Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2052: Quá thiếu đạo đức. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2052: Quá thiếu đạo đức.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 2050: Quá thiếu đạo đức.

Nhóm Dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc biết rõ, nếu như luyện hóa từng viên Lôi châu này, hắn tuyệt đối
không luyện qua mặt thư sinh mặt trắng kia được. Mỗi một Lôi châu trong này
đều cần phải luyện hóa một tầng cấm chế, mới có thể lấy được từ trong hồ lô
đi. Diệp Mặc sau khi phát hiện ra tình hình này, quyết định tạm thời bỏ luyện
hóa Lôi châu, bố trí một trận pháp ẩn nấp, sau đó ném trận bàn thời gian ra,
rồi lại bắt đầu luyện hóa Lôi châu.

Thư sinh mặt trắng sau khi bắt đầu luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên, liền
biết gã tính toán có chút sai rồi. Gã sở dĩ không lập tức ra tay với Diệp Mặc
và Thần nữ váy vàng, là vì gã chắc rằng Diêp Mặc và Thần nữ váy vàng không
chạy thoát nổi.

Gã biết từ trong miệng hồ lô này ra ngoài, ít nhất cũng phải tốn mất nửa ngày.
Thời gian nửa ngày này gã tuyệt đối cũng đã luyện hóa xong tầng cấm chế thứ
nhất của hồ lô này rồi, chỉ cần luyện hóa được tầng cấm chế thứ nhất rồi, hồ
lô chính là của gã. Đối phương trong hồ lô của gã, còn có nơi nào mà chạy trốn
được sao? Còn không mặc cho gã xoa nắn sao?

Đương nhiên còn một điều nữa, đó chính là Thần nữ váy vàng có một thủ đoạn
chạy trốn, nếu như đánh nhau thật, cho dù gã chưa chắc có thể tóm được, còm
trong này trừ Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên ra, còn có 24 viên Lôi Hải Thần Châu
nữa.

24 viên Lôi hải Thần Châu này gã nhất định sẽ không luyện hóa trước, vì bộ này
còn chưa đủ. Gã chỉ cần luyện hóa hồ lô này trước, Thần nữ váy vàng và Diệp
Mặc chắc chắn sẽ giành nhau luyện hóa 24 viên Lôi Hải Thần Châu này, loại bảo
vật này không ai có thể bỏ qua. Nếu như hai người muốn luyện hóa Lôi châu,
thời gian trì hoãn trong hồ lô càng lâu, đối với gã mà nói lại càng có lợi.

Nhưng vừa mới bắt đầu luyện hóa hồ lô này, gã mới phát hiện ra mình nghĩ có
chút hơi đơn giản rồi. Mỗi một tầng cấm chế của hồ lô này đều cực khó luyện
hóa, cho dù tầng cấm chế thứ nhất gã cũng cần thời gian không ngắn. Lúc này gã
biết Diêp Mặc bố trí trận pháp ẩn nấp rồi, nhưng gã cũng không quản được Diêp
Mặc nữa. Gã chỉ hi vọng mình luyện hóa tầng cấm chế thứ nhất nhanh một chút.
Tốt nhất là sau khi mình thu hồ lôi rồi, Diệp Mặc vẫn còn đang luyện hóa Lôi
châu, Thần nữ váy vàng còn chưa chạy ra khỏi đáy hồ lô.

Trận bàn thời gian được bố trí, tốc độ của Diệp Mặc lập tức tăng nhanh, khi
hắn luyện hóa xong toàn bộ 24 viên Lôi châu khảm trên hồ lô, cũng chỉ tốn hai
canh giờ mà thôi.

Diệp Mặc đến trận kỳ ẩn nấp cũng không thu lại, lập tức rời khỏi miệng hồ lô
này. Hắn tin rằng tốc độ mình luyện hóa hồ lô này còn nhanh hơn thư sinh mặt
trắng kia. Nhưng cho dù hắn biết, cũng không dám luyện hóa. Thư sinh mặt trắng
này vừa vào liền bắt đầu luyện hóa hồ lô, bây giờ muốn dừng lại mà không được,
mình nếu như cướp luyện hồ lô, nói không chừng gã dù phải đập vỡ hồ lô cũng sẽ
giết chính mình.

Diệp Mặc rời đi ngay lập tức thư sinh mặt trắng liền biết, gã quả thực không
thể dừng lại được, gã cũng có thể bỏ cuộc, nhưng cấm chế tầng thứ nhất gã sắp
luyện hóa xong rồi.

Chỉ có điều pháp bảo luyện hóa cấm chế tầng thứ nhất, cho dù là linh bảo cũng
không thể sử dụng được. Thư sinh mặt trắng sở dĩ không lo lắng, là vì gã biết
đợi sau khi gã luyện hóa được tầng cấm chế thứ nhất của hồ lô này rồi, thì
Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng kia chắc chắn vẫn còn trong hồ lô này.

Gã luyện hóa xong tầng cấm chế thức nhất rồi, hồ lô này gã có thể thu lại, hồ
lô này bị gã thu lại rồi, những người bên trong hồ lô có thể chạy thoát được
mới là chuyện lạ.

Ý định của thư sinh mặt trắng Diệp Mặc đương nhiên biết, sau khi hắn luyện hóa
được 24 viên Lôi châu rồi, vốn dĩ cũng không thèm để ý đến thư sinh kia, ngay
lập tức liền xông ra.

Khi Diệp Mặc xông vào trong hồ lô, đúng lúc nhìn thấy Thần nữ váy vàng đang lo
lắng cầm con dao găm.

Thần nữ váy vàng kia nhìn thấy Diệp Mặc đến, mau chóng nói:

– Thứ ở giữa hồ lô này tôi cũng đã cắt bỏ rồi, chỉ có điều không luyện hóa,
nhẫn trữ vật căn bản không thu vào được.

– Để tôi.

Diệp Mặc không chút do dự nhận lấy con dao găm từ đối phương, lập tức bắt đầu
luyện hóa tầng vách ngăn giữa hồ lô này.

Diệp Mặc chỉ luyện hóa được một chút, thì miệng hồ lô có một tiếng cười to
truyền đến.

– Không ổn rồi, hắn đã luyện hóa hồ lô rồi, chúng ta không đi được rồi.

Thần nữ váy vàng lập tức giật mình, không chút do dự phóng ra tấm bùa kia,
muốn chạy trốn.

Diệp Mặc còn chưa kịp nghĩ đến những thứ khác, trực tiếp cầm vách ngăn đến
tầng cấm chế thứ nhất thậm chí còn chưa được luyện hóa này cho vào trong Thế
giới trang vàng.

Thứ này còn chưa luyện hóa xong, nhẫn trữ vật không đựng nổi, không có nghĩ là
Thế giới trang vàng của hắn cũng không đựng nổi.

Quả nhiên, tiếng cưới lớn của thư sinh kia còn chưa dứt, thì tầng vách ngăn
này đã bị Diệp Mặc cho vào trong Thế giới trang vàng.

– Ồ, sao anh lại làm được?

Thần nữ váy vàng sững sờ nhìn Diệp Mặc hỏi.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng nói:

– Còn không mau trốn đi, còn muốn đợi gã thu hồ lô lại sao?

Nói xong Diệp Mặc căn bản cũng không đẻ ý đén Thần nữ váy vàng này nữa, vọt
thẳng về phía miệng hồ lô. Lúc này Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng kia đều phát
hiện ra, sau khi vách ngăn này bị Diệp Mặc thu lại, thì lốc xoáy còn mang theo
cả sấm sét kia, cùng với các loại đạo vận pháp tắc hỗn loạn đều biến mất.

Thấy Diệp Mặc chạy thoát, Thần nữ váy vàng này lập tức liền đi theo.

– Trong hồ lô của tôi mà còn muốn chạy sao Ha ha…

Thư sinh mặt trắng kia bỗng nhiên đứng lên, cười ha ha.

Nếu như có người đứng bên cạnh Hắc Hồ, sẽ phát hiện ra Hắc Hồ đó cũng đã biến
mất, thay vào đó là một hố lớn khổng lồ. Còn thư sinh mặt trắng kia thì tay
lại cầm một cái hồ lô, đứng bên cạnh hố lớn kia đắc ý cười ha hả.

– Ha ha…

Lại một trận cười to truyền đến, thư sinh kia giật mình, sau đó gã liền phát
hiện người cười ha hả đó chỉ là một tên tiểu tử tu vi Tiên đế. Đối phương có
thể đế nơi này, gã cũng không cho rằng đối phương là tu vi Tiên đế thực sự,
tuyệt đối là ẩn giấu tu vi. Cái mà gã sửng sốt chính là, đối phương chẳng phải
bị mìnhh nhốt vào trong hồ lô rồi hay sao? Sao lại đứng bên ngoài cười lớn như
này chứ?

Diệp Mặc quả thực là rất mắc cười, thậm chí cười đến đau cả bụng. Lúc này hắn
cảm thấy mình quá sáng suốt, vách ngăn mà hắn cắt trong hồ lô chắc chắn là đáy
hồ lô rồi. Chỉ có điều không biết vì nguyên nhân gi, mà phần đáy hồ lô lại thu
nhỏ từ đáy trôi đến phần giữa, lúc này mới tạo thành một Hắc Hồ. Hắc Hồ là một
cái hồ lô, nhưng lại là một hồ lô đi từ đáy vào.

Lúc trước khi thư sinh này cười ha hả Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng kia quả
thực cũng kinh hãi không thôi, nhưng sau đó bọn họ lại nhìn thấy một tia sáng,
tiếp theo hai người trực tiếp thoát ra từ nơi phát ra tia sáng đó, căn bản
không mất chút sức nào.

Một cái hồ lô không có đáy, sao lại có thể nhốt người được chứ? Diệp Mặc và
Thần nữ váy vàng chính là từ trong hồ lô không có đáy đó mà chui ra.

Thư sinh kia nhìn thấy Diệp Mặc cười không ngừng liền sững sờ, lúc này mới giơ
hồ lô đã thu nhỏ trong tay nhìn từ miệng nhìn vào. Lập tức gã liền phát hiện
hồ lô của mình có thể nhìn thông, từ miệng có thể trực tiếp nhìn thấy tên Diệp
Mặc đang đứng đối diện bật ngón tay giữa lên cười ha hả.

Mình mặc dù đã luyện hóa được tầng cấm chế thứ nhất của hồ lô này, nhưng hồ lô
này lại không có đáy. Thư sinh kia lập tức hiểu ra, sắc mặt của gã tím như gan
lợn vậy.

– Nhìn thấy tôi rồi chứ! Anh lớn như này rồi, còn dùng một cái hồ lô làm kính
viễn vọng sao.

Diệp Mặc bật ngón tay giữa lên cười đến đau cả bụng, hắn cảm thấy mình khoét
vách ngăn giữa hồ lô kia đi đúng là anh minh sáng suốt.

Mặc dù không rõ cái gì là kính viễn vọng, cũng không biết Diệp Mặc tãi sao lại
bật ngón tay giữa lên, nhưng Thần nữ váy vàng nhìn thấy bộ dạng của thư sinh
kia, lại nhìn bộ dạng của Diêp Mặc, quả thực cũng không kìm chế nồi cũng cười
lên. Cô từ sau khi tiến vào Thần nữ thánh môn, trước giờ cũng chưa bao giờ
cười như này. Nhưng hôm nay tên Diệp Mặc này đúng là quá thiếu đạo đức, không
ngờ đến đáy Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên cũng khoét đi được.

– Cười đã chưa vậy?

Sắc mặt tím như gan lợn của thư sinh này dần dần cũng biến mất, cất cái hồ lô
vô dụng kia đi chằm chằm lạnh lùng nhìn Diêp Mặc hỏi.

Diệp Mặc liền phóng Tử Đao ra, nghiêm mặt nói:

– Đúng là rất buồn cười. Anh nhiều tuổi như vậy rồi, chắc cũng sống được vạn
vạn năm rồi, còn chơi kính vạn hoa giống như con nít. Chẳng lẽ anh nhìn thẳng
tôi không thấy hay sao? Nhất định phải thông qua cái hồ lô không đáy kia nhìn
tôi mới thấy hả?

Diệp Mặc trong lòng cực kỳ khoan khoái dễ chịu, cướp Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên
của mình đi, để mày cướp đi, chỉ cần đáy hồ lô còn trong tay mình, thì Hồ Lô
Tam Bảo Hỗn Nguyên trong tay đối phương cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.

– Chết đi cho ta.

Thư sinh mặt trắng kia lại không kìm chế được sự tức giận trong lòng, Bát quái
nhật nguyệt cũng đang mang theo ánh trăng màu trắng đánh về phía Diệp Mặc,
đồng thời đánh ra lĩnh vực Hóa đạo, toàn bộ không gian xung quanh như đều bị
gã giam cầm, Diệp Mặc chỉ có thể đợi Bát quái nhật nguyệt này đến quấy hắn
thành mảnh vụn.

Thần nữ váy vàng không kịp suy nghĩ gì, Đài sen chín cánh cũng đã phóng ra,
mang theo chín đường ánh sáng màu xanh đánh về phía thư sinh mặt trắng kia. Cô
biết rõ, Diệp Mặc một khi xảy ra chuyện, cô cũng chỉ có thể tiếp tục chạy
trốn.

Nhìn Diệp Mặc như bị trói buộc bỗng nhiên lộ ra nụ cười, Tử Đao bay lơ lửng
trên không trung bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo, trong chốc lát liền thoát khỏi sự
trói buộc này, sau đó không gian Tử Đao vặn vẹo càng lúc càng lớn dần. Khi ánh
trăng trắng dã kia còn chưa đánh đến đỉnh đầu Diệp Mặc, thì vô số đường đao
màu tím dường như từ trong hư không trên không trung sinh ra, tốc độ của những
đường đao màu tím này hình thành một đường vân vặn vẹo màu tím, đồng thời
đường vân vặn vẹo màu tím này cũng đánh ra.

Bùm…

Đường vân vặn vẹo màu tím này đập trún lên ánh trăng trắng dã kia, ánh trắng
trắng dã đó lập tức liền nổ tan.

Phía sau ánh trăng trắng dã đó, còn có một vầng thái dương còn chưa được hình
thành, chỉ có điều sau khi ánh trăng kia bị nổ tan, thì vầng thái dương đó
cũng không tiếp tục hình thành nữa, đồng thời cũng tự tiêu tán.

Thư sinh kia không kịp chấn động, Bát quái nhật nguyệt trong tay cũng lại lần
nữa xoáy lên vô số thương ảnh, những thương ảnh này mang theo toàn bộ không
gian xung quanh người gã hình thành một thương tráo phòng hộ.

Tạch tạch tạch…

Thương tráo phát ra những tiếng tạch tạch, nhưng lại chỉ hoàn toàn chặn lại
những đường ánh sáng màu xanh do Đài sen chín cánh của Thần nữ váy vàng kích
phát ra.

Thư sinh kia cũng không tiếp tục phóng Bát quái nhật nguyệt của mình nữa, mà
lại không dám tin nhìn Diệp Mặc hỏi:

– Đao văn của anh là thần thông gì vậy? Không ngờ lại chặn được ánh trăng của
tôi?

– Anh đưa hồ lô kính viễn vọng cho tôi xem đã, rồi tôi nói cho anh biết.

Diệp Mặc cười ha hả, trong lòng vô cùng sảng khoái. Lạc Ngân Đao Văn này quả
thực lợi hại, hắn vừa mới nhập môn, mới là đạo Lạc Văn thứ nhất mà thôi, liền
có thể chặn lại được nửa kích của cao thủ Hóa đạo này rồi.

Nói là nửa kích, do Diệp Mặc biết rõ ánh trăng của đối phương không hoàn toàn
là vì Lạc Ngân Đao Văn tạo thành, sự trợ giúp của Thần nữ váy vàng bên cạnh
cũng có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Thấy Đao Văn của Diệp Mặc lợi hại như vậy, Thần nữ váy vàng trong lòng đại
định, mình lựa chọn chạy trốn đến đây đúng là may mắn.

Thư sinh kia sắc mặt âm trầm, gã biết rõ hai người này đều không phải là đối
thủ của gã, nhưng hai người này liên thủ lại, khả năng mình thắng bọn họ dường
như cũng không nhiều.

– Đưa cho tôi cái đáy hồ lô của anh, anh ra giá đi.

Thư sinh không tiếp tục động thủ nữa, mà lại chọn cách tiến hành giao dịch với
Diệp Mặc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.