Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2033: Bị hoài nghi – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2033: Bị hoài nghi

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2031: Bị hoài nghi truyện copy từ

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Người đàn ông áo bào nâu gầy gò căn bản là không có để ý tới Tố Đạo Thánh đế
đang kinh hồn táng đảm này, chỉ nghiêm nghị nhìn chằm chằm Diệp Mặc lạnh lùng
hỏi:

– Ta chính là Tư Không Xán, ngươi gọi ta tới, chính vì ngươi có một Đạo Quả?

Diệp Mặc biết tâm tư của mình không thể gạt được người này, trực tiếp kính cẩn
nói:

– Diệp Mặc xin ra mắt tiền bối, vãn bối nói chuyện lớn tiếng đúng là có ý
định này, bởi vì vãn bối chỉ có tự tay đưa Đạo Quả đến tận tay tiền bối, vãn
bối mới có thể có cơ hội tiến vào hội luận đạo, nếu không vãn bối không hề có
cơ hội nào.

Diệp Mặc không nói thẳng là một khi đạo quả của mình không giao tận tay cho Tư
Không Xán, Đạo Quả này tám chín phần mười trên đường sẽ bị người khác cướp đi,
nhưng lời nói của hắn lại khăng khăng chỉ ra rằng một khi hắn không làm như
vậy, Đạo Quả chắc chắn sẽ không đến được tay Tư Không Xán.

Tư Không Xán thấy Diệp Mặc không ngụy biện, nhẹ gật đầu,

– Lấy Đạo Quả của ngươi ra đi.

Ý của Diệp Mặc đương nhiên là ông ta hiểu rõ, cũng biết Diệp Mặc nói đúng sự
thật. Ông ta sắp chứng đạo Hỗn Nguyên, sẽ không vì mấy chuyện tầm thường này
mà đi dây dưa dong dài với thế lực mấy gia tộc này.

Diệp Mặc lập tức lấy ra hộp ngọc chứa Kim Chung Phật Quả đưa cho Tư Không Xán,
Tư Không Xán không có bất kỳ lời hứa hẹn gì, nhưng Diệp Mặc lại không thể
không lấy ra. Cho dù là Tư Không Xán đã lấy Đạo Quả, chuyện gì cũng không muốn
làm giúp hắn, Diệp Mặc cũng chỉ có thể bóp mũi đồng ý chịu thiệt.

Trên người mình có Đạo Quả ở đây bị người ta phát hiện, hắn còn muốn giữ Đạo
Quả này lại, thì đúng là tên ngốc mơ mộng.

– Ồ …

Tư Không Xán mở hộp ngọc ra nhìn xong, lập tức liền đóng hộp ngọc lại, khuôn
mặt lộ ra vẻ mặt cực độ vui sướng.

Ông ta không thể tưởng được lại có được cơ duyên lớn nhường này, Diệp Mặc cho
ông ta Đạo Quả là Kim Chung Phật Quả. Đây là một trong các loại Đạo Quả đỉnh
cao, chỉ có người tay ngang như Diệp Mặc mới cho rằng không tu luyện thần
thông của Phật Môn thì không cần dùng Kim Chung Phật Quả. Hoặc là nói Kim
Chung Phật Quả đối với hắn hiệu quả không lớn.

Kim Chung Phật Quả, bất kể cho bất kỳ kẻ nào cũng đều có tác dụng cực lớn,
đây không chỉ là Đạo Quả Phật Đạo, lực cảm ngộ Phật Đạo và những thứ thuộc về
Đạo Vận, mà là có một tí khởi nguyên của Phật Đạo ở trong đó.

Bất luận Đạo Quả gì, chỉ cần có lực lượng khởi nguyên, đó chính là Đạo Quả tối
thượng.

– Tốt, tốt…

Tư Không Xán liên tiếp nói mấy chữ “tốt”, thu hồi hộp ngọc, trong lòng cực kỳ
thoả mãn. Cho dù là lần luận đạo này, không đạt được thứ gì cả. Có một quả Kim
Chung Phật Quả này cũng đã đủ rồi .

– Ngươi tu luyện Phật Đạo, có thể lấy ra Đạo Quả này coi như là thành tâm

Diệp Mặc luận đạo với Phùng Độ La Hán, lại có thể mô phỏng ra một chút khí tức
của Phùng Độ La Hán. Mà Tư Không Xán căn bản là không hề hoài nghi Diệp Mặc là
ngụy trang, cũng không đi điều tra, thần thức của ông ta chủ yếu là kiểm tra
chiếc nhẫn của Diệp Mặc một chút.

Diệp Mặc biết mình lấy ra Đạo Quả, người khác rất có thể sẽ muốn xem xét chiếc
nhẫn của mình, dứt khoát dùng cấm chế thông thường cho chiếc nhẫn. Nếu
không, cho dù là Tư Không Xán cũng chưa chắc có thể xem xét chiếc nhẫn của
hắn được.

Tra xét chiếc nhẫn của Diệp Mặc xong, Tư Không Xán lại càng hài lòng. Bên
trong chiếc nhẫn của Diệp Mặc tuy cũng có rất nhiều thứ tốt, nhưng cũng chỉ
có Kim Chung Phật Quả này là quý nhất. Ông ta sẽ không hoài nghi Diệp Mặc còn
có quả Kim Chung Phật Quả thứ hai, bởi vì bên trên một cây Kim Chung Phật Quả
chỉ có một quả, tuyệt đối sẽ không xuất hiện quả thứ hai.

– Xem ra tâm tình muốn chứng đạo của ngươi bức thiết vô cùng, Đạo Quả của
ngươi ta nhận. Nói thử xem ngươi muốn những gì.

Tư Không Xán sau khi nói mấy chữ “tốt”, lúc này mới mỉm cười.

Diệp Mặc trong lòng vui vẻ, vội vàng khom người nói:

– Vãn bối và người bạn là Đỗ Khải Khê, hai người muốn đi vào hộiluận đạo
của tiền bối nghe luận đạo, đồng thời vãn bối còn muốn xin tiền bối dẫn vãn
bối đến ranh giới Thần Phần Vực.

Tư Không Xán gật gật đầu nói.

– Hai yêu cầu này không quá đáng, ta đồng ý. Ngươi tiến vào hội luận đạo đi.
Luận đạo xong, ta sẽ đưa ngươi vào danh sách mười người, dẫn ngươi tiến vào
ranh giới Thần Phần Vực.

– Đa tạ tiền bối.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, vội vàng cảm ơn.

Tư Không Xán chỉ hơi hơi gật gật đầu, thân hình hơi chút lắc lư một cái,
lập tức biến mất không còn dấu vết ở bên ngoài hội trường luận đạo này.

Diệp Mặc biết rõ hội luận đạo vẫn chưa bắt đầu, nhưng cũng có thể tiến vào
rồi, hắn nhìn Tố Đạo Thánh đế kia cười hắc hắc nói,

– Mở cấm chế hội trường luận đạo ra đi, ta và bạn của ta muốn đi vào hội
luận đạo rồi.

Tố Đạo Thánh đế kia tức đến sắc mặt tái xanh, nhưng cũng chỉ có thể làm theo
lời Diệp Mặc, mở cấm chế của hội trường luận đạo ra, để cho Diệp Mặc và Đỗ
Khải Khê tiến vào hội luận đạo .

– Một kẻ ngu ngốc.

Trông thấy Diệp Mặc tiến vào hội luận đạo rồi, Tố Đạo Thánh đế này mới khinh
thường mắng thầm. Có Đạo Quả lại lấy ra, chỉ là vì tiến vào một hội luận đạo,
đây không phải ngu ngốc thì là cái gì?

– Đợi một chút …

Diệp Mặc vừa mới trông thấy tình hình bên trong hội luận đạo, thì có một
giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Diệp Mặc.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn đã nghe ra cái thanh âm này, chính là
người sư muội kia của Thác Bạt Phi Dương. Hắn và Đỗ Khải Khê ngừng lại, nghi
hoặc nhìn một cô gái váy trắng đã là Bán Thánh đang đi tới hỏi:

– Xin hỏi vị thần nữ này, cô gọi ta phải không?

Nghe xong lời Diệp Mặc nói, cô gái mặc váy trắng này biến sắc, lập tức quát
lớn nói:

– Ta không phải là thần nữ Thánh môn, hòa thượng ngươi nói chuyện cẩn thận
một chút.

Diệp Mặc lập tức biết là không xong rồi, hắn chỉ muốn xưng hô tôn trọng mà
thôi, cô gái có lai lịch ở Thần Phần Vực xưng là Thần nữ cũng không có gì mà,
lại không ngờ rằng đã hấp tấp lỗ mãng. Người được xưng là Thần nữ còn nhất
định phải là Thần nữ Thánh môn cơ, Thần nữ Thánh môn này không biết là cái gì
đây.

Đỗ Khải Khê vội vàng truyền âm cho Diệp Mặc nói:

– Không phải là Thần nữ Thánh môn anh tuyệt đối không nên xưng là Thần nữ,
chỉ cần xưng Tiên Tử là được rồi. Đây là Đan Anh Dao – viên minh châu của Đan
Đô Thần Phủ, không phải là người dễ chọc đâu, anh nên cẩn thận một chút.

Đỗ Khải Khê biết Diệp Mặc chẳng hiểu gì cả, vội vàng truyền âm cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc lập tức hiểu ra, đồng thời cũng nhớ tới thân phận của mình, vội vàng
lại chắp tay nói:

– Không biết vị Tiên tử này tìm hòa thượng ta có chuyện gì?

Đan Anh Dao sắc mặt thoáng dịu đi một chút, nhìn chằm chằm Diệp Mặc lạnh giọng
hỏi:

– Tại Trường Phí Thánh Đạo thành sao ta chưa bao giờ thấy qua ngươi? Ngươi
vừa mới tới nơi này hả?

Diệp Mặc trong lòng thất kinh, hắn biết cô gái này nhất định là đã nhìn ra chỗ
nào khác thường rồi. Cô gái này thật là lợi hại, may mắn là hắn không muốn
tiếp tục giả trang Thác Bạt Phi Dương nữa, nếu không thì chết chắc rồi. Nói
không chừng Thác Bạt Phi Dương lúc trước kia cũng đã bị cô nhận ra rồi.

– Àh, ta đúng là từ nơi khác đến. Đỗ huynh truyền tin cho ta, nói Trường Phí
Thánh Đạo thành có một hội luận đạo của các Thánh đế, kêu ta mau chóng tới.
Cho nên ta vội đi lộ trình rất lâu, cũng may còn kịp tiến vào hội luận đạo.

Diệp Mặc vội vàng đáp lại.

Đan Anh Dao nghi ngờ nhìn thoáng qua Đỗ Khải Khê, Đỗ Khải Khê này thì cô có
biết, lại không nghĩ rằng La Hán trước mắt này là bạn của Đỗ Khải Khê.

– Hội luận đạo, số người có hạn, ngươi làm sao có thể tiến vào hội luận
đạo?

Đan Anh Dao lại hỏi ngược lại.

Người khác cho rằng Đan Anh Dao là đang xen vào việc của người khác, nhưng
Diệp Mặc lại biết là cô gái này tuyệt đối là đã có hoài nghi đối với hắn, nên
mới hỏi như thế.

Diệp Mặc đối với Đan Anh Dao thì không có nhận định không tốt gì, ngược lại,
đối với Đan Anh Dao nhận định của hắn cũng không tệ lắm. Không nói Đan Anh Dao
muốn báo thù vì chuyện của Thác Bạt Phi Dương, chính là cô nói ình biết hội
luận đạo ở thành Trường Phí Thánh Đạo, mình nên cảm ơn cô, nếu không hắn căn
bản là sẽ không đến đây.

– Hắn đã lấy được một Đạo Quả, vừa vặn Tư Không Tiền Bối cũng tới đây …

Tên Tố Đạo Thánh đế canh giữ cấm chế kia muốn giao thiệp tốt với Đan Anh Dao,
chủ động ở một bên giải thích.

– Đạo Quả?

Đan Anh Dao kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Mặc, một hồi lâu mới nói:

– Số ngươi không tệ nha.

Cô luôn cảm giác trên người Diệp Mặc có chút ít khí tức quen thuộc, nhưng loại
quen thuộc này cô lại không nói ra được. Công pháp cô tu luyện và thân thể
trời phú cho không giống với người khác, rất dễ dàng có thể cảm nhận được khí
tức quen thuộc. Chính vì như vậy, cô mới ngăn Diệp Mặc lại không ngừng hỏi
han. Cũng may Diệp Mặc là một tên hòa thượng, cho dù là cô có nghĩ như thế
nào, cũng không nghĩ ra là mình đã từng thấy qua hòa thượng nào đó.

Giờ khắc này ở Trường Phí Thánh Đạo thành, trong một đại điện cực kỳ cổ xưa,
một người đàn ông mặt mũi đầy râu vàng đang nổi giận đùng đùng. Ông ta vừa mới
nhận được tin tức, con rồng nhỏ mình nuôi thả trong Thánh Đạo thành lại bị
người ta lấy mất. Mà kẻ lấy mất con rồng nhỏ ông ta nuôi thả này còn lấy được
một quả Đạo Quả, thậm chí còn đem Đạo Quả này đưa cho Tư Không Xán, còn chiếm
được một vé tiến vào hội luận đạo Thánh đế nữa chứ. Mấy chuyện này cũng chưa
tính, thằng này còn chiếm được hứa hẹn của Tư Không Xán, có thể đi tới ranh
giới của Thần Phần Vực.

– Các chủ, người nọ muốn đi vào hội luận đạo, bây giờ chúng ta nhất định là
không có cách nào. Nhưng Tư Không Xán đã đồng ý dẫn hắn đi ranh giới Thần Phần
Vực, Chúc Long thần các chúng ta cũng có một người sẽ đi tới ranh giới Thần
Phần Vực, thêm con trai của thành chủ Trọng Tôn Hưng Hoài của Thánh Đạo thành,
còn có cao thủ đỉnh cao của Xích Tiêu Thần Giác – Hồng Hạo Diễm đều sẽ đi ranh
giới Thần Phần Vực. Chỉ cần chúng ta liên hệ với mấy người này, cho bọn họ
chút lợi lộc. Cái tên Diệp Mặc kia, cho dù là có ba đầu sáu tay cũng trốn
không thoát.

Một cô gái đứng bên cạnh người đàn ông râu vàng này lạnh nhạt hờ hững nói,
giống như muốn giết Diệp Mặc quả thực quá dễ dàng vậy.

Người đàn ông râu vàng gật gật đầu,

– Ừ, hội luận đạo còn một ngày nữa mới mở, ngươi đi liên hệ mấy người kia
trước đi.

Đan Anh Dao nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Mặc tiến vào hội luận đạo, nhíu mày
trầm tư, dù sao cô vẫn cảm giác Diệp Mặc có chút quen thuộc, nhưng cái cảm
giác quen thuộc này ở chỗ nào thì cô không nắm bắt được.

Cô có mặt ở đây chính là vì chờ cái người ngụy trang Thác Bạt Phi Dương kia,
bằng không, cô sẽ cùng Diệp Mặc tiến vào hội luận đạo, sau đó tiếp tục tìm
hiểu Diệp Mặc thêm chút nữa. Tuy hội luận đạo còn một ngày nữa mới mở, nhưng
cô cũng biết, khả năng người kia tới là rất nhỏ.

Sau khi tiến vào hội luận đạo, Diệp Mặc mới phát hiện nơi này và nơi dã ngoại
thông thường không có gì khác nhau, một khoảng đất rất lớn bị cấm chế vây
quanh, nhưng những nơi đập vào mắt đều cực kỳ hoang vu. Ở trong vùng hoang dã
này, sớm đã có mấy chục người đang ngồi trên bồ đoàn rồi.

Diệp Mặc và Đỗ Khải Khê sau khi tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, lúc này mới
hỏi,

– Đỗ huynh, lai lịch của Đan Anh Dao rất không bình thường sao?

Đỗ Khải Khê gật gật đầu,

– Đúng vậy, Đan Anh Dao đến từ Đan Đô Thần Phủ. Đan Đô Thần Phủ có Hóa đạo
đại năng, hơn nữa Đan Anh Dao rất được yêu thích tại Đan Đô Thần Phủ, có thể
nói là không người nào dám trêu chọc. Nếu tôi đoán không lầm, lần này Đan Anh
Dao của Đan Đô Thần Phủ nhất định có thể lấy được một cơ hội đi tới ranh giới
Thần Phần Vực, cho nên anh phải cẩn thận cô ta, tận lực không nên đắc tội loại
người này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.