Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 2033: Luận đạo bắt đầu
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
– Các ngươi không cần phải nói ta đã biết rồi, như vậy đi, các ngươi cùng
ta đi Thánh môn trước… Nếu không cho dù là các ngươi đã ra khỏi phụ cận nơi
này, cũng không đến được Thần Giác hoặc là Thánh Đạo thành gần nhất đâu.
Cô gái này tiếng nói dịu dàng, làm cho người ta nghe xong như đắm chìm trong
gió xuân.
– Vãn bối bằng lòng đi theo tiền bối đến Thánh môn.
La Bế Nguyệt thấy Mục Tiểu Vận muốn nói gì đó, vội vàng ngăn ở phía trước
nói. Cô sợ Mục Tiểu Vận cự tuyệt, tu vi của mấy cô gái này bọn cô cũng nhìn
không ra, một khi Mục Tiểu Vận cự tuyệt, đối với các cô mà nói tuyệt đối không
phải là chuyện tốt lành gì.
…
Theo ba cô gái này đến bên ngoài Thánh môn, Mục Tiểu Vận và La Bế Nguyệt gần
như bị dại ra. Các cô trên đường đến đây chỉ thấy toàn là cảnh hoang vu cổ
kính, mà chỗ trước mắt lại là xanh tươi mơn mởn, sông núi thần tiên, so với
nơi lúc trước nhìn thấy quả thực là khác biệt như thiên đường với địa ngục.
Cái khiến cho hai người ngẩn ra không phải là cảnh sắc xinh đẹp này, nếu nói
về cảnh sắc, nơi ở của các cô ở Tiểu Thiên Vực cũng cực đẹp. Các cô ngẩn ra là
vì ở đây dày đặc thần linh khí, hai người hầu như không cần tu luyện, cũng có
thể cảm nhận được tiến bộ của mình, chỗ này quả thực chính là Thiên Đường để
tu luyện.
– Chỗ tốt.
La Bế Nguyệt kinh ngạc cũng nhịn không được nữa thốt lên một câu.
– Thần nữ Thánh môn.
Mục Tiểu Vận nhìn lên bốn chữ trên cửa môn phái trước mắt, trong lòng có chút
hoảng loạn. Cô cảm giác nơi này không phải là nơi cô nên tới, nhưng cô không
có chút sức phản kháng nào.
Chờ La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận tiến vào trong Thần Nữ Thánh Môn rồi, càng có
thể cảm nhận được nơi này là thánh địa tối thượng để tu luyện. Các cô không
cần tu luyện, chỉ đi một đoạn đường, tâm tình và tu vi lại hình như đang tăng
lên một ít.
La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận không phải là người chưa từng va chạm xã hội, sư
phụ của hai người các cô là Thận Trung Thánh đế, nơi ở hiện tại so với tông
môn thông thường ở Tiên Giới thì tiên linh khí dày đặc hơn nhiều.
– Ỷ Lan sư muội, sao lại mang một cô gái khí tức không tinh khiết về?
Mục Tiểu Vận và La Bế Nguyệt đi theo sau lưng cô gái mang các cô tới, các cô
mới vừa tiến vào một đại điện, chợt nghe thấy một âm thanh không vui vẻ gì mấy
vang lên, hiển nhiên là không hoan nghênh hai người đến đây cho lắm.
Cô gái dẫn Mục Tiểu Vận vào vội vàng nói:
– Oanh Hoài sư tỷ, hai người này một người tên là Mục Tiểu Vận, một người tên
là La Bế Nguyệt. Hai người đều đến từ Tiên Giới, Tiểu Vận tuy tu vi chỉ có
Huyền tiên, lại là Tiên Mộc Linh Căn cực tinh khiết, không hề có nửa phần tạp
chất.
– Ỷ Lan sư muội, muội muốn nhận một người thất thân làm đệ tử sao?
Cô gái tên là Oanh Hoài lạnh giọng nói, giọng điệu có chút nghiêm khắc .
Mục Tiểu Vận trong lòng không thoải mái, cô cũng đâu có nói là muốn bái ai làm
sư phụ đâu, nhưng những người này đã dẫn cô đến, còn chế ngạo cô như thế. Thân
thể của cô trao cho chồng của mình, quan hệ gì đến Thần Nữ Thánh môn này chứ?
– Oanh Hoài, hết thảy đều hữu duyên, nếu Ỷ Lan đã muốn thu nhận cô ấy làm đệ
tử, cũng là duyên phận. Huống chi Thần Nữ Thánh môn ta cũng có tiền lệ trước
đây rồi, Ỷ Lan, ngươi mang theo hai người đệ tử ngươi mới thu nhận đi đi,
không cần gặp ta nữa, nhưng phải nhớ kỹ lần sau không thể chiếu theo lệ này
nữa đâu.
Lại một thanh âm truyền đến, nhưng lại không có nửa bóng người.
Cô gái tên là Ỷ Lan này trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, lập tức khom người nói:
– Rất cảm ơn tông chủ cho toại nguyện, Ỷ Lan hiểu rồi.
Mục Tiểu Vận không có nói nhiều, cô biết rõ cho dù cô có không muốn ở tại chỗ
này, bây giờ cũng không thể nói.
…
Một nén nhang sau, cô gái tên là Ỷ Lan này đã mang theo Mục Tiểu Vận và La Bế
Nguyệt ra khỏi cung điện này, đi đến một ngọn núi hơi nghiêng.
Cô dẫn hai người đến một phòng để ở không lớn, rồi mới lên tiếng:
– Ta nghĩ các ngươi hẳn là chưa hiểu rõ về Thần Nữ Thánh môn, nhưng cái này
không có vấn đề gì, chỉ cần nhớ là Thần Nữ Thánh môn chúng ta là Thánh môn
đứng đầu Thánh Đạo Giới là được rồi. Ta là Lam Ỷ Lan, sau này chính là sư phụ
của các ngươi.
– Tiền bối, tôi và Bế Nguyệt sư tỷ đều đã có sư phụ.
Mục Tiểu Vận cảm giác Ỷ Lan tiền bối trước mắt so với mấy cô gái của Thần Nữ
Thánh môn còn tốt hơn rất nhiều, nhưng chuyện đã có sư phụ, cô cảm thấy vẫn
nên nói ra.
Lam Ỷ Lan mỉm cười nói:
– Ta biết các ngươi có sư phụ, nhưng chuyện đó cũng không có vấn đề gì. Chờ
các ngươi hiểu về nơi này rồi, các ngươi sẽ hiểu rõ ý của ta.
Mục Tiểu Vận lần này không nói gì, cô nhìn ra Lam Ỷ Lan không có ác ý với các
cô. Nếu như không có Lam Ỷ Lan, cô và La Bế Nguyệt nói không chừng đều đã bị
giết rồi.
– Sư phụ, Bế Nguyệt và Tiểu Vận nguyện ý bái làm môn đệ của sư phụ.
La Bế Nguyệt nhìn càng thấu, lập tức quỳ xuống nói. Ở Tiên Giới người bái mấy
sư phụ cũng không phải là ít, cho dù các cô bái hai sư phụ cũng không có vấn
đề gì. Cô hơi nghi hoặc một chút vì sao ở đây không phải là Thần Phần Vực, mà
biến thành Thánh Đạo Giới, nhưng bây giờ cô cũng không dám hỏi ra .
Mục Tiểu Vận nghe La Bế Nguyệt đã nói như vậy rồi, cũng vội vàng quỳ xuống
nói:
– Mục Tiểu Vận ra mắt sư phụ, đa tạ ân cứu mạng của sư phụ.
Lam Ỷ Lan gật gật đầu thở dài nói:
– Về sau các ngươi ở lại đỉnh Lam Nghi của ta tu luyện đi, nên hạn chế rời
khỏi nơi này.
– Vâng, sư phụ.
La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận vốn không có chỗ nào để đi, hơn nữa đối với Thần
Nữ Thánh môn này các cô cũng chẳng có ấn tượng tốt gì lắm.
Lam Ỷ Lan thấy hai người đã hiểu, lộ ra nụ cười nói:
– Ngươi biết tại sao ta muốn thu nhận các ngươi làm đệ tử không?
La Bế Nguyệt nghi hoặc nhìn Lam Ỷ Lan,
– Lúc trước chẳng phải sư phụ nói Tiểu Vận là Tiên Mộc Linh Căn cực thuần
khiết sao?
Hình như có thể thấy được nghi hoặc của La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận, Lam Ỷ
Lan nói tiếp,
– Thần Nữ Thánh môn là thánh nữ truyền thừa, không thích những cô gái không
còn trinh tiết. Năm đó sư tổ của môn phái chúng ta cũng vì vậy bị nhốt vào
Ngục Môn Sơn, cuối cùng nhận hết tra tấn mà chết. Mẹ ta dẫn ta tới Thần Nữ
Thánh môn, còn chưa gặp được sư phụ ta, mẹ ta đã bị Thần Nữ Thánh môn giết
chết. Nguyên nhân giống như Tiểu Vận, bởi vì đã có chồng.
Lam Ỷ Lan nói tới chỗ này, ánh mắt cũng có chút ảm đạm,
– Sư phụ ta đã kịp thời cứu ta, dẫn ta về tới Thần Nữ Thánh môn. Năm đó cũng
bởi vì chuyện của ta, Thần Nữ Thánh môn chia năm xẻ bảy. Sư phụ ta tu vi kinh
người, vì bảo vệ ta, dùng sức một mình bình ổn trận tai họa này. Nhưng cũng vì
cuộc nội chiến này, sư phụ ta nguyên khí tổn thất nghiêm trọng, không lâu sau
đó đã luân hồi rồi. Sư phụ ta trước khi đi, đem ta phó thác cho sư thúc tổ,
cũng là chưởng môn hiện nay. Bây giờ các ngươi nên biết, vì sao ta nắm chắc có
thể thu nhận các ngươi rồi chứ?
Mục Tiểu Vận nghe mà cực kỳ hổ thẹn, cô đã hiểu là sư phụ đã cứu cô. Nhưng
Thần Nữ Thánh môn này cũng quá không bình thường, thậm chí có chút ít biến
thái. Phụ nữ không có chửa lấy đâu ra mà truyền thừa? Không có truyền thừa,
Thần Nữ Thánh môn là cái gì?
La Bế Nguyệt lại nghĩ nhiều hơn, mẹ sư phụ nói không chừng cũng có quan hệ gì
đó với Thần Nữ Thánh môn, nếu không sẽ không vì một người mà khiến cho Thần Nữ
Thánh môn chia năm xẻ bảy.
– Các ngươi không cần suy nghĩ nhiều, cứ ở đây tu luyện. Với tư chất của Tiểu
Vận và Bế Nguyệt, muốn chứng đạo thì cũng có cơ hội đấy.
Lam Ỷ Lan nhìn nhìn an ủi Mục Tiểu Vận và La Bế Nguyệt đang trầm mặc không nói
gì.
– Vâng, sư phụ.
Mục Tiểu Vận vội vàng đáp. Sư phụ không hỏi các cô làm sao tới được đây, cũng
không hỏi han bất kỳ cái gì về Tiên Giới, hiển nhiên là không muốn biết những
chuyện này. Mục Tiểu Vận rất rõ ràng, bây giờ cô chỉ có thể nâng cao tu vi của
mình. Nếu không cô muốn gặp được chồng của mình, đó là chuyện xa xôi khó vời.
…
Diệp Mặc và Đỗ Khải Khê nói chuyện rất là vui vẻ, hắn nghe được rất nhiều thứ
hắn không biết từ chỗ Đỗ Khải Khê.
– Đỗ huynh, Diệp tôn giả, xin hỏi ta có thể ngồi cạnh đây không?
Giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh của Đan Anh Dao đã cắt đứt cuộc
nói chuyện của hai người Diệp Mặc và Đỗ Khải Khê.
– Đương nhiên có thể, Đan tiên tử mời ngồi.
Đỗ Khải Khê vội vàng nói, y cảm giác Đan Anh Dao tựa hồ có chút hứng thú với
Diệp Mặc. Y cũng không hiểu vì sao một cô gái tuyệt sắc như Đan Anh Dao, lại
có hứng thú với Diệp Mặc hòa thượng này. Nhưng y sẽ không đi đắc tội loại
người như Đan Anh Dao này đâu, về sau y còn có thể thường xuyên ở tại Trường
Phí Thánh Đạo thành, đắc tội Đan Anh Dao là không khôn ngoan.
Đan Anh Dao sau khi ngồi xuống, vừa cười vừa nói,
– Hai vị cứ gọi ta là Anh Dao là được rồi, tu vi của ta so với Đỗ huynh còn
kém rất nhiều, gọi Tiên Tử thật sự là không dám nhận.
Diệp Mặc biết rõ luận đạo sắp bắt đầu rồi, Đan Anh Dao hẳn là không đợi được
Thác Bạt Phi Dương, nên mới lại đem ánh mắt đặt ở trên người mình vì có chút
nghi ngờ.
Nhưng hắn cũng không lo Đan Anh Dao có thể nhận ra hắn, hai cái ký hiệu thần
thức kia, tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể xóa đi được.
Trên người hắn hiện tại không có bất kỳ ký hiệu thần thức nào, Đan Anh Dao làm
sao cũng không thể hoài nghi tới hắn được.
– Diệp tôn giả, còn chưa thỉnh giáo ngươi là nhánh nào của Phật Môn?
Đan Anh Dao lúc này ăn nói với Diệp Mặc vô cùng khách khí, thậm chí có thể
dùng tôn kính để hình dung.
Diệp Mặc biết Đan Anh Dao gọi hắn là tôn giả là cách xưng hô khách khí, bây
giờ Đan Anh Dao hỏi lai lịch của hắn, hắn không chút hoang mang nói:
– Anh Dao Tiên Tử, cô cũng đừng gọi tôi là tôn giả, cứ gọi tên của tôi là
được rồi. Tôi chỉ là một người tu đạo tự mình tìm tòi, không dám nói mình
thuộc về nhánh nào, nhiều nhất chỉ là một nhánh tiểu thừa của Phật Môn mà
thôi.
Đan Anh Dao còn muốn nói, chỉ nghe thấy một âm thanh trong trẻo kêu lên:
– Hội Thánh đế luận đạo bây giờ bắt đầu, mời Đạo Nguyên Thánh đế – Tư Không
tiền bối giảng đạo cho chúng ta…
Diệp Mặc thầm thở phào nhẹ nhõm, Đan Anh Dao này không phải là người dễ sống
chung đâu nha, cũng may luận đạo đã bắt đầu, hắn không cần tiếp tục vắt óc trả
lời vấn đề của Đan Anh Dao nữa.
Tư Không Xán gầy gò mặc áo bào nâu đột ngột xuất hiện ở trong hư không, ông
ngồi ngay ngắn ở trong hư không trước mắt mọi người, thậm chí ánh mắt cũng
không nhúc nhích lấy một cái, chỉ nhã nhặn nói:
– Vốn lần này luận đạo cần nửa năm, một tháng cuối cùng ta sẽ ra đàm luận
thiên địa đại đạo với mọi người. Chỉ có điều là bởi vì một vài nguyên nhân đặc
biệt, ta cần phải mau chóng tiến vào Thần Phần Vực. Cho nên, trong tháng đầu
của hội luận đạo này ta sẽ nói ngắn gọn đơn giản về cảm ngộ của ta đối với
chứng đạo, một tháng sau, ta sẽ tiến vào Thần Phần Vực vấn đạo Hỗn Nguyên.
Trong lòng Diệp Mặc đã hiểu quả Kim Chung Phật Quả mà mình cho đi này rất có
thể không phải là thứ đơn giản, Tư Không Xán thay đổi ý định, muốn sớm tiến
vào Thần Phần Vực, nói không chừng có quan hệ đến Đạo Quả này.
Diệp Mặc lại không thèm để ý, với hắn mà nói, càng sớm đi Thần Phần Vực càng
tốt.
Toàn bộ hội trường luận đạo hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều tập trung tư
tưởng nín thở, chuẩn bị lắng nghe lý giải của một Đạo Nguyên Thánh đế đối
với đại đạo, cảm ngộ đối với chứng đạo. Cơ hội như này, đúng là có một không
hai.