Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2031: Thu nhận tên béo – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2031: Thu nhận tên béo

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2029: Thu nhận tên béo

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

– Đương nhiên! Anh cho rằng đạo quả có thể dễ dàng chiếm được như vậy sao?
Nghe nói Mộ Hoa Thần Sơn xuất hiện chín 'Đạo quả thời gian ', nhưng đáng tiếc…

Đỗ Khải Khê nói xong lại thở dài một hơi. Vận khí của y luôn không tốt. Nếu
như có thể tới kịp trước khi Mộ Hoa Thần Sơn mở ra, thì cho dù là hắn không
chiếm được 'Đạo quả' y cũng sẽ có thu hoach tuyệt đối không hề nhỏ.

Diệp Mặc cuối cùng đã hiểu tên Thác Bạt Phi Dương kia tại sao có thể chứng
đạo nhanh như vậ ở Mộ Hoa Thần Sơn căn bản chính là làm quan hưởng lộc Vua, ở
chùa ăn lộc phật mà. Nếu như y còn có thể khống chế được Mộ Hoa Thần Sơn, vậy
thì y còn thiếu gì các loại 'Đạo quả' nữa? Bởi vậy có thể thấy được nhẫn trữ
vật của y tuyệt đối là có rất nhiều thứ tốt. Nhưng mà đáng tiếc, những thứ tốt
đó đều đã bị một mũi 'Cốt tiễn' của hắn phá tan hết rồi.

Diệp Mặc cảm giác tính cách của anh chàng Đỗ Khải Khê này không tệ, cho nên
lập tức truyền âm:

– Đỗ huynh, thật ra là tôi có một quả 'Đạo quả', anh có thể nói rằng tôi là
bằng hữu của anh, sau đó dùng quả 'Đạo quả' này đi xem xem có thể bước qua
cánh cửa của ‘hội Thánh Đế luận đạo’ hay không?

– Anh nói gì?

Đỗ Khải Khê khiếp sợ đến nỗi quên luôn cả việc sử dụng truyền âm.

Diệp Mặc đành phải nói:

– Tôi nói là tôi muốn đi thử thời vận để xem có thể tiến vào 'hội Thánh Đế
luận đạo' hay không?

Đỗ Khải Khê lúc này cũng đã kịp phản ứng lại và đứng lên nói:

– Đương nhiên là có thể. Chúng ta đi ngay bây giờ đi.

So với Diệp Mặc thì y càng vội vàng hơn. Diệp Mặc đã sử dụng một quả 'Đạo quả'
để có thể có được cái cơ hội tiến vào cái 'hội Thánh Đế luận đạo này, cho nên
dù là không có thêm y, thì cũng chỉ là lãng phí mà thôi.

– Đừng gấp. Tôi vẫn còn có chút chuyện muốn hỏi vị huynh đệ kia.

Diệp Mặc thấy lúc này tên béo lúc này đã uống hết một hũ rượu thì liền nói
với Đỗ Khải Khê.

Đỗ Khải Khê dường như đã biết rõ Diệp Mặc có chuyện quan trọng cần nói với
tên béo, cho nên chỉ cười nói:

– Tôi ở chỗ kia chờ anh. Sau khi anh hỏi xong thì gọi tôi một tiếng là được.

Giọng điệu của Đỗ Khải Khê lúc này có chút kích động, dường như là vì y đang
có cơ hội để tiến vào 'hội Thánh Đế luận đạo' cho nên mới kích động như vậy.
Lắng nghe Đạo Nguyên Thánh Đế luận đạo chính là chuyện mà bất cứ ai nằm mơ
cũng tưởng tượng đến, chứ đừng nói là một tán tu như y.

Những tán tu như y có thể Chứng đạo được thì quý hiếm như phượng mao lân giác
rồi. Mà bản thân y có thể Chứng đạo được là do đã gặp được cơ duyên. Mà việc
được lắng nghe Đạo Nguyên Thánh Đế luận đạo chính là một đại cơ duyên vô cùng
to lớn.

– Cậu tên là gì? Từ đâu đến đây?

Đỗ Khải Khê đi rồi thì Diệp Mặc trước tiên là đánh ra một đạo cấm chế, sau đó
nhìn chằm chằm vào tên béo mà hỏi.

Tên béo ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.

Diệp Mặc cảm giác được sự sợ hãi của tên béo thì liền cười nói:

– Cậu không cần lo lắng. Tuy tôi phán đoán ra được chút lai lịch của cậu,
nhưng vẫn muốn hỏi rõ cậu một chút. Cậu nên hiểu rõ rằng, nếu như những người
khác cũng giống như tôi, đoán ra được lai lịch của cậu, thì cậu chỉ sợ đã sớm
bị người ta giết rồi, thậm chí ngay cả da lông cũng sẽ không còn sót lại cái
gì.

– Tôi… tôi…

Sự sợ hãi trong mắt tên béo càng lúc càng đậm. Nó sợ nhất là bị người khác
nhận ra lai lịch, không ngờ lúc này đã bị người ta nhận ra lai lịch rồi. Đương
nhiên nó hiểu rõ rằng, một khi bị người khác nhận ra, thì kết quả của nó sẽ
không có gì tốt đẹp cả.

Nói một chữ ‘Tôi’ hết cả buổi thì cuối cùng tên béo này mới bình tĩnh lại
được một chút. Tiếp đó nó ấp úng nói:

– Tôi là Cừu Nhưỡng. Sau khi mẹ tôi sinh tôi ra, thì liền để cho bác Ân lén
mang tôi đi, sau đó bác Ân sử dụng phù lục… Chúng tôi mới tiến đến Thần Phần
Vực này. Sau đó bác Ân đã vì bảo vệ cho tôi mà chết đi…

Tên béo nói năng vừa vội vàng, vừa ấp úng, nói trước quên sau. Nhưng cuối
cùng sau một nén nhang thì Diệp Mặc cũng đã nghe được rõ ràng.

Tên béo tên là Cừu Nhưỡng, hẳn là xuất thân từ Long tộc. Bất luận là Long khí
trên người nó là do được mẹ truyền thừa cho, hay là cha truyền thừa cho, thì
nó cũng là một Long tộc thật sự. Mẹ của nó là một hoàng hoa khuê nữ, dường như
là sinh sống tại một Thủy Cung to lớn. Diệp Mặc đoán rằng chỗ đó hẳn là Long
Cung, bất quá cũng không dám xác định chắc chắn.

Hơn nữa nơi đó còn là một nơi có quy củ nghiêm ngặt, mà mẹ của Cừu Nhưỡng thì
chưa có chồng đã mang thai, cho nên phạm vào điều đại kỵ. Đồng thời Cừu Nhưỡng
cũng là đối tượng được cho là con hoang, cần phải giết đi. Mẹ của Cừu Nhưỡng
vì bảo vệ cho con của mình, cho nên mới để cho quản gia thân tín của mình là
bác Ân mang theo Cừu Nhưỡng bỏ trốn.

Bác Ân không biết đã thông qua thủ đoạn gì để tới được Thần Phần Vực, chỉ là
sau đó có người ở Thần Phần Vực phát giác được sừng rồng thấp thoáng trên đỉnh
đầu của Cừu Nhưỡng, muốn bắt Cừu Nhưỡng đi. Vì muốn bảo vệ cho Cừu Nhưỡng,
nên đến cuối cùng bác Ân đã đồng quy vu tận với tên kia. Cừu Nhưỡng không có
bất kỳ năng lực sinh tồn nào, chỉ có thể ở Trường Phí Thánh Đạo Thành bữa
đói bữa no sống qua ngày.

Nhưng nó lại cực kỳ thích rượu, mỗi lần trông thấy rượu thì ngay cả họ của
mình là gì cũng quên mất. Vì rượu mà nó đã bị người đánh rất nhiều lần, dường
như là vận khí của nó không tệ, cho nên tuy đã trải qua rất nhiều nguy hiểm,
nhưng cái mạng nhỏ của nó vẫn giữ được tới bây giờ.

Thần thức của Diệp Mặc quét đến đầu của tên béo, quả nhiên là phát hiện được
một gốc sừng loáng thoáng nhô ra.

Giờ phút này trong lòng Diệp Mặc đã biết rằng mình đã làm một chuyện vô ích
rồi. Tên béo ở Trường Phí Thánh Đạo Thành lâu như vậy, hơn nữa lại thích
rượu như mạng, cứ như vậy mà suy đoán, thì nó đáng lẽ đã sớm phải bị người
giết rồi. Nhưng thực tế thì đến giờ nó vẫn còn sống, và giải thích duy nhất
chính là có người đã biết rõ lai lịch của tên béo, cho nên mới âm thầm bảo
vệ cho tên béo.

Tên béo ở đây thân cô thế cô, cho nên việc có người bảo vệ cho nó dĩ nhiên
không phải là vì muốn tốt cho nó rồi. Chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, thứ
nhất chính là muốn dùng tên béo để dẫn dụ những Long tộc khác tới đây, thứ
hai chính là muốn nuôi cho tên béo lớn lên.

Diệp Mặc cho rằng khả năng thứ hai lớn hơn, vì tinh huyết của Long tộc có chứa
‘Long khí’, nhưng không phải là có thể hình thành được trong tình trạng bị
giam cầm. Một khi bắt tên béo lại, thì cho dù là tu vi của tên béo có tăng
lên tới Tiên Đế, 'Long khí’ và máu huyết của nó cũng vẫn chỉ ẩn tàng mà thôi,
không thể có được khí tức Long đạo.

Nếu như người nọ muốn dùng 'Long khí’ tinh huyết của tên béo để tu luyện thần
thông, thì chắc chắn không thể nào giam cầm tên béo được. Một khi giam cầm
tên béo, thì tương lai sau khi giết tên béo đi chắc chắn sẽ có tình trạng
đạo tâm bất ổn. Trừ phi đạo mà người nọ tu luyện chính là tuyệt tình đạo.

Trong lòng Diệp Mặc có chút trầm lặng. Hắn cảm thấy sao mà mình lại trùng hợp
như vậy. Vốn tưởng có thể dễ dàng cứu tên béo, nhưng hiện giờ cho dù là hắn
không ra tay, thì cũng có người khác sẽ cứu nó. Sở dĩ tên béo có thể sống tới
ngày nay, chính là vì tu vi hiện tại của nó quá thấp.

Diệp Mặc muốn dẫn tên béo đi, nhưng tu vi của hắn mới chỉ là Bán Thánh, cho
dù ở Tiên Giới cũng có người lợi hại hơn so với hắn huống chi là ở cái Trường
Phí Thánh Đạo Thành này. Người nọ nếu đã dám nuôi thả tên béo Cừu Nhưỡng,
thì đã nói lên rằng đó không phải là một kẻ đơn giản.

Vừa lúc đó Vô Ảnh bỗng nhiên truyền âm tới:

– Lão đại, hoàn cảnh của tên béo này thật đáng thương, lại thuộc Long tộc.
Hay là lão đại để cho nó đến Thế giới trang vàng làm bạn với em và Tiểu Sâm
đi.

Diệp Mặc lập tức do dự. Một khi tên béo tiến vào Thế giới trang vàng, thì
không thể để cho nó ra ngoài được nữa. Bởi vì chỉ cần nó đi ra ngoài, thì Thế
giới trang vàng chắc chắn sẽ bại lộ.

Nhưng lời nói của Vô Ảnh lại khiến cho hắn có chút đồng tình. Bản thân mình
cũng là một kẻ bị bỏ rơi, cũng có chút giống với thân thế của tên béo và Vô
Ảnh. Nếu như hắn không ra tay trợ giúp, thì tên béo này chắc chắn sẽ phải
chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm.

Nghĩ tới đây thì Diệp Mặc liền truyền âm cho Vô Ảnh:

– Để ta hỏi nó một chút, nếu nó nguyện ý đi cùng thì sẽ lập tức dẫn nó theo.
Nếu như không, thì chúng ta không thể nhiều chuyện được.

Thấy ánh mắt kinh sợ của tên béo, thì Diệp Mặc liền thở dài:

– Cừu Nhưỡng, cậu biết hiện tại nếu cậu tiếp tục ở lại Trường Phí Thánh Đạo
Thành, thì sớm muộn gì cậu cũng chỉ còn một con đường chết thôi hay không?

Vượt qua sự dự liệu của Diệp Mặc, đó là tên béo lập tức gật mạnh đầu, dường
như là nó hiểu được tình cảnh của chính mình.

Diệp Mặc lắc đầu:

– Cậu không rõ tình cảnh của mình đâu. Tôi cho cậu biết, kỳ thật là đã sớm có
người nhìn ra cậu là Long tộc rồi. Người kia không bắt cậu đi, là vì muốn cậu
một mình ở lại phát triển ở Trường Phỉ Thánh Đạo Thành này. Chờ nuôi dưỡng cậu
đủ lớn rồi, thì mới bắt giữ lấy cậu. Cậu ngẫm lại xem, có phải là mỗi lần cậu
gặp phải chuyện rắc rối, hoặc là thiếu thốn tài nguyên tu luyện, thì đều không
hiểu vì sao mà lại có người giúp đỡ ngay không?

Tên béo nghe Diệp Mặc nói xong, thì liền ngây ngẩn cả người, nhưng nó rất
nhanh đã kịp phản ứng lại, khiếp sợ mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Hiển nhiên
là nó đã hiểu được ý của Diệp Mặc.

– Xem ra cậu cũng không quá đần. Tôi nói thật với cậu, đó là trước đó cậu
được người cứu không phải là trùng hợp đâu, nếu không thì một Tiên Vương nho
nhỏ như cậu, lại không có chỗ nương thân đi khắp chỗ cướp đoạt rượu, sao có
thể sống lâu như vậy ở Trường Phí Thánh Đạo Thành chứ? Nhưng lần này tôi cứu
cậu thật sự là trùng hợp.

Diệp Mặc thấy tên béo có chút sợ hãi, thì liền nói tiếp:

– Tôi có một đồng bạn, cũng xuất thân là Long tộc, nó muốn tôi giúp cậu một
lần. Nếu như cậu nguyện ý, thì tôi sẽ đưa cậu đi. Nếu như cậu không nguyện ý,
thì tôi sẽ đưa cho cậu một bầu rượu, tự cậu lo liệu thôi. Nhưng nếu cậu nguyện
ý đi theo tôi, thì tôi có một điều kiện, đó là cậu sẽ không thể tùy ý đi ra
ngoài nữa. Hơn nữa cho dù là tương lai cậu phải rời đi, cũng phải thề rằng
tuyệt đối không được tiết lộ ra bí mật của tôi.

– Tiền bối, vãn bối nguyện ý.

Vượt qua dự liệu của Diệp Mặc, đó là tên béo căn bản không hề do dự chút nào
đã đồng ý với Diệp Mặc rồi. xem tại

Diệp Mặc ngược lại lại có chút khó hiểu. Cái tên béo này dù khờ khạo, nhưng
cũng không ngốc. Chẳng lẽ nó không sợ mình lừa nó hay sao?

– Cậu không sợ tôi lừa cậu sao?

Diệp Mặc lập tức hỏi một câu.

– Tiền bối, người khẳng định không phải là người của Trường Phí Thánh Đạo
Thành, thậm chí là tiền bối còn tới từ một nơi rất xa nữa. Nếu không tiền bối
sẽ không hỏi thuê phòng riêng ở trong quán rượu rồi. Hơn nữa cho dù là tôi
không nguyện ý, thì ở lại chỗ này cũng chỉ con đường chết mà thôi. Nếu như đi
cùng tiền bối, thì tương lai không chừng tôi còn có thể gặp lại mẹ mình. Nếu
như tiền bối muốn tinh huyết của tôi, thì tôi cũng chỉ là chết sớm hơn một
chút mà thôi. Những năm này tôi đã sớm biết được rồi.

Giọng điệu của tên béo rất kiên quyết, thậm chí không có chút ý do dự nào.

– Đúng thế, cậu rất thông minh. Nhưng cậu hãy yên tâm, tôi không cần đến tinh
huyết của cậu. Thứ tốt của tôi so với chút tinh huyết thì tốt hơn không biết
bao nhiêu lần, cậu không cần thiết phải quá đề ình. Cậu hãy thả lỏng tâm
thần mình, tôi sẽ thu cậu vào.

Diệp Mặc cười ha hả rồi nói. Hắn có chút thích thú với tên béo này.

– Ngay bây giờ sao?

Tên béo theo bản năng nhìn những người còn lại trong quán rượu.

Diệp Mặc thì lại không thèm để ý mà nói tiếp:

– Đúng thế, ngây bây giờ.

Hắn đã quyết định mang tên béo đi, thì cho dù là đổi chỗ khác, người khác vẫn
biết rằng đó là hắn. Còn không bằng cứ công khai mà mang đi thôi. Chờ sau khi
mang tên béo đi rồi, hắn sẽ lập tức cùng Đỗ Khải Khê đến 'hội Thánh Đế luận
đạo'. Hắn tin rằng, cho dù là kẻ nhìn chằm chằm vào tên béo có lợi hại hơn
nữa, cũng không dám tìm tới 'hội Thánh Đế luận đạo'.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.