Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2061 : Ức Mặc ngộ tử thành.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2061 : Ức Mặc ngộ tử thành.
– Thái Sơ Đạo Văn Quả!
Diệp Mặc mở to mắt nhìn bàn tay trống không của mình. Vừa rồi, một quả “Đạo
Quả” màu xám tro sau khi được hắn cảm ngộ đã tự động luyện hóa mất, và hắn
cũng biết được loại quả này có tên gọi là “Thái Sơ Đạo Văn Quả”.
Đối với người không tu luyện Thần Văn, thì căn bản là “Thái Sơ Đạo Văn Quả”
không đáng một xu. Nhưng sau khi Diệp Mặc cảm ngộ loại “Đạo Quả” này, thì lại
rõ ràng cảm giác được “Thái Sơ Thần Văn” của mình càng trở nên rõ ràng hơn.
Tuy vẫn là hai đạo “Thần Văn” trước kia, nhưng uy lực đã hoàn toàn khác rồi.
“Thái Sơ Đạo Văn Quả” quả nhiên là “Đạo Quả” dùng để tu luyện “Thái Sơ Thần
Văn”. Lúc này trong lòng Diệp Mặc cảm thấy rất cao hứng. Gốc cây mà hắn đào
lên đưa vào Thế Giới Trang Vàng tổng cộng có 56 quả “Thái Sơ Đạo Văn Quả”. Nếu
như hắn có thể luyện hóa tất cả số “Đạo Quả” này, thì hắn tin rằng “Thái Sơ
Thần Văn” của hắn sẽ trở thành một đại thần thông vô cùng lợi hại.
Cảm ngộ một quả “Thái Sơ Đạo Văn Quả” cũng đã tiêu tốn thời gian một năm của
hắn rồi, và Diệp Mặc cũng không sử dụng trận bàn thời gian, bởi vì hắn sợ trận
bàn thời gian sẽ ảnh hưởng tới việc cảm ngộ của hắn đối với “Đạo Quả”, cho nên
mới không dùng tới.
Sau đó Diệp Mặc tiếp tục không ngừng thử nghiệm thần thông của mình, đồng thời
không ngừng cảm ngộ “Thái Sơ Thần Văn”. Lúc này thần thông “Thái Sơ Thần Văn”
của hắn tăng tiến nhanh chóng, và tuy rằng không có cách nào giúp hắn tấn cấp
lên Dục Đạo, nhưng cả, giác cường đại về thần thông của mình khiến cho tron
glòng của hắn tự tin hơn rất nhiều. Đến khi sử dụng được năm quả “Thái Sơ Đạo
Văn Quả”, thì hắn liền dừng lại.
Trước khi tu vi của hắn tăng tiến thêm nữa thì đối với việc sử dụng loại “Đạo
Quả” này cũng không có quá nhiều tác dụng. Nhiều lắm chỉ có thể giúp “Thần
Văn” của hắn ngưng thực thêm một chút, hoặc là uy lực của “Thần Văn” trở nên
lớn hơn mà thôi. Nếu cứ tiếp tục sử dụng như vậy, thì chỉ là lãng phí thôi.
…
Khi Diệp Mặc vẫn còn ở Thần Phần Vực, thì ở một nơi thuộc Văn Cử Thiên, Ức Mặc
đang không chế pháp bảo của mình nhanh chóng bay đi.
Khi trong thần thức của Ức Mặc xuất hiện cái Tiên thành đầu tiên, thì tâm tình
của cô liền vô cùng kích động. Từ khi phi thăng tới giờ, đây mới là lần đầu
tiên cô thấy được một cái Tiên thành.
Cô thậm chí còn không biết rõ mình phi thăng như thế nào nữa. Chỉ nhớ được
rằng lúc ấy cô đang ở bên trong Sa Hà thuộc Tây Tích Châu, thì lại đột nhiên
cảm nhận được khí tức phi thăng. Lúc đó cô chỉ kịp lưu lại một đạo phi kiếm
truyền thư, thì đã lập tức được linh vân phi thăng cuốn đi rồi.
Sau khi phi thăng thì cô lại xuất hiện ở trên một phế tích. Cô thậm chí còn
hoài nghi rằng cái phế tích đó chính là một chiến trường thượng cổ nữa. Cũng
may những năm qua Ức Mặc đã trải qua nhiều chuyện tại Tây Tích Châu, cho nên
cũng không thấy có quá nhiều sợ hãi. Cô lập tức rời khỏi mảnh phế tích đó, rồi
lại liên tiếp phi hành thêm mấy ngày, đến bay giờ mới thấy được một cái Tiên
thành đầu tiên.
Sau khi Ức Mặc thấy được cái Tiên thành này, thì lập tức đã cao hứng trở lại.
Từ khi cô phi thăng tới giờ, còn chưa hề nhìn thấy một tiên nhân nào. Nếu là
một Tiên thành, thì khẳng định là ở đó sẽ có tiên nhân sinh sống. Đến lúc đó
cô có thể hỏi những tiên nhân kia về một chút tình huống của Tiên Giới.
Nhưng với khoảng cách tới Tiên thành càng ngày càng gần của Ức Mặc, thì trong
lòng của cô càng lúc càng hoảng sợ hơn. Không ngờ là cái Tiên thành này lại lộ
ra tử khí, hay nói đúng hơn chính là cảm giác không hề tồn tại sự sống ở đó.
Điều này khiến cho trong lòng của Ức Mặc có chút bối rối. Ở Tiên Giới khác với
Tu Chân Giới, vì ở Tu Chân Giới cô có đủ thực lực để ứng biến trước tất cả mọi
chuyện. Nhưng ở Tiên Giới, thì thực lực hiện tại của cô chính là ở tầng dưới
chót rồi, bất kỳ một tiên nhân nào cũng có thể giết được cô.
Khi Ức Mặc đã đi tới bên ngoài tòa Tiên thành, thì có thể thấy rõ được bốn chữ
rõ ràng: “Tân Quỳnh Tiên Thành”. Ngoài cửa thành không có một bóng người. Lúc
này thần thức của Ức Mặc lập tức khống chế 36 viên “Lôi Hải Thần Châu” của
mình, cẩn thận đi tới gần cửa của cái Tiên thành kia.
36 viên “Lôi Hải Thần Châu” đang hỗ trợ cơ chính là do Diệp Mặc đã cho cô 12
viên, cộng thêm 24 viên là do Lục Vô Hổ giúp cô luyện chế ra. Và Ức Mặc nghĩ
rằng 12 viên “Lôi Haỉ Thần Châu” mà Diệp Mặc cho cô là đồ thật duy nhất trong
36 viên “Lôi Hải Thần Châu” này. Nhưng thực tế thì cả 36 viên “Lôi Hải Thần
Châu” của cô đều là đồ giả cả, chỉ là cô không biết mà thôi.
Cấm chế ở cửa thành đã hoàn toàn mở ra, nhưng một vài vết máu khô cạn còn sót
lại khiến cho trong lòng Ức Mặc cảm giác được điều gì đó không tốt lắm.
Khi Ức Mặc đi vào tòa Tiên thành này, thì đã lập tức trở nên ngây dại. Đây
đúng là một cái “Tử thành” (Thành phố chết) đúng nghĩa. Cô không nhìn thấy bất
cứ một người sống nào. Trên đường cái trong tòa Tiên thành này đều là những
vết máu loang lổ, Tiên tức lâu cùng với các hàng quán đều đổ nát xiêu vẹo. Mặc
dù không tàn tạ như chỗ cô lúc mới tới, nhưng rõ ràng là sau vô số năm nữa, nó
chắc chắn sẽ trở thành một phế tích.
Từng đợt tử khí không chút sinh cơ nào xâm nhập đến khiến cho Ức Mặc phải rùng
mình một cái theo bản năng. Thần thức của cô chưa quét hết được một phần ngàn
diện tích cái Tiên thành này, nhưng dĩ nhiên là dù có quét đến cũng sẽ chẳng
thấy được bóng người nào cả. Đây quả thực là một điều đáng sợ.
Tòa Tiên thành rốt cuộc là đã bị ai tàn sát? Có phải là do chiến tranh gây ra
không?
Nhưng Ức Mặc rất nhanh đã biết rõ rằng tòa Tiên Thành này không phải là vì
trận chiến nào đó mà thành như vậy, mà là vì một loại tình huống đột phát mà
thành.
Sở dĩ cô phán đoán như vậy là vì cô đã nhìn thấy một chiếc nhẫn trữ vật ở trên
đường, còn có một ít Tiên tinh rơi vãi lung tung nữa. Những Tiên tinh này có
đẳng cấp cao hơn rất nhiều so với Tiên tinh mà trước kia cô đã sử dụng, cho
nên cô chằng cần phải hỏi người nào khác cũng có thể biết rằng đây tuyệt đối
là Tiên tin thượng phẩm.
Tòa Tiên thành này rất quỷ dị, còn Ức Mặc đã đi qua rất nhiều địa phương quỷ
dị, cho nên cũng đã có được những kinh nghiệm sống ình. Lúc này cô lập tức
tranh thủ thời gian nhặt những viên Tiên tinh trên đất sau đó lại nhanh chóng
nhặt lên nhẫn trữ vật kia.
Tuy ở đây khiến cho Ức Mặc cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại có nhiều chiếc
nhẫn trữ vật cùng với Tiên tinh rơi rớt lại như vậy, khiến cho cô thực sự
không muốn cứ như vậy mà đi. Đó đều là những tài nguyên tu luyện quý giá.
Lại sau một ngày, Ức Mặc đã góp nhặt được trên trăm nhẫn trữ vật rồi. Lúc này
cô muốn tranh thủ thời gian rời khỏi tòa Tiên thành này. Cô tin rằng nếu mình
cứ tiếp tục nhặt nhạnh, thì sẽ có thể nhặt được hơn mười ngàn chiếc nhẫn trữ
vật cũng nên. Nhưng từ khi còn nhỏ, Tống Ánh Trúc đã dạy bảo cô rằng: “Làm
người là phải biết đủ, nếu không tất sẽ bị tính tham của mình làm hại”.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là vì nếu cô tiếp tục ngây ngốc
tại thành phố này, thì sẽ tiếp tục phải chịu đựng cái cảm giác kia. Nó khiến
cô cảm thấy dường như chỉ sau một khắc thôi, cô cũng sẽ trở thành một mảnh tử
khí trong cái tòa Tiên thành này.
Sau khi rời khỏi tòa Tiên thành, thì Ức Mặc lập tức lấy ra pháp bảo phi hành
của mình, đẩy nhanh tốc độ để đi càng xa càng tốt.
Sau khi Ức Mặc rời khỏi Tân Quỳnh Tiên thành không bao lâu, thì cô liền cảm
giác được sự sợ hãi khiến toàn thân trở nên rét run. Một loại cảm giác đáng sợ
tới cực điểm bàng bạc sát cơ từ phía sau cuốn tới. Thời điềm này thì chân
nguyên của Ức Mặc còn chưa hề chuyển hóa hết thành Tiên nguyên, cho nên tốc độ
căn bản là không thể nhanh nổi.
Loại khí thế sát cơ đáng sợ này khiến cho Ức Mặc chỉ có một loại cảm giác chỉ
cần cô va chạm với loại khí thế này, thì cô chắc chắn sẽ phải chết.
Dưới loại uy thế đáng sợ này, thì Ức Mặc đâu còn dám tiếp tục chạy trốn nữa,
mà tranh thủ thời gian hạ xuống, đồng thời thần thức cũng quét ra ngoài. Lúc
này thần trí của cô vừa mới quét tới Tần Quỳnh Tiên thành không một bóng
người, đã nhìn thấy một con côn trùng mở to cái miệng của mình ra.
Cái con côn trùng kia nhìn cực kỳ gớm ghiếc, có vô số những chiếc chân dài
chằng chịt, mà đầu của nó thậm chí có tới chín cái. Một loại chất lỏng đặc sệt
dải dọc chảy ra từ miệng con côn trùng kia khiến cho Ức Mặc cảm thấy cực kỳ
ghê tởm, thiếu chút nữa đã phải nôn mửa.
Con côn trùng kia chỉ há miệng cắn một cái khiến cho Tần Quỳnh Tiên thành mới
vừa rồi còn chút hình dáng đã lập tức biến thành một vùng phế tích. Đồng thời
Ức Mặc cũng cảm giác được nơi đó của Tân Quỳnh Tiên thành xuất hiện một cái
lõm, thậm chí ngay cả thần trí của cô cũng bị nơi đó tiêu diệt mất. Lúc này cô
lập tức hiểu được vì đâu mà nơi cô phi thăng lên trở thành ột vùng phế tích
rồi. Hóa ra chính là do con “Cửu Đầu Phệ Hư Trùng” này cắn nuốt mà thành.
Ức Mặc không phải là người ngốc, cô rất nhanh đã hiểu rằng mình đang gặp nguy
hiểm cực độ. Với chút tu vi hiện tại mà muốn ẩn nấp trước “Cửu Đầu Phệ Hư
Trùng”, thì đó là chuyện tuyệt đối không thể. Đợi lát nữa kia con “Cửu Đầu Phệ
Hư Trùng” kia há miệng ra cắn một cái, thì cô sẽ không còn cơ hội sinh tồn
nữa.
Cô cũng không phải sợ chết, nhưng mà bị cái con “Cửu Đầu Phệ Hư Trùng” ghê tởm
này ăn tươi nuốt sống, thì quá là kinh khủng rồi.
“Cửu Đầu Phệ Hư Trùng” vừa mới cắn nuốt hết thảy mọi thứ của Tần Quỳnh Tiên
thành, thì liền há miệng cắn về phía Ức Mặc. Không gian lúc này liền sụo đổ
một cách mạnh mẽ khiến Cho Ức Mặc cảm thấy tuyệt vọng. Cô căn bản cũng không
có bất cứ năng lực phản kháng nào. Giờ khắc này, trong lòng của cô dấy lên đầy
đủ các loại tâm trạng. Mỗi ngày cô đều mong rằng sớm được phi thăng để gặp
cha, nhưng bây giờ sau khi phi thăng mới được nửa năm, đã sắp bị một con côn
trùng ghê tởm ăn tươi nuốt sống rồi.
Biểu hiện tuyệt vong của Ức Mặc còn chưa kịp rõ ràng, thì một đạo trường màng
màu đỏ dài vạn trượng đã đánh tới. Ức Mặc đột nhiên cảm giác được lực hút trên
người cô hoàn toàn biến mất không thấy nữa. Lúc này cô lập tức nhìn thấy một
bóng dáng màu xám đi theo đạo trường mang kia tới.
“Cửu Đầu Phệ Hư Trùng” nhìn thấy đạo trường mang này, thì ngay cả nửa phần
cũng không ngừng lại. Ngay cả Ức Mặc thì nó cũng không kịp cắn nuốt, mà lần
nữa xoáy lên một cơ lốc, và biến mất không thấy gì nữa. Bóng ngườ kia cũng lập
tức đuổi theo nó.
Ức Mặc ngày cả nhìn cũng chưa kịp nhìn rõ ai đã cứu mình, thì đã bị loại tu vi
đáng sợ này khiến cho sợ ngây người rồi. Tu vi của con “Cửu Đầu Phệ Hư Trùng”
lẫn bóng người kia đều kinh thiên động địa như vậy, thì cô cho dù là có gia
tăng tu vi thêm ngàn vạn lần, đoán chừng cũng không băng được người ta.
Cảm nhận đước rằng cái mạng nhỏ của mình ở nơi này không có nửa phần đảm bảo,
thì Ức Mặc không dám dừng lại nữa mà lập tức lấy ra pháp bảo phi hành của
mình, thay đổi một phương hướng khác để chạy trốn. Đối với cô mà nói, thì lúc
này có bao nhiêu xa thì nên trốn đi bấy nhiêu xa. Đồng thời trong lòng cô cũng
cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu như trước đó cô nán lại thêm một chút nữa ở Tân
Quỳnh Tiên thành thôi, thì cô đã bị “Cửu Đầu Phệ Hư Trùng” ăn đến không còn
mảnh xương rồi.