Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2059: Nhớ đến Thần quả Long tộc. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2059: Nhớ đến Thần quả Long tộc.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2057 : Nhớ đến Thần quả Long tộc.

Dịch Giả: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2057 : Nhớ đến Thần quả Long tộc.

Thấy Diệp Mặc lại lần nữa thi triển Đao Văn, Dục Đạo Thánh Đế lập tức thần sắc
ngưng trọng, Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc gã cũng nhìn thấy một lần, đó là
loại thần thông suýt chút nữa chém một Hóa Đạo Thánh Đế thành hai mảnh, mặc dù
vị Hóa Đạo đó bị trọng thương, Diệp Mặc cũng là đánh lén, nhưng cái này không
có nghĩa là Đao Văn của hắn không đáng sợ.

Thái Cực Huyền Thủy Đinh lại lần nữa huyễn hóa thàn một dòng sông đinh, phong
bế toàn bộ không gian nơi mà Dục Đạo Thánh Đế này đang đứng.

Nhưng uy lực của Lạc Ngân Đao Văn và Liệt Ngân kia hoàn toàn không phải là
cùng một cấp bậc, mặc dù Dục Đạo Thánh Đế này ngay lập tức dùng dòng sông
Huyền Thủy Đinh phong bế không gian khí thế của Đao Văn, nhưng hai đường Đao
Văn vặn vẹo này vẫn xé rách dòng sông trước mặt.

Dòng sông Huyền Thủy Đinh trước mặt kia giống như đột nhiên bị gãy vậy, phá vỡ
hoàn toàn không gian, Dục Đạo Thánh Đế bị dòng sông đinh bao phủ hoàn toàn
cũng dần lộ thân hình.

Sắc mặt tên Dục Đạo Thánh Đế khẽ thay đổi, gã biết sự lợi hại của Đao Văn của
Diệp Mặc, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức có thể xé tan dòng sông đinh của
gã. Dường như trong nháy mắt dòng sông đinh bị xé tan, gã lại một lần nữa
phóng ra một tấm khăn.

Sau khi một tiếng phụt âm trầm vang lên, hai đường Đao Văn bị tấm khăn này của
Dục Đạo Thánh Đế chặn lại.

Dục Đạo Thánh Đế này có chút thở phào, một khắc sau, khí thế quanh người gã
liền tăng vọt, Thái Cực Huyền Thủy Đinh kia lại lần nữa đánh ra, đồng thời tấm
khăn kia liền hóa thành không gian như thật, muốn phong bế lối thoát của Diệp
Mặc.

– Thái Sơ Thần Văn …

Dường như cùng lúc này, Diệp Mặc lại chém ra hai đường vết nứt, hai đường vết
nứt này như ẩn như hiện, thoạt nhìn cũng tương tự như hai đường Đao Văn vừa
nãy, nhưng lại khác nhau về bản chất. Hai đường vết nứt này chỉ là trong nháy
mắt liền đi đến trước mặt tên Dục Đạo Thánh Đế này.

Khí tức hủy diệt đáng sợ và u ám liền cuốn đến, quanh người Dục Đạo Thánh Đế
này lập tức giật mình, dường như ngay tức khắc, thân thể gã liền bị hai đường
gợn són uốn lượn này xé rách.

– Thái Sơ Thần Văn …

Tên Dục Đạo Thánh Đế này rõ ràng kiến thức cũng không kém, gã dường như trong
khoảnh khắc nhận ra Thái Sơ Thần Văn liền điên cuồng thiêu đốt nguyên khí và
tuổi thọ, thoát khỏi hai đường Thái Sơ Thần Văn, ngay lập tức biến mất.

Hai đường Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc mặc dù không có tiến bộ rõ ràng, vì
thực lực của hắn tăng lên, cho nên cũng mạnh hơn lúc trước nhiều. Đồng thời
thực lực của tên Dục Đạo Thánh Đế trước mặt này cũng mạnh hơn nhiều so với tên
mà Diệp Mặc lần đầu tiên đánh trọng thương, gã trong nháy mắt phát hiện ra
Thái Sơ Thần Văn liền thiêu đốt thọ nguyên của mình chạy trốn, không ngờ lại
thành công rồi.

Nhưng Diệp Mặc vẫn nhìn rõ tên Dục Đạo Thánh Đế này biến mất, cũng đã hoàn
toàn già nua đi rồi.

Roẹt roẹt …

Tên Dục Đạo Thánh Đế này đi quá vội, đến pháp bảo của mình cũng không kịp lấy
đi, chiếc khăn bị Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc xé tan tành, còn Thái Cực
Huyền Thủy Đinh thì lại bị Diệp Mặc vung tay một cái thu vào nhẫn trữ vật của
mình.

Diệp Mặc nhìn nơi mà tên Dục Đạo Thánh Đế kia biến mất, không đuổi theo. Đồng
thời lại càng để ý đến Thái Sơ Thần Văn, hai tên Dục Đạo Thánh Đế đều là nhìn
thấy Thái Sơ Thần Văn mà bỏ chạy, có thể thấy Thái Sơ Thần Văn năm đó chắc hẳn
hung danh hiển hách.

Trên thực tế hắn còn có mấy cách nữa có thể giết chết tên Dục Đạo Thánh Đế
này, hắn có thể thi triển Thuấn Tức, sau đó dùng Thái Sơ Thần Văn giết chết
đối phương. Cho dù khi đối phương bỏ chạy, Diệp Mặc vẫn có thể thi triển Tuyệt
Thánh Kim Cốt Cung bắn chết đối phương.

Nhưng những thứ này Diệp Mặc đều không làm, vì bên cạnh còn có một người đang
vụng trộm theo dõi hắn. Mặc dù người đang trốn đó rất cẩn thận, giấu rất kỹ,
nhưng cảm giác của Diệp Mặc vẫn có thể cảm nhận được.

Thần thông Thuấn Tức giết Dục Đại Thánh Đế vừa bỏ chạy vừ nãy, thực lực của
hắn tuyệt đối sẽ không tổn hao nhiều. Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung cũng lại càng
là đòn sát thủ, con át chủ bài của hắn, Diệp Mặc sẽ không dễ dàng gì mà lấy
ra.

Cũng may thu được Thái Cực Huyền Thủy Đinh, cây đinh này thoạt nhìn không tệ
lắm, mặc dù không bằng linh bảo, nhưng cũng là thần khí rất tốt.

Diệp Mặc cũng không quản người đang theo dõi kia, trong nháy mắt liền biến
mất.

Đợi sau khi Diệp Mặc biến mất hoàn toàn, nơi mà lúc trước Diệp Mặc đánh nhau
với Dục Đạo Thánh Đế kia đột nhiên xuất hiện một lão già tiên phong đạo cốt,
không ngờ chính là Mộc Mậu Thánh Đế dẫn đầu đoàn đi tìm lối vào Vô Định Cốc.

Mộc Mậu Thánh Đế chằm chằm nhìn bóng lưng của Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới
lẩm bẩm nói:

– Người này ra tay tuyệt đối không kém gì mình, tâm cơ lại thâm trầm như vậy,
còn nữa, sao hắn lại biết Thái Sơ Thần Văn? Điều này quả thức quá đáng sợ.

Gã sở dĩ ở lại đây, là vì gã cũng nghĩ giống như tên Dục Đạo Thánh Đế vừa mới
chạy thoát kia, cho rằng những gì tên thư sinh nói là sự thật.

Dó chính là trên người Diệp Mặc chẳng những có đáy hồ lô, hơn nữa còn có con
dao găm nghịch thiên. Còn 24 viên Lôi Hải Thần Châu, gã cũng không quan tâm.
Vì sau khi Diệp Mặc lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần Châu trong đó ra, thần thức
của gã cũng quét qua, đó chỉ là thứ tầm thường mà thôi.

Mặc dù thứ này rất tầm thường, nhưng gã tin Diệp Mặc cũng không luyện chế ra
nổi, vốn dĩ gã thắng chắc Diệp Mặc, nhưng bây giờ phát hiện Diêp Mặc mặc dù là
một Tố Đạo Thánh Đế, không ngờ lại còn biết Thái Sơ Thần Văn, bây giờ gã căn
bản cũng không muốn đụng độ với Diệp Mặc nữa.

Diệp Mặc dừng lại, lấy một miếng ngọc bài ra, trong ngọc bài xuất hiện nơi mà
Mộc Mậu Thánh Đế vừa mới đứng, lộ vẻ kinh ngạc.

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, cất ngọc bài đi, hắn biết người âm thầm theo
dõi còn chưa xuất hiện này chắc chắn là Mộc Mậu Thánh Đế. Bây giờ hắn đi rồi,
trận kỳ giám sát để lại cho thấy hắn đoán không nhầm, tên này là một tên Hóa
Đạo, nếu không, nói không chừng hắn sẽ ép đối phương ra mặt.

Một mình tìm kiếm trong Vô Định Cốc cả buổi, Diệp Mặc có chút thất vọng. Nghe
người khác nói Vô Định Cốc của Vô Định Lão Nhân, cũng đã bị phong bến vô số
vạn năm rồi, theo lý mà nói những thứ tốt trong này chắc chắn phải nhiều mới
đúng, nhưng bây giờ hắn không tìm thấy bất cứ thứ gì, còn không bằng ở bên
ngoài Thần PHần Vực.

Bố cục trong Vô Định Cốc lại rất hoành tráng, càn vào trong, thì cảm giác
thiên nhiên lại càng mãnh liệt hơn. Chỉ có điều cho dù địa mạo trong này có tự
nhiên đi nữa, Diệp Mặc cũng có chút thất vọng. Hắn đến nơi này là tìm đồ tốt,
chứ không phải đi thăm thú lịch lãm.

May mà Thần linh khí trong này cũng nồng đậm, Diệp Mặc vung tay ném Tiểu Băng
Sâm ra nói:

– Tiểu Băng Sâm giúp ta tìm một chút, trong này có Thần linh mạch không? Tốt
xấu gì cũng không thể về tay không được.

– Lão đại yên tâm, chỉ cần trong này có Thần linh mạch, em có thể tim ra.

Tiểu Băng Sâm nói xong liền mau chóng xông ra ngoài, trong lòng nó vô cùng đắc
ý, bây giờ nó được ra bên ngoài, đợi lát nữa khi quay về có thể khoác lác với
Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng.

Vô Ảnh ngồi dưới Khổ Trúc thở dài nói:

– Lão đại ngày càng bất công, trước kia lúc nào cũng là tao ở bên ngoài, bây
giờ số lần Tiểu Băng Sâm ra ngoài còn nhiều hơn tao nhiều.

Cừu Nhưỡng mặc dù gọi Vô Ảnh là đại ca, nhưng nó cũng không dám đác tội với
Tiểu Băng Sâm, tên này ham rượu như mạng, còn Tiểu Băng Sâm lại ủ được lượng
lớn rượu, một khi nó dám đắc tội với Tiểu Băng Sâm, muốn uống rượu cũng khó.

Nhưng Vô Ảnh lại nói như vậy, nó cũng không dám đắc tội với Vô Ảnh, đành phải
an ủi nói:

– Vô Ảnh đại ca, lúc trước anh rất hay ra ngoài, vì lão đại khi đánh nhau cần
sự giúp đỡ của anh, nhưng bây giờ tu vi của anh lại không tiến bộ, những người
lão đại gặp phải đều là một số Thánh Đế, vung tay một cái có thể tiêu diệt
được anh, anh còn ra ngoài làm gì.

Vô Ảnh trừng mắt, Cừu Nhưỡng trong lòng sợ hãi, mau chóng nói:

– Vô Ảnh đại ca, anh muốn thường xuyên ra ngoài cũng được, chỉ cần anh tăng
cao tu vi của mình lên, lần sau khi lão đại đánh nhau sẽ cần đến anh đấy.

– Tăng cái chết tiệt, tao chỉ là một tên chỉ biết ăn, không có gì ăn, thì làm
sao mà thăng cấp được?

Vô Ảnh ủ rũ cụp đầu nói.

– Đại ca, anh cũng là xuất thân Long tộc, chắc là biết Hồn Thiên Bàn Long quả
chứ?

Cừu Nhưỡng thấy Vô Ảnh tức giận, mau chóng cẩn thận nói.

– Tao thì biết cái đếch gì, tao là bị đuổi ra đấy, tên tiểu tử này cũng không
cần đắc ý trước mặt tao nữa, mày cũng chẳng phải là bị đuổi ra ngoài đấy sao?

Vô Ảnh tức giận nói.

Cừu Nhưỡng cười ha hả nói:

– Em khác anh, em vẫn ở lại Long tộc một thời gian, ít nhất cũng biết đâu là
Long cung.

Thấy Vô Ảnh lại sắp tức giận, Cừu Nhưỡng lập tức hạ giọng nói:

– Vô Ảnh đại ca, Hồn Thiên Bàn Long quả là một trong những Thần quả quý giá
nhất của Long tộc. Nghe nói một quả Hồn Thiên Bàn Long Có thể khiến Long tộc
cấp bậc Tiên tôn thăng cấp, đại ca, nếu như anh ăn thật nhiều Long quả, muốn
không thăng cấp cũng khó đấy.

Cừu Nhưỡng lúc nói chuyện ánh mắt đảo loạn, Vô Ảnh không phải đồ ngốc, lập tức
trừng mắt nhìn Cừu Nhưỡng hỏi:

– Mắt của mày đảo loạn lên, có phải đang có chủ ý gì xấu không?

Cừu Nhưỡng thấy Vô Ảnh nhìn thấu suy nghĩ của nó, mau chóng nói:

– Đại ca, bảo lão đại dẫn chúng ta đến vườn Hỗn Thiên Bàn Long quả của Long
tộc, sau đó em chỉ cần một quả là tốt rồi.

– Mày biết vườn Hỗn Thiên Bàn Long quả ở chỗ nào sao?

Vô Ảnh đảo mắt hỏi, trong lòng nó cũng đã coi toàn bộ vườn Hỗn Thiên Bàn Long
quả là của mình rồi, cho dù bây giờ nó còn chưa biết vườn quả đó ở chỗ nào.

Cừu Nhưỡng vỗ ngực thùm thụp nói: truyện copy từ

– Đại ca, chỉ cần đến phạm vi Long tộc, thì em có thể tìm được vườn Hỗn Thiên
Bàn Long quả. Trong vườn Hỗn Thiên Bàn Long quả còn có một Đạo quả, tên là
Thiên Ly quả, nghe nói Thiên Ly quả có thể khiến người ta Vần đạo, là bảo bối
cao cấp nhất của Long tộc, rất nhiều Thánh Đế cũng đã đến Long tộc để lấy
Thiên Ly quả, nhưng, cây Thiên Ly quả của Long tộc chỉ có một cây mà thôi, hơn
nữa một cây cứ vạn năm mới kết ba quả thôi.

Vô Ảnh cười ha hả, nâng chân trước lên vỗ vào đầu Cừu Nhưỡng nói:

– Không tệ, ha ha, Hỗn Thiên Bàn Long quả và Thiên Ly quả tao đều muốn hết …

Thấy Cừu Nhưỡng cười quái dị, Vô Ảnh rùng mình, lập tức đổi giọng nói:

– Tao nói lão đại đều muốn hết, lão đại có rồi, còn sợ chúng ta không có sao.
Cừu Nhưỡng, mày nói tao có nên mau chóng nói cho lão đại biết không, nói Long
tộc đang có những thứ mà chúng ta cần.

– Hồn Thiên Bàn Long quả?

Diệp Mặc nghe thấy Vô Ảnh truyền âm, nghi ngờ lập lại một câu, nếu như có thể
để Vô Ảnh thăng cấp, hắn đương nhiên muốn đi một chuyến, nhưng bây giờ hắn còn
không biết Long tộc ở chỗ nào. Hắn chỉ là từng nghe nói đến Long tộc, nhưng
Long tộc biến mất trong Tiên giới cũng đã lâu rồi.

Đang lúc Diệp Mặc muốn hỏi Cừu Nhưỡng một chút, thì thần thức của hắn lại quét
được hai tên Thánh Đế đang chặn lối đi của Tiểu Băng Sâm.

Diệp Mặc giận dữ, đi đến bên Tiểu Băng Sâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên
Thánh Đế nói:

– Hai vị, tôi có lòng tốt mở lối vào Vô Định Cốc, cho các anh vào, hai vị
không ngờ còn có ý với Tiên sủng của tôi, chẳng lẽ người tốt cũng không làm
được sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.