Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2028: Có thêm một sư muội. – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2028: Có thêm một sư muội.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2026: Có thêm một sư muội.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Diệp Mặc cho dù không dùng thủ đoạn Na di, độn thuật Ngũ hành của hắn sớm đã
không còn là công pháp thô sơ lúc trước kia nữa, chỉ trong khoảng thời gian
ngắn ngủi, hắn liền xông ra khỏi phường thị, thoát khỏi vòng vây của mấy người
đang vây sát hắn.

– Thật là xui xẻo.

Diệp Mặc muốn tháo cái mặt nạ xuống, hắn đeo mặt nạ chính là muốn giảm bớt sự
chú ý, bây giờ lại có tác dụng phụ, cho dù cái mặt nạ có tốt đi nữa, hắn cũng
không muốn đeo nó nữa.

Một dao động không gian cực nhỏ khiến Diệp Mặc dừng lại động tác của mình, hắn
biết có người đến rồi, lập tức chuẩn bị tiếp tục chạy trốn, đối với trận chiến
không minh bạch như này, hắn kiên quyết không đánh.

– Phi Dương sư huynh, là anh thật sao…

Một giọng nói ngạc nhiên đột ngột phát ra cách chỗ Diệp Mặc rời đi lúc trước.

Cùng lúc đó, một người con gái mặc váy tiên màu trắng xuất hiện trước mặt Diệp
Mặc, không ngờ cũng là tu vi Bán thánh. Người con gái này chân mày lá liễu, da
dẻ trắng ngần, mái tóc màu đen búi cao, trước ngực có một vòng gấm hoa màu
vàng quấn quanh, hoàn toàn không thể nào trói chặt được khuôn ngực nở nang cao
ngất, còn vạt váy tiên lại tung bay, giống như được gió phất lên vậy, cùng
với dung nhan mĩ miều kia, khiến người ta không khỏi vì tư sắc của cô mà thánh
phục.

Cho dù cặp mắt của cô là mắt hoa đào, khiến Diệp Mặc cảm thấy cũng không quyến
rũ thoải mái, thậm chí còn có chút đoan trang.

Diệp Mặc thầm nghĩ, người con gái này gọi Thác Bạt Phi Dương là sư huynh,
chắc không phải là tình nhân cũ của Thác Bạt Phi Dương chứ. Bộ dạng quỷ quái
của Thác Bạt Phi Dương, không ngờ lại có một người tình như này, cũng không
biết tên này đã đập vỡ bao nhiêu cá gỗ nữa.

– Sư huynh, cùng em quay về đi.

Giọng nói giống như chim hoàng anh lại lần nữa vang lên, ngữ khí buồn bã, mang
theo chút dư vị cầu khẩn yếu đuối, khiến Diệp Mặc cảm thấy đau đầu.

Người con gái này gọi Thác Bạt Phi Dương là sư huynh, có thể thấy mối quan hệ
cũng không tầm thường, còn cô cũng là tu vi Bán thánh, rõ ràng lai lịch cũng
không tầm thường. Mình bây giờ cũng không thể nói đi là đi, một khi bị người
ta nghi ngờ, nói không chừng lại gặp cảnh một thế lực lớn truy sát mình mọi
nơi.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, người con gái này đành phải nói tiếp:

– Phi Dương, Chứng đạo không phải dễ dàng như anh nghĩ đâu, không có sự giúp
đỡ của gia tộc và tông môn, bất luận là anh hay là em, cũng không thể nào
Chứng đạo được. Huống chi, công pháp mà anh tu luyện muốn Chứng đạo lại càng
vô vàn khó khăn. Mấy năm nay anh vì tu luyện công pháp đó, ở bên ngoài đã đắc
tội với quá nhiều người, làm quá nhiều chuyện bất lợi cho tông môn. Phi Dương,
em hi vọng anh có thể tỉnh ngộ lại, em chắc chắn sẽ giúp anh Chứng đạo thành
công. Hơn nữa, em cũng muốn Chứng đạo cùng anh…

Người con gái này trong nháy mắt liền dùng ba loại xưng hô, rõ ràng có quan hệ
không tầm thường với Thác Bạt Phi Dương. Nói đến đoạn sau, thậm chí còn cắn
chặt môi, tình cảm trong ngữ khí lại càng rõ ràng hơn. xem tại

Đầu óc Diệp Mặc đang vận chuyển nhanh chóng, hắn có chút nghi ngờ Thác Bạt Phi
Dương bị hắn giết chết kia cũng không phải là Phi Dương sư huynh từ miệng
người con gái trước mắt này. Rất có khả năng Phi Dương sư huynh mà người con
gái này nói sau khi bị Tố đạo Thánh đế kia giết chết, Tố đạo Thánh đế liền
dùng mặt nạ hóa thành bộ dạng của Thác Bạt Phi Dương. Sau đó dùng thân phận
này làm chuyện xấu khắp nơi, thậm chí còn lừa sư muội của Thác Bạt Phi Dương,
kết quả bây giờ đến hắn cũng bị hiểu lầm là Thác Bạt Phi Dương.

Nếu như hắn đoán chính xác, thì mặt nạ mà mình đang đeo này có tác dụng biến
hóa bộ dạng, chỉ có điều mình còn chưa luyện hóa mà thôi. Còn nữa chính là Tố
đạo Thánh đế giả mạo Thác Bạt Phi Dương quen rồi, liền quyết định đổi tên
thành Thác Bạt Phi Dương.

– Tôi sẽ thông qua năng lực của mình Chứng đạo.

Diệp Mặc có chút bắt chước giọng nói của Tố đạo Thánh đế, lạnh lùng nói.

Người con gái này chảy nước mắt nói:

– Phi Dương, em biết, mấy năm nay anh rất vất vả, so với lúc trước, anh già
đi quá nhiều rồi. Nhiều năm trước khi anh rời đi là tu vi Bán thánh, bây giờ
khi anh quay về vẫn là tu vi Bán thánh…

Nói đến đây, người con gái này hình như có chút quá mức đau lòng, không tiếp
tục chủ đề này nữa, mà lại chuyển đề tài nói tiếp:

– Trường Phí Thánh đạo thành có một quảng trường Thánh đế luận đạo, sẽ luận
đạo nửa năm, nửa năm sau, những người có cảm ngộ có thể đến biên giới Thần
Phần vực tiếp xúc với đạo duyên Đại thần thông.

Nghe thấy câu này, Diệp Mặc suýt nữa liền kêu lên. Thần Phần vực, chẳng lẽ nơi
mà hắn đang đứng không phải Thần Phần vực sao? Nếu như nơi mà hắn đang đứng là
Thần Phần vực, tại sao người con gái này còn nói muốn đến Thần Phần vực? Ngược
lại quảng trường Thánh đế luận đạo kia lại khiến Diệp Mặc trống ngực thình
thịch.

Hắn đến một Thánh đế chân chính cũng không quen biết, hắn biết những người có
thể thành Thánh đế kia không ai là người đơn giản tầm thường. Chính thức xa
rời thực tế, nhắm mắt làm liều, là có thể cảm ngộ chân lý Chứng đạo, tuyệt
đối ít càng thêm ít.

Diệp Mặc biết tư chất của mình, tư chất của hắn quá kém, muốn thông qua cảm
ngộ của mình, một chút cũng không hấp thu được kinh nghiệm của người khác để
Chứng đạo. Cái đó e rằng quá gian nan, đối với hắn mà nói, không cần đi con
đường hoàn toàn căn cứ theo trận đạo của người khác, hắn chỉ cần biết người
khác làm thế nào có thể Chứng đạo được là được. Ít nhất phải cho hắn biết
được con đường và điều kiện cần thiết để Chứng đạo.

Thấy Diệp Mặc không trả lời, người con gái Bán thánh này lại nói:

– Lúc trước nơi mà anh muốn đi nhất chính là Thần Phần vực, bây giờ có một cơ
hội rồi, hơn nữa còn lắng nghe cơ duyên người khác luận đạo, anh sao lại muốn
buông tha chứ? Chẳng lẽ anh quên những lời lúc trước rồi sao?

– Tôi đắc tội với quá nhiều người rồi.

Diệp Mặc trầm muộn nói, hắn biết lời này sẽ không sai, vì hắn vừa mới xuất
hiện ở phường thị, liền có người đến vây giết hắn, nếu như hắn đắc tội với ít
người, thì mới là chuyện lạ.

Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, người con gái này ngược lại lại ngạc nhiên nói:

– Không sao, trong này em có một pháp bảo mặt nạ. Chỉ cần anh về cùng em, sau
này Chứng đạo rồi, những thứ khác chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Nói xong người con gái này không chút đề phòng mà lấy pháp bảo mặt nạ ra, đồng
thời đưa pháp bảo mặt nạ này cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhận lấy chiếc mặt nạ, trong lòng lại cảm thấy có chút nguy hiểm, hắn
không nói ra nổi nguy hiểm ở chỗ nào, nhưng hắn chắc rằng đây cũng không phải
chuyện tốt lành gì.

– Sư muội, ngọc giản giới thiệu Thần Phần vực có thể khắc cho ta một cái
được không?

Diệp Mặc do dự một láy, vẫn hỏi lại một câu.

Người con gái kia ngược lại lại có chút sửng sốt, lập tức liền lấy ra một
miếng ngọc giản khắc một số thứ gì đó đưa cho Diệp Mặc nói:

– Những gì em biết chắc cũng chẳng khác với anh là mấy, trên miếng ngọc giản
này em cũng thêm một số ghi chú, anh cầm lấy đi.

Diệp Mặc lập tức nhận lấy miếng ngọc giản, hắn cũng không kiểm tra ngọc giản,
mà nói với người con gái này:

– Ta muốn một mình yên tĩnh một chút, cô đợi ta trong Trường Phí Thánh đạo
thành đi, nếu như tôi muốn đi đến đó, tôi chắc chắn sẽ đến Trường Phí Thánh
đạo thành tìm cô. Nếu như không muốn đi, cô cũng không cần buồn, đừng tiếp tục
đợi ta nữa.

Diệp Mặc nói xong căn bản cũng không đợi người con gái này trả lời, lập tức
thi triển độn thuật, trong nháy mắt liền biến mất.

Hắn quả thực muốn đến Trường Phí Thánh đạo thành nghe ngóng về Thánh đế luận
đạo một chút, nhưng hắn cũng không ngốc như vậy, đi cùng với người con gái
này. Cho dù hắn giả vờ có tốt đi nữa, một khi đi gần với người con gái này một
chút, chắc chắn hắn sẽ bị phát hiện ra, đến lúc đó cũng không phải là nghe
kinh nghiệm Chứng đạo của người khác nữa, mà là toi mạng.

Trước mặt một Bán thánh lại giả bộ là người quen của cô ấy, hơn nữa người quen
này của cô ấy hắn không quen biết chút nào, Diệp Mặc cũng không càn rỡ như
vậy.

Thấy Diệp Mặc một mình rời đi, dung nhan vừa mới còn mừng rỡ xinh xắn của
người con gái này lập tức âm trầm xuống, cô cũng không đuổi theo Diệp Mặc. Chỉ
chằm chằm nhìn hướng mà Diệp Mặc biến mất, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói:

– Giết Phi Dương sư huynh của ta, cho dù ngươi có đến chân trời góc biển, Đan
Anh Dao ta cũng phải khiến ngươi thần hồn câu diệt.

Diệp Mặc đương nhiên không biết khi hắn ở gặp Đan Anh Dao này liền bị nhận ra
rồi, nói cách khác khi hắn còn chưa gặp được đối phương, thì đối phương cũng
biết hắn là giả mạo rồi. May mà hắn cũng không hi vọng lừa được Đan Anh Dao
này, hắn chỉ là lợi dụng người con gái này một chút mà thôi. Lúc này hắn cũng
đã ở một nơi hẻo lánh cách xa nghìn vạn dặm chui vào Thế giới trang vàng rồi.

Khi tiến vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc ngay lập tức liền lấy miếng ngọc
giản mà Đan Anh Dao đưa cho hắn ra xem.

Miếng ngọc giản vừa mới lấy ra, Diệp Mặc liền cảm thấy miếng ngọc giản này có
gì đó không đúng, miếng ngọc giản này hình như có một dấu ấn thần thức mơ hồ.
Hắn theo bản năng dùng thần thức tìm trong miếng ngọc giản kia, nhưng không
tìm thấy thứ gì.

Diệp Mặc cảm thấy có chút không đúng, không chút do dự ném miếng ngọc giản kia
đi. Một đường thần thức đến thần thức và mắt thường cũng không quét đến được
mau chóng phóng về phía hắn, nếu như không phải thế giới này là của Diệp Mặc,
hắn chắc rằng sẽ không cảm nhận ra. Diệp Mặc giật mình, hắn làm sao có thể để
dấu hiệu thần thức này đánh dấu lên người mình được?

Nhưng dấu hiệu thần thức này cũng đã xâm nhập vào trong pháp tắc thờikhông
rồi, thậm chí đã hòa làm một với toàn không gian, lĩnh vực và thần nguyên của
Diệp Mặc căn bản không thể nào khiến ký hiệu này dừng lại, cũng hoàn toàn
không thể nào trói chặt được ký hiệu này.

– Thuấn Tức…

Diệp Mặc kinh hãi, đồng thời thần thông Thuấn Tức liền phóng ra. Trong thế
giới của hắn, ký hiệu thần thức này còn hung hăng càn quấy như vậy, có thể
thấy sự lợi hại của ký hiệu thần thức này. Ký hiệu thần thức đó chớp mắt
liền bị khóa chặt lại, Diệp Mặc không chút do dự phóng Thanh Như Hiểu Thiên
ra.

Đợi đến lúc thần thông Thuấn Tức của Diệp Mặc hoàn toàn biến mất, Thần diễm
Thanh Như Hiểu Thiên cũng đã hoàn toàn tiêu hủy ký hiệu đó đi, biến mất không
còn gì nữa.

– Thật lợi hại.

Diệp Mặc toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn là chuyên gia về ký hiệu thần
thức, bao nhiêu lần bị người khác ám toán như thế, tự mình cũng đã rút ra
kinh nghiệm. Nếu không lần này cho dù hắn trong Thế giới trang vàng, nói không
chừng cũng khó có thể chạy thoát được.

Cũng may trong Thế giới trang vàng của hắn, Diệp Mặc thi triển thần thông
Thuấn Tức, còn mạnh hơn ngoài mấy lần. Dù sao thế giới này cũng là của hắn,
sau này tu vi của hắn mạnh đến một cực điểm, cho dù thời gian trong Thế giới
trang vàng hoàn toàn dừng lại, hắn cũng có thể làm được.

Diệp Mặc sau khi thi triển thần thông Thuấn Tức, sắc mặt tái nhợt, nguyên khí
hao tổn. Cũng may thế giới này là của hắn, so với thi triển thần thông Thuấn
Tức ở bên ngoài, thì sự tiêu hao của hắn cũng giảm đi rất nhiều.

Diệp Mặc không kịp nhìn nội dung trên miếng ngọc giản, trực tiếp quăng cái
mặt nạ kia ra, đồng thời phóng một đường Thanh Như Hiểu Thiên qua. Miếng ngọc
giản có dấu hiệu thần thức, cái mặt nạ này là người con gái đó chủ động đưa
cho hắn, không thể nào không bị đánh dấu.

Quả nhiên trong sự trói buộc không gian của Diệp Mặc, lại có một ký hiệu vô
ảnh vô hình từ trong chiếc mặt nạ xông ra ngoài, bắn về phía Diệp Mặc.

Đã có kinh nghiệm từ trước, Diệp Mặc không chút do dự lại thần thông Thuấn
Tức, đồng thời đánh Thanh Như Hiểu Thiên qua. Ký hiệu vô ảnh vô hình này đập
vào trong Thần diễm Thanh Như Hiểu Thiên, trong nháy mắt biến mất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.