí đột nhiên
kích phát ra.

Diệp Mặc cảm giác thức hải ớn lạnh, hắn lập tức ổn định thức hải của mình,
trong lòng thầm kinh hãi. Cây thương này vẫn chưa có người nào kích phát, đã
đáng sợ như vậy rồi, một khi có người kích phát rồi, thì còn hung tàn như nào
nữa? Đây tuyệt đối không phải là một cây thương thông thường.

– Trên tường có chữ viết.

Vô Ảnh nhìn thấy trên bức tường mà bộ thi thể kia dựa vào có rất nhiều chữ,
lên tiếng ngắt đứt sự quan sát của Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng nhìn những chữ trên tường kia, hắn cẩn thận tiến gần hơn một
chút, bộ thi thể này cũng có chút xấu xí, thậm chí có thể nói là cực xấu. Mặc
dù không còn sự sống, nhưng hai dòng nước mắt vẫn từ trong hốc mắt của gã rơi
xuống, cho dù đã qua vô số năm tháng rồi, nhưng hai hàng nước mắt này vẫn rõ
ràng y nguyên.

Diệp Mặc cũng không xem thường bộ thi thể này, có thể bị người ta dùng cây
thương ngắn này giết chết, hơn nữa còn chạy đến thế giới của mình, có thể thấy
người này khi còn sống tuyệt đối cũng không phải hạng tầm thường.

– Tôi tên Đoan Mộc Cữu Cáhc, người của Húc nguyệt Thánh đạo …

Diệp Mặc sau khi đọc được bốn chữ Húc nguyệt Thánh đạo này trên tường, lập tức
liền nhớ ra. Lúc trước khi hắn trong Tiên phủ dưới đáy Thặng Chính hồ trong Mộ
hoa Thần sơn, liền nhìn thấy bốn chữ này. Đó là bức họa thứ bảy trong đại
điện, trên bức họa vẽ một tông môn cực kỳ khí thế hùng vĩ, bên ngoài tông môn,
những dãy núi hùng vĩ trùng trùng điệp điệp trước tông môn có bốn chữ “Húc
nguyệt Thánh đạo” màu vàng kim bay lơ lửng, một người đàn ông mặc áo xám đứng
trên hư không trước tông môn, nhìn bốn chữ này.

– Ta hiểu rồi.

Diệp Mặc lẩm bẩm tự nói, chẳng trách hắn nhìn bộ thi thể này có chút quen
thuộc, bộ thi thể này chính là bóng lưng mà lúc trước hắn nhìn thấy.

Lúc trưóc hắn nhìn thấy bên trong bức họa kia, có một người đàn ông mặc áo xám
hai tay chắp sau lưng, chỉ lộ một bóng lưng, liền biết người này tuyệt đối
không phải người tầm thường. Bóng lưng của gã còn tiêu sái hơn trăm lần so với
tướng mạo của gã, hơn nữa nhìn bóng lưng của gã liền có thể cảm nhận được khí
thế và sự uy nghiêm đỉnh cao của Đoan Mộc Cữu Cách. Không ngờ một người như
này lại chết trong này, Diệp Mặc cũng thầm than không thôi.

Nếu như Tiên phủ dưới đáy hồ kia là do Đoan Mộc Cữu Cách bố trí, vậy Đoan Mộc
Cữu Cách tuyệt đối là một đại năng vô cùng tài giỏi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.