Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2060 : Chưa chắc ăn được Diệp Mặc.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2060 : Chưa chắc ăn được Diệp Mặc.
Một sợi dây đàn bị Đao Văn vặn vẹo của Tử Đao chém đứt, phát ra “B-A-N-G…GG”
một tiếng giòn vang. Tử Đao cũng bị dây của cái đàn cổ này đánh văng ra, không
cách nào tiếp tục làm trong thương Dục Đạo Thánh Đế này được.
Lực không gian mạnh mẽ đụng nhau khiến cho Diệp Mặc và tên Dục Đạo Thánh Đế
kia mỗi người đều lui ra xa mấy bước, lúc này mới đứng thẳng lại được. Nhưng
người có ánh mắt tinh tường đều có thể thấy được, vừa rồi tên Dục Đạo Thánh Đế
vội vã giao thủ, chủ đông khiêu khích Diệp Mặc kia đang rơi vào thế yếu.
Diệp Mặc cũng chỉ có thể thầm than, Tử Đao của hắn đảng cấp quá thấp, bằng
không dưới tình huống chỉ có Đao Văn, đối phương cũng không phải chỉ đứt một
sợi dây đàn thôi đâu.
Dục Đạo Thánh Đế này vừa giao thủ một cái liền biết mình không phải là đối thủ
của Diệp Mặc, trong lòng kinh hãi, đồng thời đem ánh mắt nhìn về phía Vân Lý
Thánh Đế.
Vân Lý Thánh Đế hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên chắp tay một cái nói:
– Ta hoài nghi cái cây ăn quả mà Diệp Mặc thu lại kia là Đạo Quả, ai muốn
phân chia Đạo Quả thì đứng ra.
Nói xong, gã đã túm lấy một đoàn sương mù màu xanh lá cây nhìn không ra là
pháp bảo gì ngăn ở trước mặt Diệp Mặc, đồng thời ánh mắt quét về phía các
Thánh Đế chung quanh. Đặc biệt là lúc nhìn về phía Mộc Mậu Thánh Đế, ánh mắt
của gã càng chăm chú. Chỉ cần Mộc Mậu Thánh Đế đứng ra, bọn họ ở đây đã có hai
Hóa Đạo rồi, Diệp Mặc cho dù là có ba đầu sáu tay cũng đi không được.
Vượt quá dự liệu của gã là Mộc Mậu Thánh Đế cũng không đáp lại ánh mắt của gã,
chỉ cúi thấp đầu, tựa như có điều suy nghĩ.
Vân Lý Thánh Đế lập tức nhíu mày một cái, Diệp Mặc chỉ là một tán tu không có
gốc gác mà thôi, gã nghĩ không ra vì sao Mộc Mậu Thánh Đế lại có thái độ như
vậy. Đừng nói Diệp Mặc không có gốc gác, cho dù là có chỗ dựa lớn, tại Thần
Phần Vực này giết Diệp Mặc cũng không ảnh hưởng gì.
Vừa lúc đó, lại một tiếng hừ lạnh vang lên. Một Thánh Đế mặc tiên bào tím nhạt
con mắt rất nhỏ đứng ra, phong bế đường đi ở một bên khác của Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận ra tên Thánh Đế đứng ra này. Chính là tên muốn đánh lén hắn
thiếu chút nữa bị hắn giết. Pháp bảo của tên này là Thái Cực Huyền Thủy Đinh,
một món pháp bảo vô cùng lợi hại, nhưng cây đinh này đã bị Diệp Mặc thu lại.
Vân Lý Thánh Đế trong lòng chợt vui vẽ, gã tìm người, không phải sợ đánh không
lại Diệp Mặc, mà là sợ Diệp Mặc thi triển thủ đoạn đào tẩu. Bây giờ ba người
thành góc tam giác, Diệp Mặc tuyệt đối trốn không thoát. Nhưng gã cũng không
động thủ. Vẫn đem ánh mắt quét về phía ba người còn lại.
Tóm Diệp Mặc thì rất đơn giản, lúc chia chác thì lại không đơn giản. Nếu như
tất cả mọi người ra tay, vậy chia đều thì cũng dễ nói. Gã không tin đợi lát
nữa bọn gã lấy được thứ tốt, người bên cạnh sẽ thờ ơ không động lòng.
– Cái thứ không biết xấu hổ, Hám Tử Đồng ta đứng về phía Diệp huynh đệ, xem
xem ai dám động thủ?
Trông thấy một Hoá Đạo như Vân Lý còn phải tìm trợ thủ đối phó Diệp Mặc, Hám
Tử Đồng sớm đã không nhịn được nữa rồi. Tính tình của cô thẳng thắn. Đừng nói
Diệp Mặc đã giúp cô, cho dù là Diệp Mặc không giúp cô, cô cũng sẽ đứng ra nói.
truyện copy từ
Vân Lý Thánh Đế trông thấy Hám Tử Đồng trợ giúp Diệp Mặc, trong lòng lập tức
trầm xuống. Bên cạnh vốn còn có một Cơ Tích chưa nói năng gì, gã không hoài
nghi lời lúc trước tên thư sinh mặt trắng kia nói, gã vẫn luôn cho rằng Cơ
Tích và Diệp Mặc có liên quan. Bây giờ Cơ Tích không nói gì. Một khi đánh
nhau, Cơ Tíc rất có thể sẽ trợ giúp Diệp Mặc. Hơn nữa Mộc Mậu Thánh Đế giả
ngu, Vân Lý Thánh Đế không nắm chắc được nữa, gã đã không chắc chắn ăn được
Diệp Mặc nữa rồi.
Gã nhìn hai người Cơ Tích và Mộc Mậu Thánh Đế một cái, lúc này mới hừ lạnh một
tiếng nói:
– Cáo từ.
Hai gã Dục Đạo Thánh Đế khác ngăn Diệp Mặc lại trông thấy Vân Lý Thánh Đế sắp
đi, càng không dám nói câu nào. Lập tức mang theo hai vệt độn quang biến mất
không còn dấu vết.
– Kẻ không có gan thì làm cháu.
Hàm Tử Đồng nhìn theo ba người vội vã đào tẩu khinh thường châm chọc.
Mộc Mậu Thánh Đế trông thấy ba người Vân Lý đã đi, y chắp tay với Diệp Mặc
cười nói:
– Ta cũng cáo từ, Diệp huynh về sau có duyên sẽ gặp lại.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, hắn biết rõ Mộc Mậu Thánh Đế kiêng kỵ hắn cái
gì, là kiêng kỵ Thái Sơ Thần Văn của hắn. Lão già này vừa muốn giết mình, vừa
sợ bộ xương già kia của lão không ngăn được Thái Sơ Thần Văn của mình.
– Rất cảm ơn Đồng đại tỷ hỗ trợ.
Diệp Mặc tuy tu luyện tới Thánh Đế rồi, nhưng tuổi của hắn không hề lớn, cũng
không thường xuyên tiếp xúc với những Thánh Đế cao cao tại thượng kia, cho nên
trong khoản ăn nói cũng không chú ý quá nhiều.
Hám Tử Đồng nghe thấy Diệp Mặc gọi mình là đại tỷ, cười ha ha nói:
– Ta đã không biết bao nhiêu năm chưa nghe thấy người ta gọi mình là đại tỷ
rồi, cái cách gọi này thật là mới lạ, nhưng mà ta thích. Diệp Mặc, tên Mộc Mậu
kia xem ra có chút kiêng kỵ ngươi.
Diệp Mặc không giấu diếm, trực tiếp gật đầu nói:
– Tên kia là lá mặt lá trái nhất đấy, gã vốn là muốn đánh lén ta, chỉ có điều
là bị ta dọa, nên chưa ra tay.
Hám Tử Đồng cũng không hỏi thăm quá trình, chỉ nói với Diệp Mặc:
– Ta đây phải đi trước rồi, tự ngươi cẩn thận nha.
Tu luyện đến Hóa Đạo, có mấy ai là đồ ngốc đâu. Cô tu luyện đến Hóa Đạo, đương
nhiên là có chút tin tưởng lời tên thư sinh mặt trắng kia nói. Chính là Cơ
Tích và Diệp Mặc có khả năng có chút quan hệ, bây giờ Cơ Tích ở chỗ này, cô
không nên làm kỳ đà cản mũi.
– Tử Đồng đại tỷ muốn đi Niết sinh cấm địa sao?
Diệp Mặc liền vội vàng hỏi.
Hám Tử Đồng tùy ý nói:
– Tu vi bây giờ của ta mà muốn đi Niết sinh cấm địa thì còn quá thấp, ta đề
nghị bây giờ ngươi cũng không nên đi, không đến tu vi Đạo Nguyên, đi Niết sinh
cấm địa là cửu tử nhất sinh. Đừng nói đi cấm địa Niết sinh, dù là cầu Niết
sinh cũng không qua nổi. Ta phải đi nơi khác tìm kiếm cơ hội Đạo Nguyên, một
khi đặt chân tới Đạo Nguyên, ta sẽ đi Niết sinh cấm địa thử xem.
Diệp Mặc lấy ra cái Thái Cực Huyền Thủy Đinh kia đưa cho Hám Tử Đồng nói:
– Tử Đồng đại tỷ, ta cái khác thì không có, nhưng pháp bảo lại không ít, cái
Thái Cực Huyền Thủy Đinh này ta lấy về cũng không dùng làm gì, vậy tặng cho tỷ
đấy.
– Pháp bảo tốt.
Thần thức của Hám Tử Đồng tùy ý quét một lượt bên trên Thái Cực Huyền Thủy
Đinh, đã biết cây đinh này không tầm thường.
– Rất cám ơn Diệp hunyh đệ, ta vừa hay thiếu một cái pháp bảo như thế.
Hám Tử Đồng tính tình ngay thẳng, Diệp Mặc tặng pháp bảo cho cô, cô cảm giác
pháp bảo này không tệ, trực tiếp thu nhận luôn.
Thu hồi pháp bảo xong, cô như có ý vị nhìn thoáng qua Cơ Tích ở một bên, sau
đó chắp tay nói:
– Ta cáo từ, tại Thần Phần Vực nhất định còn có cơ hội gặp mặt lần nữa.
Nói xong, Hám Tử Đồng xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy
gì nữa.
Diệp Mặc biết Cơ Tích không đi, nhất định là tìm hắn có chuyện, hơn nữa hắn
cũng phải tìm cô gái này có một số việc. Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên đang ở trong
tay Cơ Tích, hắn có một cái đáy hồ lô, chỉ cần lấy về Hồ Lô Tam Bảo Hỗn
Nguyên, hắn liền có được một món pháp bảo uy lực lớn chân chính.
– Hai người chúng ta làm một vụ giao dịch, ta vẫn dẫn ngươi đi Niết sinh cấm
địa, đưa đáy hồ lô của người cho ta. Nếu như chúng ta có thể gặp phải Giản
Ngỗi trên đường đi, thì ngươi giúp ta, cướp cái bình xanh trong tay gã về.
Cơ Tích thấy Diệp Mặc đang nhìn mình, chủ động nói.
Diệp Mặc cười lạnh nói:
– Ta phải đưa đáy hồ lô cho cô, còn phải giúp cô đoạt lại cái bình xanh. Điều
kiện chỉ là có cơ hội đi theo bên cạnh cô, đúng không? Cô rất được yêu thích
sao? Ta muốn đi theo bên cạnh cô à? Ta lại không muốn tán tỉnh cô, dựa vào cái
gì mà phải cho cô chiếm hết tiện nghi?
– Ta nói ta dẫn ngươi đi Niết sinh cấm địa.
Cơ Tích sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
– Thật có lỗi, Niết sinh cấm địa tự ta có thể đi, không cần cô giúp.
Diệp Mặc dứt khoát trả lời.
Cơ Tích trong mắt lộ ra một tia trào phúng:
– Lúc trước quả nhiên là kiếm cớ thêo bên cạnh ta, sao không tiếp tục viện
cớ? Trước kia ngươi nói không biết chỗ Niết sinh cấm địa, bây giờ lại nói đã
biết rồi, thật là giỏi thay đổi.
Diệp Mặc chẳng muốn giải thích chuyện Không Thành Thiên với cô, làm như không
nghe thấy lời Cơ Tích nói vậy, nói:
– Cơ Tích, đưa Hồ Lô của cô cho ta, có điều kiện gì cô nói ra đi.
Đáy hồ lô ở trong tay mình, người khác không biết, Cơ Tích lại biết vô cùng rõ
ràng, Diệp Mặc không cần phải giấu diếm trước mặt cô nữa.
Cơ Tích thân hình hơi chao đảo một cái, mang theo một đoàn ánh sáng trắng, ánh
sáng trắng kia trong nháy mắt đã biến mất ở xa xa, chỉ có âm thanh của cô còn
lưu lại ở nguyên chỗ cũ:
– Đem cái bình xanh lấy được trên người Giãn Ngỗi đổi Hồ Lô với ta, nếu không
thì miễn bàn.
Trong lòng Diệp Mặc, Cơ Tích thật sự không là cái gì. Trên thực tế, tron glòng
Cơ Tích, Diệp Mặc cũng không là gì cả. Khi cô nghĩ, lúc trước cô cũng đã cho
Diệp Mặc một cây Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn rồi, Diệp Mặc phải giúp cô một
chuyện, chứ không nên lại muốn lấy hồ lô nữa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nơi đây lại một lần nữa trở nên quạnh quẽ
vắng vẻ. Diệp Mặc cũng không thèm để ý, hắn muốn tìm một chỗ xem thử cái cây
có quả màu xám có hoa văn mình lấy được là vật gì, có phaỉ giống như suy đoán
của hắn, có thể nâng cao thần thông Thái Sơ Thần Văn của mình hay không.
Sự lợi hại của Thái Sơ Thần Văn hắ đã thử qua vài lần rồi, với tu vi hiện tại
của hắn có thể trực tiếp dùng Thái Sơ Thấn Văn ăn chắc Dục Đạo Thánh Đế rồi.
Nếu như loại Đạo Quả này thật sự có thể làm cho Thái Sơ Thần Văn của hắn tăng
lên một cấp độ nữa, vậy cho dù là đụng phải Hóa Đạo Thánh Đế, hắn cũng không
sợ nữa.