Thiếu gia bị bỏ rơi nguồn
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 2024: Tôi muốn Chứng đạo
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Sau đó, Diệp Mặc lại tìm kiếm mấy ngày trong đại điện của Thánh phủ này, vẫn
không tìm ra bất cứ lối ra nào. Nếu như nhất định phải nói có dấu vết gì, hắn
chỉ tìm được một số quỹ tích trận kỳ lúc trước Thác Bạt Phi Dương bố trí.
Vài ngày sau, Diệp Mặc bất đắc dĩ lại lần nữa quay vào Thế giới trang vàng.
Hắn không rời khỏi đại điện này, nếu như không thể nào ra ngoài, cũng không
bằng ở lại trong đại điện của Thánh phủ này.
Lần này tiến vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc chuẩn bị Chứng đạo, hắn trước
giờ chưa từng tiếp xúc qua công pháp Chứng đạo Thánh đế, cũng chưa bao giờ
hiểu qua con đường Chứng đạo, đối với hắn mà nói Chứng đạo là tự mình tiến
lên tìm kiếm, không có bất kỳ tham khảo nào. Bây giờ thứ nhất hắn không có tài
nguyên tu luyện, thứ hai không có việc gì làm, chỉ có thể tìm kiếm Chứng đạo.
Trong Mộ Hoa Thần sơn có lẽ còn có rất nhiều thiên tài đị bảo, nhưng Diệp Mặc
sớm đã biết những thứ này bây giờ hắn cũng không tìm được. Lúc này trong Mộ
Hoa Thần sơn lốc xoáy thời gian tung hoành, với tu vi và sức mạnh của hắn đừng
hòng lấy được một bụi cỏ nhỏ trong này đi. Trong vòng mấy tháng hắn đến Thặng
Chính hồ này, sớm đã hiểu ra rồi.
Người khác Chứng đạo, có lẽ đến cảm ngộ linh vật thiên địa cũng không có,
nhưng hắn thì lại có quá nhiều, đừng nói là Thế giớ hỗn độn vừa mới mở, cho dù
là Khổ Trúc và cây Hỗn độn, cũng không phải người bình thường có thể lấy được.
Diệp Mặc nhìn Khổ Trúc và cây Hỗn độn, cũng không chút do dự, hắn chọn cảm ngộ
dưới cây Hỗn độn. Cây Hỗn độn và Khổ Trúc đều là thứ duy nhất trong thiên địa,
nhưng cây Hỗn độn lại chứa khí tức đại đạo, còn Khổ Trúc thì chỉ có khí tức
linh vật đơn thuần.
Lúc này Thế giới hỗn độn Ngũ Hành của Diệp Mặc đã hoàn chỉnh, cây Hỗn độn lại
càng cành lá sum xuê, sớm đã cao hơn một trượng, cho dù là nhìn trong lòng
cũng cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Từ trước tới nay, tất cả thời gian của Diệp Mặc không phải là tìm kiếm tài
nguyên tu luyện, chính là sau khi tìm được tài nguyên tu luyện mới tu luyện,
hắn chưa bao giờ có thời gian yên tĩnh ngồi xuống cảm ngộ. Cho đến bây giờ
thật sự hắn không có việc gì để làm, nên mới tìm đến cây Hỗn độn tĩnh tọa, cảm
ngộ đại đạo của mình.
Diệp Mặc vừa ngồi xuống dưới cây Hỗn độn, căn bản không cần mình bình tâm tĩnh
khí, cả người trong nháy mắt liền đắm chìm trong khí tức mênh mông bàng bạc
của cây Hỗn độn.
Hắn giống như đi vào một bức họa cuộn tròn vô biên vô hạn, bầu trời mênh mông,
từ U Minh giới đến phàm tục giới rồi lại đến Tu chân giới, từ Tu chân giới đến
Tiên giới rồi lại đến Thánh đạo giới…
Từng tầng thiên vực cấp độ rõ ràng mở ra trước mắt Diệp Mặc, giống như một bức
họa cuộn tròn tuyệt đẹp liên miên không ngớt, hắn nhìn thấy một ngôi sao cấp
độ rõ ràng, nhìn thấy cảnh phồn hoa trong vũ trụ…
Nhưng cùng với thời gian trôi đi, cảnh tượng tinh không đẹp đẽ này cũng dần
dần mơ hồ, tài nguyên bắt đầu tiêu hao, tranh đoạt càng lúc càng kịch liệt
hơn. Giới phàm tục vì cướp đoạt các loại tài nguyên, chiến tranh liên miên.
Giới Tu chân và Tiên giới cũng như vậy, đâu đâu cũng đánh nhau, đâu đâu cũng
tràn đầy khí tức thô bạo.
Một loại khí tức hủy diệt dần tràn ngập vào trong các giới.
Lúc này một hạt giống nho nhỏ lại một mình tách ra trong hư không, sau đó lớn
dần, hạt giống nhỏ bé này lớn dần, trở thành một đại thụ hỗn độn tung hoành
mấy giới, đại thụ phát ra sự sống nồng đậm, đi phụng dưỡng cha mẹ vũ trụ mênh
mông mịt mờ.
Vốn dĩ các giới bắt đầu suy bại lại lần nữa khôi phục lại cảnh tượng vốn có,
thậm chí còn trở nên phồn vinh mạnh mẽ hơn.
Nhưng cây đại thụ vượt qua mấy giới kia cuối cùng lại bị người ta phát hiện
ra, một số đại năng bắt đầu tranh đoạt tính mạng của cây đại thụ khổng lồ này.
Đánh nhau, giết chóc, hủy diệt, suy bại…
Các loại khí tức sung triệt toàn bộ không gian thời gian của vũ trụ, cây đại
thụ hư không sinh cơ nồng đậm bị các loại tấn công đánh lên thân mình, bắt đầu
trở nên suy bại. Nhưng cho dù như vậy, vẫn không ai dừng tranh đoạt cây đại
thụ hỗn độn này. Ai cũng muốn chiếm đại thụ hỗn độn này làm của riêng, ai cũng
muốn mình là chúa tể hư không vũ trụ.
Từng đại năng bị giết chết, từng tông môn bị hủy diệt, từng tinh cầu bị luyện
hóa, từng thiên vực bị oanh tạc…
Thánh địa cao nhất trong khoảng vũ trụ này là Thánh đạo giới, cuối cùng trong
sự đánh đấm và tự bạo đáng sợ như này lại bắt đầu vỡ ra, từ một bức họa cuộn
tròn đẹp đẽ trở thành đầy rẫy tang thương.
Một số đại năng ai nấy đều rời khỏi Thánh đạo giới, đi xa đến nơi đất khách,
sau khi mấy vị đại năng cao cấp rời đi, cũng không có ai có năng lực đi cướp
đoạt cây hỗn độn.
Nhưng lúc này đại thụ hỗn độn trong hư không lại dần dần héo rũ, tinh hoa của
đại thụ biến thành một giọt nước mắt, giọt nước mắt này lại hóa thành một hạt
giống nho nhỏ.
Không còn sự làm dịu của đại thụ hỗn độn, hư không trở nên tái nhợt, U Minh
giới cũng hoang tàn không chịu nổi, tứ phía đều là tiếng oan hồn kêu gọi, tài
nguyên Tu Chân giới cằn cỗi, Tiên giới lại càng sụp đổ hơn.
…
Trong Thế giới trang vàng, cây Hỗn độn xanh tươi, phát ra khí tức màu xanh
nồng đậm bao phủ hoàn toàn Diệp Mặc lại.
– Tôi muốn Chứng đạo…
Diệp Mặc từ trong hư không giết chóc và tái nhợt kia tỉnh lại, chậm rãi thốt
ra mấy chữ này. Hắn thoạt nhìn cũng đã tỉnh lại, nhưng sau khi thốt ra bốn chữ
này, cả người vẫn còn đang cảm ngộ khí tức bàng bạc mênh mông dưới cây Hỗn độn
xanh tươi, không vui không buồn.
– Thiên địa tàn khuyết, Thánh đạo phân chia, Tiên giới phân ly, quy tắc không
được trọn vẹn, sao mà Chứng đạo…
Từng thanh âm không không truyền đến, vang lên trong đầu Diệp Mặc. Âm thanh
này liên miên bất tuyệt, vờn quanh không thôi, giống như một khắc vĩnh viễn
không dừng lại. Khiến Diệp Mặc có chút nghi ngờ chính là, giọng nói này không
ngờ lại có chút giống với giọng nói của hắn.
Ý thức của Diệp Mặc lúc này sớm đã liên hệ với cây Hỗn độn rồi, hắn bỗng nhiên
có chút không cam lòng. Người khác vì sao có thể Chứng đạo, hắn thì lại không
thể Chứng đạo? Thần Phần vực và Tiên giới đều có người Chứng đạo, thậm chí
còn có người Hóa đạo, đến Đạo nguyên Thánh đế cũng không thiếu, người Chứng
đạo đâu chỉ có một mình hắn?
– Tôi muốn Chứng đạo!
Diệp Mặc lần này không do dự, mà lại kiên định lại lần nữa thốt ra bốn chữ đó,
hắn không hiểu quy tắc Chứng đạo, nếu như hiểu rồi, thì hắn sớm đã tự mình
Chứng đạo rồi.
– Thiên địa không trọn vẹn, đạo này đều chỉ là Tiểu đạo.
Giọng nói trong ý thức giống như biết những gì mà Diệp Mặc nghĩ vậy, giọng nói
có chút giống với giọng của hắn vẫn đáp lại trong đầu Diệp Mặc.
Đạo chẳng lẽ còn có phân chia lớn nhỏ sao? Diệp Mặc ngược lại cũng hoàn toàn
không hiểu gì. Chẳng lẽ muốn Chứng đại đạo thì phải đợi Thần Phần vực khôi
phục hoàn toàn thành Thánh đạo giới lần nữa sao? Đợi Tiên giới trở lại như cũ
sao? Đừng nói hắn hiện tại không có năng lực này, cho dù hắn có năng lực, cũng
không phải là chuyện của bây giờ.
Một loại cảm ngộ phúc chí tâm linh bỗng nhiên dâng lên trong đầu hắn, Diệp Mặc
bỗng nhiên hiểu ra, đây là muốn hắn hứa hẹn tu bổ lại Thần Phần vực, hoàn
nguyên Thánh đạo giới, kết hợp ba mươi ba thiên vực của Tiên giới.
Một giọng nói sâu xa bên trong đầu hắn không ngừng vang lên, dường như chỉ cần
hắn đứng dậy hứa rằng mình bằng lòng tu bổ lại Thần Phần vực, mình bằng lòng
hoàn nguyên Thánh đạo giới, mình bằng lòng thống nhất ba mươi ba thiên vực,
hắn Chứng đạo sẽ suôn sẻ, hắn Chứng đạo sẽ là Đại đạo vô thượng.
Tôi hứa khi Chứng đạo, sẽ cố hết sức khiến Thần Phần vực sẽ không bị tàn phá
lần nữa, tôi hứa khi Chứng đạo, sẽ cố hết sức khôi phục lại bộ dạng cũ của
Thánh đạo giới, tôi hứa khi Chứng đạo, sẽ cố hết sức hợp Tiên giới lại…
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy chỉ cần hắn lớn tiếng nói mấy lời này, hắn sẽ
Chứng đạo thành công, lập tức trở thành người Đại đạo vô thượng.
Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh quyết, bản tâm thanh minh, lúc này trong lòng hắn
dâng lên một cảm giác cực kỳ không thoải mái, hắn không thích cảm giác như bị
ép buộc này, điều này quả thực là muốn hắn hứa mình phải làm chuyện này, sau
đó mới có thể Chứng đạo.
Bất luận hắn có biết làm được những chuyện này hay không, bất luận hắn có thể
làm được những chuyện này hay không, hoặc là hắn có tình nguyện làm những
chuyện này hay không, thì đó cũng là lựa chọn của hắn, không liên quan gì đến
Chứng đạo.
Kiếp trước kiếp này, hắn chỉ dựa vào bản tâm mà hành sự, kiểu muốn ép buộc vô
lý như này đối với hắn là tốt hay là xấu, từ sâu trong lòng hắn đều dâng lên
một cảm giác không muốn thỏa hiệp. Cho dù kiếp này của hắn không thể nào
Chứng đạo được, hắn cũng không muốn bị suy nghĩ từ bên ngoài vào này nắm
bắt. Huống chi muốn hắn nói lời thề Chứng đạo, thì tuyệt đối không thể
nào.
Đốn ngộ của Diệp Mặc đột nhiên tĩnh lại, hắn đột nhiên mở to mắt, đồng thời
đứng dậy lớn tiếng nói:
– Thế giới trang vàng là tất cả của tôi, Hỗn độn thụ cũng là do tôi trồng,
tôi muốn Chứng đại đạo của bản thân mình, hoàn toàn dựa vào bản tâm hành sự,
giữa thiên địa, không ai có thể chi phối được Đại đạo của tôi, nếu có chấp
niệm, thì giết tôi đi…
Diệp Mặc nói xong, Tử Đao cũng đã từ hư không bổ xuống, một đường sáng màu
xám từ trong Hỗn độn thụ tràn ra, một đao màu hồng của Tử Đao đập xuống, đường
sáng màu xám này lập tức bị một đao kia của Diệp Mặc chém tan thành, trong
nháy mắt biến mất trong hư không.
Chém rụng khí tức màu xám này, Diệp Mặc thở thật dài, một cảm giác vô cùng
thoải mái dâng lên, hắn không thể nào dùng ngôn ngữ miêu tả thành lời cái cảm
giác này. Đây là cảm giác tự do tự tại, không có bất kỳ tư tưởng trói buộc
nào, không có bất kỳ tâm trạng không thoải mái nào.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy Hỗn độn thụ trước giờ vẫn ổn trọng nghiêm túc lại
trở nên nhẹ nhàng, dường như phát ra một tình cảm sung sướng khó có thể nói
thành lời. Giống như lập tức từ một ông già trở thành một bé con bướng bỉnh
vậy, vui mừng nhảy nhót.
Một lát sau, một ánh sáng màu xanh tươi nhập vào trong Tử phủ của Diệp Mặc,
toàn thân Diệp Mặc chấn động, lần này hắn chính thức hoàn toàn tỉnh táo lại.
Không gian trong thiên địa dường như cũng trở nên rõ ràng rộng rãi hơn, đến
không gian xung quanh cũng trở nên rõ nét. Hắn cảm thấy thần thông của mình
cũng tìm thấy một con đường mạnh mẽ hơn, từng cảm giác thoải mái khó có thể
nói thành lời dâng lên trong đầu.
Diệp Mặc biết rõ, hắn chưa Chứng đạo thành công, nhưng hắn đã thành một Bán
thánh rồi. Pháp tắc chi lực trong ý thức của hắn lại càng thêm rõ ràng hơn,
dường như chỉ cần tiến thêm một bước nữa, hắn liền có thể khống chế được một
loại Đại thần thông.
– Ồ, cây Hỗn độn đâu rồi?
Sau khi hiểu ra, Diệp Mặc lập tức phát hiện cây Hỗn độn bên cạnh mình cũng đã
biến mất, còn trận pháp mà hắn vì cây hỗn độn mà bố trí ra thì vẫn còn.
Không đợi Diệp Mặc hỏi Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm, thì trong Tử phủ truyền ra một
loại hoan hỉ và sung sướng, Diệp Mặc sau đó liền nhìn thấy một gốc cây vô
cùng xanh tươi đang đung đưa sung sướng trong Tử phủ, đó chẳng phải là cây Hỗn
đỗn thì là cái gì?
– Mình hiểu ra rồi.
Diệp Mặc sung sướng lẩm bẩm một câu, hắn thực sự đã hiểu ra rồi, hắn chặt đứt
chút chấp niệm ký gửi trong cây hỗn độn, còn cây hỗn độn có chút chấp niệm kia
sau khi bị Diệp Mặc chém đi, lập tức cũng đã nhận chủ rồi.
Bất luận chút chấp niệm này là của tự thân cây hỗn độn, hay là sau này mới
trốn vào trong hạt giống cây Hỗn độn, Diệp Mặc cũng đều cảm thấy rất hài lòng.
Hắn cảm thấy mình mặc dù còn chưa Chứng đạo, nhưng cũng có chút cảm ngộ về
Chứng đạo, có lẽ một ngày nào đó nước chảy thành sông, Đại đạo của hắn sẽ tự
thành.