Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2062 : Ngộ Băng Không.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2062 : Ngộ Băng Không.
Diệp Mặc ngừng lại. Giờ phút này ở trước mặt của hắn là một sa mạc khô cằn gập
ghềnh màu xám. Bên trên cái sa mạc này khắp nơi đều là những “Vết nứt không
gian”, các loại pháp thuật thần thông cùng với các loại pháp tắc hình thành
những đạo ngấn lộn xộn. Thần thức của Diệp Mặc ở cái nơi pha tạp đủ loại khí
tức pháp tắc này thì chỉ chốc lát đã bị xoắn nát.
Một vài bộ xương khô rải rác trên sa mạc. Diệp Mặc cưỡng ép bản thân thi triển
ra vài đạo thần thức đao. Khi thần trí của hắn rơi vào phía trên những bộ
xương khô kia thì lập tức đã cảm nhận được một loại khí tức viễn cổ tang
thương. Trong những khí tức đó còn kèm thêm những “Đạo vận” cường đại lưu
chuyển. Thần thức của Diệp Mặc đảo qua một chút thì đã biết được rằng những bộ
xương khô kia khi còn sống đều là những nhân vật cực kỳ lợi hại.
Diệp Mặc nhìn cái sa mạc đáng sợ trước mắt này thì trong lòng liền suy đoán
rằng bản thân hắn rất có thể đã đi tới bên ngoài Niết sinh cấm địa rồi.
Hiện tại đã được 110 năm kể từ khi hắn tiến vào Thần Phần Vực rồi. Hai mươi
lăm năm trước hắn đã mất đi ký hiệu thần thức của Khổng Thành Thiên. Không
biết là Khổng Thành Thiên đã xảy ra vấn đề gì đó, hay là vì chuyện nào khác.
Vì đã ở trong Thần Phần Vực này gần trăm năm, cho nên tuy Diệp Mặc không cảm
ứng được Niết sinh cấn địa nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được một chút lộ
tuyến. Hiện giờ không có sự chỉ dẫn qua ký hiệu thần thức của Khổng Thành
Thiên thì Diệp Mặc vẫn có thể tìm đến sa mạc này sau hai mươi lăm năm.
Diệp Mặc cẩn thận tiến nhập vào cái sa mạc kia, đồng thời hắn đem thần thức
của mình khống chế trong vòng trăm mét, sau đó bắt đầu dọc theo biên giới sa
mạc mà hành tẩu. Một ít “Vết nứt không gian” cùng các loại “Đạo vận” đánh lên
người hắn khiến cho quần áo của hắn lập tức bị phá hủy.
Nhưng thân thể của hắn là tu vi Tiên thần thể cường hãn cho nên lập tức đã tạo
thành một đạo nguyên khí bảo hộ nhàn nhạt lưu chuyển. Sau khi hắn đã chậm rãi
quen với những đao ngân hỗn loạn trong cái sa mạc này thì hắn đã có thể có
thời gian tìm hiểu thêm về cái sa mạc này.
Khi bắt đầu di chuyển đi, thì Diệp Mặc vẫn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào
mới có thể sử dụng nguyên khí bảo hộ của mình ngăn trở những đạo đao ngân đáng
sợ kia. Khi hắn đã quen với cái “Vết nứt không gian” cùng với pháp tắc đao
ngân, thì hắn cũng đã hoàn toàn đám chìm trong các loại pháp tắc “Đạo vận”
rồi.
Hắn từ trong đám “Đạo vận” pháp tắc lộn xộn kia mà cảm ngộ được thứ mình cần.
Pháp tắc “Đạo vận” ở nơi này vô cùng lộn xộn tạp nham, cho nên có rất ít người
có thể từ trong nơi này cảm ngộ được thần thông mà mình cần, nhưng Diệp Mặc
thì lại có thể. Trong này hắn tiếp xúc được tới pháp tắc không gian, pháp tắc
thời gian, tiếp xúc tới các loại pháp tắc ngũ hành. Trong những loại pháp tắc
đó thì chỉ cần là thứ có lợi cho hắn, là hắn có thể áp đặt vào trong thần
thông của mình.
Thẳng đến khi hắn tìm được chút khí tức vô cùng băng lãnh ở trong đống pháp
tắc pha tạp kia. Khí tức băng lãnh kia vô cùng bình thản, cũng chỉ có một ít
thôi. Nhưng Diệp Mặc lại cảm nhận được một hơi thở vô cùng đáng sợ trong một
chút ít khí tức băng lãnh đó. Khí tức băng lãnh đó tuy chỉ có một tia, nhưng
nó vẫn có thể đem pháp tắc tạp nham xung quanh xoắn nát hoàn toàn hình thành
một không gian nhỏ của riêng nó.
Diệp Mặc đoán rằng theo thời gian trôi qua, chút khí tức băng lãnh kia tất
nhiên sẽ hoàn toàn tiêu tán vào hư không, nhưng bây giờ thì một tia khí tức
băng lãnh đó lại để cho hắn cảm nhận thấy được một sự cường đại to lớn.
Lúc này hắn ngừng lại, thậm chí còn ngồi xuống cái sa mạc này. Thần niệm của
hắn lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong một tia khí tức băng lãnh kia.
Một tháng, hai tháng, rồi vài tháng trôi qua. Diệp Mặc lúc này vẫn giữ nguyên
tư thế, không hề cử động gì. Tay của hắn không ngừng đánh bắt những thủ thế và
từng đạo “Đạo vận” pháp tắc liên tục lưu chuyển trong tay của hắn phong bế
hoàn toàn mảnh không gian này.
– Phá …
Sau một năm qua đi, Diệp Mặc bỗng nhiên lại gầm nhẹ lên một tiếng rồi đưa tay
đánh ra vô số thủ thế khiến không gian xung quanh bỗng nhiên ngưng đọng lại.
Đây không phảo là thần thông đơn giản khiến không gian đông cứng lại, mà là
một cách đông cứng quái dị. Nó giống như một hồ nước đột nhiên bị đóng băng,
sau đó lập tức rạn nứt và nhanh chóng làn ra tứ phía.
Răng rắc.
Một tiếng vỡ vụn vang lên giống như là một dòng sông băng đang tan vỡ vậy. Hết
thảy “Đạo vận” pháp tắc trước người Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn biến mất
không thấy đâu nữa, mà không gian xung quanh hắn lúc này trở nên vô cùng băng
hàn.
– Thật là một thần thông Băng hệ lợi hại.
Diệp Mặc đứng lên lẩm bẩm một câu. Hắn khẳng định người lưu lại cái thần thông
Băng hệ này nhất định là một đại năng Băng linh căn viễn cổ. Cái thần thông
Băng hệ này cho dù chỉ còn lại một tia “Đạo vận”, thì vẫn bị “Tam sinh quyết”
của hắn nắm bắt được sau đó cướp đoạt lấy, cuối cùng tạo thành một thần thông
đáng sợ mới.
Thần thông mới này thoạt nhìn cũng tương tự như thần thông không gian, tuy
nhiên so với thần thông không gian thì càng thêm trực quan hơn. Hoặc có thể
nói thần thông mới này kém xa thần thông không gian của một đại năng tinh
thông pháp tắc không gian thi triển ra. Nhưng nếu là đối chiến với người cũng
chỉ hiểu một chút về pháp tắc không gian, thì uy lực của thần thông Băng hệ
mới này tuyệt đối lớn hơn các thần thông pháp tắc không gian thông thường
khác.
Loại thần thông Băng hệ này một khi thi triển, thì lập tức sẽ hình thành một
vùng không gian bị đông cứng lại. Vùng không gian đó giống như là bị đóng băng
vậy, và chờ tới khi nó vỡ ra, thì tất cả mọi thứ trong đó cũng sẽ bị tan vỡ
theo, thở thành bụi phấn.
– Sau này gọi nó là “Băng không” đi.
Diệp Mặc phất tay vẫy tan hàn ý xung quanh đi rồi nói.
Khó trách lại có nhiều đại năng nguyện ý tiến vào Thần Phần Vực như vậy. Ở đây
quả là thiên đường của việc vấn đạo mà. Không biết là thời gian xưa kia ở đây
đã xảy ra chuyện gì nữa.
Ngoại trừ tài nguyên tu luyện, thì thần thông “Thái Sơ Thần Văn” cùng với
“Băng Không” chính là thu hoạch lớn nhất khi hắn tới Thần Phần Vực này. Thậm
chí so với việc hắn thu hoạch từ “chứng đạo” còn lớn hơn nữa. Việc hắng “chứng
đạo” chỉ là nước tới thì chảy thành sông mà thôi, sớm muộn đều sẽ đạt được.
Nhưng thần thông thì lại khác, vì nếu không có cơ duyên và hoàn cảnh đặc thù,
thì căn bản là không có cách nào để lĩnh ngộ được cả.
Ở cái sa mạc quái dị màu xám này, có thể lĩnh ngộ được thần thông “Băng không”
đối với Diệp Mặc mà nói chính là một chuyện vui rất lớn.
Bỗng nhiên lúc này lại có một tiếng kêu thảm mơ hồ truyền đến khiến ánh mắt
của Diệp Mặc lập tức đổi hướng. Xuất hiện trong mắt của hắn cũng là một mảnh
không gian pha tạp giữa các loại pháp tắc, căn bản là không nhìn thấy rốt cuộc
là thứ gì vừa phát ra tiếng kêu thảm vừa rồi.
Diệp Mặc không thể sử dụng thần thức để quan sát xung quanh. Tu vi Tiên thần
thể của hắn có thể chống đỡ được ở trong nơi có “Đạo vận” cùng với khí tức
pháp tắc tạp nham này, nhưng thần thức của hắn thì chưa thể rèn luyện tới mức
có thể ngăn cản được những khí tức pháp tắc tạp nham kia.
Diệp Mặc đẩy nhanh tốc độ tiến về hướng tiếng thét kia phát ra. Nửa ngày sau,
hắn liền nhìn thấy gần 20 tên Thánh Đế. Những Thánh Đế này có người ngồi, có
người đứng, còn có vài người lơ lửng giữa không trung.
Diệp Mặc đã đi lại trong mảnh sa mạc này hai năm rồi, nên khi đối mặt với loại
tình huống này, thì hắn cũng không có nửa phần nghi hoặc nào cả. Hắn biết rằng
những người này hiện cũng đang giống như hắn, cảm ngộ thần thông pháp tắc ở
nơi này, hoặc là đang cảm ngộ “Đạo vận” ở nơi này.
Sự khác biệt duy nhất chính là đại bộ phận người nơi này đều sử dụng pháp bảo
phòng ngự ình, chỉ có một vài người không cần sử dụng bất kỳ loại pháp bảo
phòng ngự nào mà thôi. Trong những người không cần sử dụng pháp bảo phòng ngự
thì Diệp Mặc rất nhanh đã nhận ra có vài người là Đạo Nguyên Thánh Đế.
Diệp Mặc nhìn thấy hai người quen, một là Mộc Mậu Thánh Đế, còn một người
chính là Cơ Tích. Mộc Mậu ngồi ở đó dường như là đang cảm ngộ một loại thần
thông, nhưng Cơ Tích thì lại đứng ở bên một chiếc cầu rộng lớn nhíu mày trầm
tư. Lúc này cho dù là Cơ Tích thì cũng phải sử dụng Đài sen để phòng hộ bên
người. “Đạo vận” khí tức ở nơi này khiến cho cô không thể nào tự mình ngăn trở
được.
Thấy Diệp Mặc đến thì gần như tất cả những người có mặt ở đây đều lộ ra ánh
mắt kinh dị. Những người ở đây đều là Thánh Đế, cho dù chỉ là một Tố Đạo Thánh
Đế tới thì bọn họ cũng không hề kinh ngạc.
Nhưng bọn họ kinh dị vì người vừa tới lại là một Tiên Đế, hơn nữa trên người
còn không hề sử dụng bất kỳ một pháp bảo phòng ngự nào. Cho dù là một vài tên
Đạo Nguyên Thánh Đế nhìn về phía Diệp Mặc cũng đều phải lộ ra một ánh mắt có
chút khiếp sợ. Bởi vì tất cả bọn họ đều không thể nhìn ra tu vi thật sự của
Diệp Mặc, nhưng không có một ai cho rằng Diệp Mặc là một Tiên Đế cả. Tiên Đế
tuyệt đối không thể nào tiến tới được sa mạc trước Niết Sinh, chứ đừng nói là
đi tới cầu Niết Sinh này.
Cơ Tích biết rõ tu vi luyện thể của Diệp Mặc chính là Tiên thần thể cho nên
vẫn tốt hơn một chút. Còn những Thánh Đế khác thì lại không được biết rõ như
Cơ Tích.
Một lão già đầu trọc bóng loáng bỗng nhiên đi đến trước mặt Diệp Mặc đánh giá
một hồi, sau đó mới híp mắt cười ha hả:
– Vị tiên hữu này thật sự rất bản lãnh. Tu vi luyện thể của cậu nếu như chưa
đạt tới Thánh thể thì hẳn cũng không còn cách xa nữa đúng không? Tôi là Công
An Dương, xin hỏi tiên hữu danh tính là gì?
Lúc nói chuyện thì mấy cái nếp nhăn trên trán của Công An Dương càng hằn xâu
hơn, thậm chí còn có chút vẻ sầu khổ. Nhưng khí tức lưu chuyển trên người y
thì lại khiến cho Diệp Mặc biết rõ tu vi của y ít nhất là Đạo Nguyên Thánh Đế
rồi, hơn nữa còn là một Đạo Nguyên Thánh Đế cực kỳ cường đại nữa.
Diệp Mặc bình thản ôm quyền đáp:
– Xin chào Công An Dương đạo hữu, tôi là Diệp Mặc. Xin hỏi Công An Dương đạo
hữu, nơi đây là nơi nào?
Khi Công An Dương nói chuyện thì không một ai dám ngắt lời. Hơn nữa dường như
địa vị của Công An Dương ở đây cao nhất, thậm chí so với những Đạo Nguyên
Thánh Đế khác còn cao hơn một chút. Cho nên Diệp Mặc chủ yếu là muốn hỏi một
chút xem có phải là hắn đã đến Niết sinh cấm địa hay không? Nếu như đã đến
Niết sinh cấm địa, thì hắn còn muốn hỏi Công An Dương xem nơi này có đường đi
ra ngoài hay không?
Diệp Mặc không yên lòng với Mặc Nguyệt Tiên Tông tại Cung Hoa Thiên, đối với
trận pháp giữa Tiên Giới và Thần Phần Vực cũng có chút bận tâm. Công An Dương
nhìn không ra tu vi của hắn, cho nên hắn dứt khoát tự nâng ình lên một chút. Ở
nơi này, thì người có tu vi càng cao càng có được nhiều sự tôn kinh. Tu vi
thấp kém, thì cho dù là anh có ra vẻ đáng thương, cũng không có người nào
nguyện ý nhường nhịn anh đâu.
– Ồ, Diệp tiên hữu, nơi này chính là cầu Niết Sinh nằm bên ngoài Niết sinh
cấm địa rồi, chẳng lẽ cậu không phải là do cảm ngộ được Niết sinh cấm địa mà
tới đây sao?
Công An Dương nghi hoặc.
Diệp Mặc ngượng ngùng trả lời:
– Tôi tu luyện một loại thần thông gọi là “chém đạo”, cho nên vô hình chung
đã đem tất cả cảm ứng về Niết sinh cấm địa chém hết rồi, đỡ phải mỗi thời mỗi
khắc đều nhớ tới Niết sinh cấm địa. Không ngờ là sau khi tu luyện thần thông
có chút tiểu thành, thì tùy tiện đi một chút đã tới nơi này rồi. Thật đúng là
thiên ý mà.
Diệp Mặc chứng đạo thần thông chính là thông qua “chém đạo” mà đạt được, cho
nên hắn nói cũng chính là sự thật. Cho dù đối phương là một Đạo Nguyên Thánh
Đế, thì cũng không thể hoài nghi gì hắn cả.
Công An Dương quả nhiên không hề hoài nghi gì. Lúc này y liền giơ ngón cái lên
với Diệp Mặc:
– Tuệ căn của Diệp tiên hữu thật cường đại, Công An Dương tôi không thể nào
có được đại trí tuệ cùng nghị lực lớn như Diệp tiên hữu được. Bản thân tôi tại
Thần Phần Vực này gặp được hai đạo “Đạo văn” cũng đã nhớ mãi không quên rồi.
Cứ hơn một trăn năm lại trở về lĩnh ngộ một lần, nhưng đáng tiếc là cả vạn năm
trôi qua, tôi vẫn chưa bao giờ có thể lĩnh ngộ thành công cả. Trăm năm trước,
tôi lại đi một lần nữa, nhưng khi đó hai đạo “Đạo văn” kia đã bị người khác
lĩnh ngộ rồi. Tới tận khi đó thì tôi mới quyết định đi tới Niết sinh cấm địa.
Ài..ii… So với Diệp tiên hữu thì tôi quả là kém xa rồi.
Diệp Mặc lập tức hiểu rằng hai đạo “Đạo văn” mà Công An Dương nói tới chính là
“Thái Sơ Thần Văn” rồi.
– Bất quá bây giờ cũng tốt, nhờ vậy mà tôi mới quyết tâm đi tới cầu Niết Sinh
này.
Công An Dương nói xong thì lại tự an ủi mình một câu.