Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2071 : Trong một cái nhấc tay.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2071 : Trong một cái nhấc tay.
Cốc Quỳnh Anh lắc đầu:
– Diệp sư huynh, tôi chưa từng nghe nói về cô ấy. Diệp sư huynh biết cô ấy là
người của môn phái nào không?
– Không biết.
Diệp Mặc có chút ảm đạm, ở đại lục Lạc Nguyệt hắn không tìm được Trì Uyển
Thanh, cho nên cũng ôm một tia hi vọng Trì Uyển Thanh sẽ xuất hiện tại đại lục
Thần Khung. Nếu như hắn biết Trì Uyển Thanh thuộc môn phái nào, hắn sớm đã
trực tiếp đi tìm rồi.
– Diệp sư huynh, anh không cần lo lắng, đại lục Thần Khung gần đây đang tiến
hành thi đấu giữa các tông môn, cuộc thì đấu này sẽ tiến hành trong thời gian
nửa tháng. Hơn nữa lần này thi đấu tông môn gần như tất cả các môn phái đều sẽ
tham gia, chỉ cần Trì Uyển Thanh ở trong tông môn, Diệp sư huynh có thể nghe
được tin tức ở đó.
Cốc Quỳnh Anh thấy thần sắc Diệp Mặc có chút ảm đạm, vội vàng an ủi.
Diệp Mặc lại giật mình, Cốc Quỳnh Anh không biết Trì Uyển Thanh, không có
nghĩa là Trì Uyển Thanh không ở đại lục Thần Khung ah. Đại lục Thần Khung rộng
lớn bao nhiêu, Cốc Quỳnh Anh cũng chỉ là tu sĩ mới vừa tiến vào Kim đan, làm
sao có thể biết rõ toàn bộ được? Đợi đến lúc tu vi của hắn khôi phục, thần
thức của hắn tùy tiện quét một cái, toàn bộ đại lục Thần Khung cũng sẽ ở trong
thần thức của hắn, đến lúc đó còn sợ tìm không thấy Trì Uyển Thanh sao?
– Chồng cô chính là ngã xuống trong cuộc thi đấu tông môn này sao?
Diệp Mặc trông thấy Cốc Quỳnh Anh nói đến đại hội tông môn, giọng điệu có vẻ
như xuống rất thấp, thì đoán được một chút.
– Đúng vậy.
Cốc Quỳnh Anh thấp giọng trả lời.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát nói:
– Chúng ta đi Tân Hải thành tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút trước đã, sau
đó cô dẫn tôi đến chỗ đại hội tông môn kia.
Sở dĩ Diệp Mặc muốn như vậy, là vì hắn muốn dành chút thời gian chữa thương,
lăn lộn ở trong khe nứt hư không không biết bao lâu, hắn nhìn bề ngoài không
có việc gì nhưng trên thực tế không có Cây Hỗn Độn hỗ trợ trị liệu, hắn đã sớm
không đứng dậy nổi rồi.
…
Một lúc lâu sau, thần thức Diệp Mặc đã khôi phục lại gần như là nhìn được
trong khoảng vạn dặm. Hắn đứng lên, quyết định bây giờ sẽ đến chỗ đại hội tông
môn.
Diệp Mặc đang muốn đi gọi Cốc Quỳnh Anh, thần thức của hắn lại trông thấy ở
cửa phòng Cốc Quynh Anh có một gã tu sĩ Nguyên anh mặt đen đang đứng, mà trên
mặt Cốc Quỳnh Anh còn có dấu vết một bàn tay. Cậu bé tên là Du Hòa Di đang
đứng bên cạnh Cốc Quỳnh Anh, trợn mắt nhìn tu sĩ Nguyên anh mặt đen kia.
– Chuyện gì vậy?
Diệp Mặc chỉ một bước thì đã đến cửa phòng Cốc Quỳnh Anh.
– Diệp sư huynh.
Cốc Quỳnh Anh trông thấy Diệp Mặc tới, vội vàng gọi một câu.
Du Hòa Di lại oán hận chỉ vào tu sĩ Nguyên anh mặt đen kia nói:
– Tên họ Mạnh này gạt chị Quỳnh Anh của em, bán cho chị Quỳnh Anh một lá bùa
giả còn chưa nói. Bây giờ còn đến đánh chị Quỳnh Anh.
Diệp Mặc sầm mặt lại, nhìn tu sĩ Nguyên anh mặt đen hỏi:
– Đúng thế không?
Tu sĩ Nguyên anh mặt đen còn chưa kịp nói gì, Cốc Quỳnh Anh nói:
– Diệp sư huynh, chúng ta đi vào rồi nói sau, không liên quan gì đến y đâu.
Tu sĩ Nguyên anh mặt đen cười lạnh nhìn chằn chằm Diệp Mặc nói:
– Ngủ với quả phụ cũng phải có bản lãnh mới được, quả phụ này Mạnh mỗ ta đã
định rồi, cút được bao xa thì cút cho ta.
– Vậy sao?
Diệp Mặc ngược lại không có nóng nảy, một Tố đạo Thánh đế như hắn không thích
giết người, không có nghĩa là hắn không thể giết người. Chỉ là một Nguyên anh,
cũng dám ở trước mặt hắn hung hăng càn quấy. Ở đâu ra chuyện tốt như vậy. Hắn
căn bản không tiếp tục hỏi diễn biến chuyện này, trực tiếp đưa tay đánh ra một
quả cầu lửa.
– Ha ha …
Tu sĩ Nguyên anh mặt đen trông thấy Diệp Mặc ném ra một quả cầu lửa, lập tức
cười ha ha, gã không thể tưởng tượng còn có người dùng pháp thuật hỏa cầu để
đánh nhau.
Đừng nói viên hỏa cầu này đánh trên người gã, trên người gã ngay cả chút tro
bụi cũng sẽ không bị dính lên. Cho dù là hỏa cầu này không có đánh ở trên
người gã, cũng không cần gã động thủ. Đối phương cũng chết chắc rồi. Dám động
thủ ở Linh Tức lầu của thành Tân Hải, tên này không chết chắc mới là lạ.
Bên trong thành Tân Hải nghiêm cấm dùng pháp thuật, một khi làm trái, giết
không tha. truyện copy từ
Cốc Quỳnh Anh trông thấy Diệp Mặc lại dùng hỏa cầu động thủ, sắc mặt cũng trở
nên trắng bệch. Chỉ cần Diệp Mặc dùng pháp thuật, thì dù là có đạo lý đi nữa
cũng sẽ bị hộ vệ thành Tân Hải vây giết. Huống chi, một hỏa cầu đánh vào thân
người khác, như gãi ngứa chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Tu sĩ Nguyên anh mặt đen chỉ cười hai tiếng, đột nhiên không cười được nữa, gã
phát hiện khi hỏa cầu này rơi xuống, gã hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích
được dù chỉ một chút.
Sau một khắc gã đã nhìn thấy thân thể của gã nhanh chóng tan rã trong hỏa cầu,
chỉ trong nháy mắt, thân thể của gã đã hóa thành tro bụi. Đừng nói Nguyên anh,
mà ngay cả nhẫn trữ vật của gã, cùng với pháp bảo trong chiếc nhẫn đều không
còn tồn tại.
Trong nháy mắt khi hỏa cầu tiêu tán, Diệp Mặc vung tay lên một cái, chút tro
bụi ấy cũng tiêu tán không còn vết tích, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Cốc Quỳnh Anh ngơ ngác nhìn tu sĩ Nguyên anh mặt đen đã biến mất, sau nửa ngày
vẫn nói không ra được một chữ, đây quả thực là quá chấn động rồi. Đây là thứ
hỏa cầu gì vậy, một hỏa cầu cũng tiêu diệt được tu sĩ Nguyên anh? Cô tu luyện
đến Kim đan, cũng không phải là người chưa từng va chạm, nhưng chưa từng thấy
qua loại hỏa cầu đáng sợ này.
– Chậm trễ một chút thời gian, Quỳnh Anh, bây giờ cô dẫn ta đến chỗ thi đấu
tông môn kia đi, ta phải đến xem thử, thuận tiện hỏi han tung tích Uyển Thanh.
Diệp Mặc sờ đầu Du Hòa Di, nói với Cốc Quỳnh Anh.
– Diệp sư huynh …
Cốc Quỳnh Anh chật vật gọi một câu, sau đó mới hơi mờ mịt nói:
– Mạnh Quang Tế là đệ tử thân truyền của hội trưởng Hiệp hội Bùa chú thành
Tân Hải – Đoạn Càn Nguyên, Hiệp hội Bùa chú tại thành Tân Hải này một tay che
trời, Đoạn Càn Nguyên còn là tiền bối Hóa chân trung kỳ, chúng ta giết Mạnh
Quang Tế, hẳn là không thể ra khỏi thành Tân Hải rồi.
Diệp Mặc đã hiểu tâm tình của Cốc Quỳnh Anh, hắn thậm chí có chút hoảng hốt.
Lúc trước khi hắn lăn lộn ở Lạc Nguyệt Tu chân giới, không phải là như vậy
sao? Giết một Điền Ngạo Phong, cũng bắt đầu ẩn núp khắp nơi. Tại Tu chân giới
là hiện thực như thế, không có thực lực, đắc tội với người không nên đắc tội,
thì chỉ có thể chờ chết, hoặc là chỉ có thể lén lút đào tẩu.
Đối với Cốc Quỳnh Anh mà nói, tại thành Tân Hải đắc tội với Hiệp hội Bùa chú
một tay che trời, có lẽ là muốn đi cũng đi không được rồi. Mà hôm nay mình đã
là một Tố đạo Thánh đế, đừng nói giết một đệ tử của Hiệp hội Bùa chú, cho dù
là đập thành Tân Hải thành tro, cũng không ai có thể làm gì được hắn.
Diệp Mặc lắc đầu, tính tình hắn vẫn luôn như vậy, nhưng nếu như gặp phải một
Thánh đế tính tình kỳ quái tới đây, có lẽ thật sự đã một cái tát đập thành Tân
Hải thành tro rồi.
Tại Tu chân giới hoặc là Tiên giới, đều là thực lực làm đầu, nhưng khi thực
lực lớn mạnh đến một mức độ nhất định, lúc không có bất kỳ ngăn trở nào, thì
đó là một thứ đáng sợ.
– Nếu như pháp tắc thiên địa đầy đủ hết, pháp tắc Tiên giới và Thánh đạo giới
hoàn thiện rồi, không biết từ Thánh đạo giới lại trở lại Tu chân giới có thể
dễ dàng như vậy hay không.
Diệp Mặc nghĩ đến chuyện đáng sợ này, không tự nhủ được thì thào nói.
Hắn sẽ không đi tiêu diệt thành Tân Hải, nhưng những Thánh đế khác thì sao?
Trong Thánh đạo giới có bao nhiêu Thánh đế? Căn bản là không tính nổi, không
phải là mọi Thánh đế đều dễ nói chuyện như hắn.
– Nếu có một ngày, ta có năng lực như thế, ta xác thực sẽ hoàn thiện pháp tắc
Thánh đạo giới và Tiên giới, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào có thể tùy
tiện trở lại giao diện tầng dưới chót nữa.
Diệp Mặc chậm rãi nói.
Hắn tuy đã chặt đứy chấp niệm lúc đầu bên trong Cây Hỗn Độn, chỉ là vì hắn
không muốn bị chấp niệm ảnh hưởng mà thôi, hắn muốn làm gì thì tự mình sẽ đi
làm, không có bất kỳ chấp niệm và ý niệm nào có thể làm cho hắn sống chết thể
nguyền phải đi làm bằng được. Nhưng hắn không muốn nhìn thấy một tiên nhân của
thế giới cao cấp nào, đi vào Tu chân giới hoặc là Thế giới phàm trần tùy tiện
chém giết tất cả.
Trông thấy Diệp Mặc tựa hồ có hơi lơ đãng, Cốc Quỳnh Anh cũng có chút hoảng
sợ, một hồi lâu sau cô mới chủ động nói:
– Mạnh Quang Tế kia thấy chồng tôi ngã xuống, liền muốn tôi là lô đỉnh tiết
dục cho gã. Tôi phải nói đi Chiêu Ảnh Lĩnh một chuyến, gã chủ động bán cho tôi
một lá bùa gọi hồn. Về sau tôi mới biết được, lá bùa gọi hồn đó là giả. Gã cho
rằng tôi căn bản là không qua nổi rừng tro, sau đó sẽ trở về cầu xin gã giúp
đỡ, lại không ngờ rằng, em có một lá bùa phòng hộ cao cấp, lại qua được khu
rừng tro
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Người này chết không có gì đáng tiếc, chúng ta đi thôi.
Cốc Quỳnh Anh trên mặt hơi trắng bệch, cô chậm rãi lắc đầu nói:
– Chúng ta chỉ sợ là đi không được rồi, Hiệp hội Bùa chú sẽ không để cho
chúng ta ra khỏi thành Tân Hải đâu.
Diệp Mặc đã trông thấy mấy người đi tới, nhếch miệng mỉm cười, cũng không nói
lời nào.
– Cac ngươi đúng là đi không được rồi, dám giết Mạnh đại sư ở thành Tân Hải,
ông mày không băm mấy tên rác rưởi các ngươi thành thịt vụn, ông mày chính là
vật nuôi của mày.
Kẻ đang nói là một gã đàn ông nhỏ gầy đi ở phía trước, khuôn mặt đầy râu,
thoạt nhìn có chút cổ quái.
– Ta không nuôi con chó như vậy.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói xong, lại ném ra một quả cầu lửa. Chỉ là một tu sĩ Thừa
đỉnh, cũng dám ở trước mặt mình hung hăng càn quấy.
Trông thấy Diệp Mặc lại ném ra một quả cầu lửa vào người đàn ông mặt đầy râu
này, Cốc Quỳnh Anh lập tức ngây ngẩn cả người. Cô đã quên nói cho Diệp Mặc
biết, người trước mắt này chính là một trong ba đại cao thủ của thành Tân Hải,
chỉ sau Thừa đỉnh đại năng là thành chủ thành Tân Hải và hội trưởng Hiệp hội
Bùa chú thôi. Những người này, hỏa cầu có thể đối phó được sao? Nhưng hỏa cầu
của Diệp Mặc đã ném ra rồi.
Trông thấy Diệp Mặc dùng hỏa cầu đối phó mình, tu sĩ Thừa đỉnh này cũng cười
ha ha giống như Mạnh Quang Tế, từ sau khi gã trở thành tu sĩ Kim đan, thì chưa
thấy qua có người nào dùng hỏa cầu đối phó với gã, hôm nay cuối cùng gã đã
thấy chuyện mới lạ rồi. Có người dùng hỏa cầu đối phó với một tu sĩ Thừa đỉnh
đỉnh cao như gã, không ngờ còn có trò hề như thế này.
Nhưng kết cục của gã và Mạnh Quang Tế cũng giống như nhau, gã cười to cũng chỉ
có hai tiếng thì im bặt nagy, sau đó ngớ ra và không thể tin được nhìn Diệp
Mặc. Chỉ có điều là gã nói không ra được một chữ, lập tức thân thể của gã đã
biến hóa thành tro bụi ở trong hỏa cầu nho nhỏ này rồi.
Mấy tu sĩ Ngưng thể đi theo cạnh tu sĩ Thừ Đỉnh này còn ngơ ngác nhình đám tro
bụi càng ngày càng ít này, không ai dám nói một chữ.
– Ta lập tức phải ra khỏi thành, đi gọi hột trưởng Hiệp hội Bùa chú tới, nếu
như ta đã đến cửa thành, mà y còn chưa tới, vậy thì vĩnh viễn không cần tới
nữa.
Diệp Mặc nhìn lướt qua mấy tu sĩ còn lại này nói.
– Vâng, tiền bối …
Lúc này, mất tên tu sĩ này phản ứng vô cùng nhanh, vội vàng gật đầu lui đi.
Bọn họ đã hiểu là, so với người trước mắt này, bọn họ kém xa vạn dặm
Cốc Quỳnh Anh trong tim vẫn luôn thình thịch đập loạn xạ, lúc trước là bị hủ
bởi sự đáng sợ của Hiệp hội Bùa chú, bây giờ là khiếp sợ bởi vì Diệp Mặc ung
dung nhẹ nhàng đã dùng hỏa cầu thiêu chết một tu sĩ Thừa đỉnh. Đây mới thật sự
là chỉ trong một cái nhấc tay đã tan thành mây khói ah.