Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2022: Chiến Thánh đế – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2022: Chiến Thánh đế

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2020: Chiến Thánh đế

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Thần thức của Diệp Mặc vừa mới xuất hiện bên ngoài, chỉ trong tích tắc, một
lốc xoáy thời gian liền xoắn đến, Diệp Mặc cảm thấy thức hải của mình lại từng
trận đau đớn. Chỉ trong chốc lát, đường thần thức mà hắn thi triển ra ngoài
liền biến mất.

Diệp Mặc nuốt mấy viên Song Thần đan, sắc mặt có chút khó coi, hắn mặc dù lĩnh
ngộ được thần thông Thuấn Tức, đối với pháp tắc thời gian cũng biết chút ít,
nhưng với tu vi bây giờ của hắn muốn đi lại trong Mộ Hoa Thần sơn này, quả
thực chính là muốn chết.

Không thể đi lại trong Mộ Hoa Thần sơn, cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần Mộ
Hoa Thần sơn còn chưa mở ra lần nữa, thì hắn chỉ có thể vĩnh viễn ở lại Mộ Hoa
Thần sơn.

Mộ Hoa Thần sơn mở cửa lần nữa, nói dễ dàng vậy sao? Từ tin tức mà hắn lấy
được, Mộ Hoa Thần sơn có lúc mấy vạn năm thậm chí chục vạn năm mới mở một lần.
Có lúc hai ba năm liên tục, năm nào cũng mở. Nói cách khác Mộ Hoa Thần sơn
không có quy luật mở cửa, hắn cũng không thể ở trong này ôm cây đợi thỏ chứ?

Diệp Mặc chợt nhớ đến vị Tố đạo Thánh đế ở Thặng Chính hồ, không biết tên đó
lần này có ra ngoài hay không. Hắn chắc rằng tên Tố đạo Thánh Đế đó trước kia
vẫn ở trong Mộ Hoa Thần sơn, hơn nữa còn tu luyện trong Mộ Hoa Thần sơn, Thánh
phủ dưới đáy hồ của gã, chắc cũng có tác dụng ở lại trong Mộ Hoa Thần sơn.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức muốn đến Thặng Chính hồ xem sao. Mặc dù hắn
không thể đi qua đó, nhưng có thể điều khiển Thế giới trang vàng qua đó. Chỉ
có điều thời gian chậm hơn chút mà thôi. Tên Tố đạo Thánh Đế đó hắn chắc chắn
không đánh được, cho dù bây giờ hắn là Tiên đế viên mãn rồi, thậm chí còn nắm
được thần thông Thuấn Tức, muốn tiêu diệt tên Tố đạo Thánh Đế kia, chắc là
cũng có chút khó khăn.

Đối mặt với Chứng đạo Thánh đế, bây giờ hắn quả thực có con át chủ bài, nhưng
con át chủ bài đó một khi phóng ra không giết chết được đối phương, thì hắn
chỉ có thể đợi chết.

Nhưng Diệp Mặc cũng không lo lắng lắm, hắn tin rằng cho dù mình không giết
chết được đối phương, với tu vi hiện tại của hắn, chỉ cần không ra con át chủ
bài, đối phương chắc hẳn cũng không làm gì được hắn. Cùng lắm hắn không đánh
được, thì chạy trốn mà thôi.

Vài tháng sau, Diệp Mặc lại trở lại bên Thặng chính hồ, chỉ có điều lúc này
sắc mặt của hắn trắng bệch, thức hải cũng đã bị trọng thương, hắn điều khiển
Thế giới trang vàng vốn dĩ rất chậm, hơn nữa còn phải thỉnh thoảng quét thần
thức ra ngoài Thế giới trang vàng, điều này đối với hắn mà nói lại càng gian
nan hơn.

Nếu như đổi là Tiên đế khác, chắc hẳn cũng không thể nào điều khiển Thế giới
trang vàng đi từ khoảng cách xa như vậy đến gần Thặng Chính hồ được. May mà
hắn cũng đã chạm tới chút ít pháp tắc thời gian rồi, còn có lượng lớn Song
Thần đan nữa.

Bên Thặng Chính hồ, Diệp Mặc bắt đầu khôi phục lại thức hải của mình, suốt hơn
một năm qua, thức hải của Diệp Mặc mới lại lần nữa khôi phục lại. Qua mấy lần
bị tàn phá, hắn cũng không phải không thu hoạch được gì, thức hải trở nên vô
cùng cứng cỏi, thần thức cũng lại càng sắc bén cường đại hơn, thần thức vận
dụng cũng linh hoạt hơn, thời gian chống cự trong lốc xoáy thời gian cũng dài
hơn.

Bên Thặng Chính hồ vẫn y nguyên, chỉ có thêm một tầng sương nhàn nhạt, sau khi
Diệp Mặc chữa khỏi vết thương, lúc này mới lại lần nữa quét thần thức của mình
ra ngoài.

Diệp Mặc mau chóng liền chấn kinh, hắn phát hiện chỉ cần thần thức của mình
tiếp cận gần Thặng Chính hồ trong khoảng mười trượng, căn bản cũng không có
lốc xoáy thời gian nào.

Diệp Mặc kìm chế sự sung sướng lại, trọn vẹn một ngày hắn dùng thần thức quan
sát, lúc này mới tin chắc, quả thực là như vậy, Thặng Chính hồ không có lốc
xoáy thời gian.

Chậm rãi thở phào, Diệp Mặc ngay lập tức từ trong Thế giới trang vàng đi ra,
đứng bên Thặng Chính hồ.

Thặng Chính Hồ có chút khác biệt so với lúc trước, tầng sương mù trên mặt hồ
cũng biến mất không còn nữa, chỉ có nước hồ màu máu đỏ, thoạt nhìn có chút âm
trầm đáng sợ. Thặng Chính Hồ lúc này dường như có chút khác biệt so với Thặng
Chính hồ mà trăm năm trước hắn nhìn thấy, dường như có vô số oan hồn đang vẫy
gọi.

Thần thức không thể nào quét xuống đáy hồ, Diệp Mặc không do dự, hắn lại phi
thân lần nữa lặn xuống Thặng Chính hồ. Hắn phải đi kiểm tra Thánh phủ dưới đáy
hồ một chút, nhất định phải xuống dưới đáy hồ xem sao.

Diệp Mặc rất cẩn thận, hắn sợ tên Tố đạo Thánh Đế kia còn chưa đi, nếu như tên
đó còn chưa rời đi, bản thân mình chắc cũng không phải đối thủ của gã.

Nước hồ màu máu của Thặng Chính hồ vẫn băng hàn âm trầm, lại thêm một chút quỷ
dị.

Diệp Mặc vừa mới lặn xuống hồ, liền cảm thấy áp lực không gian cực mạnh đè ép
lên, một sát cơ muốn linh hồn của hắn vỡ vụn áp sát đánh tới. Một đường không
gian vô hình trói buộc hắn hoàn toàn cũng đã cuốn chặt lấy hắn, khiến hắn
không thể nào thoát nổi.

Diệp Mặc lúc nào cũng đều cẩn thận phòng bị, khi đường sát cơ ác liệt này đè
ép đến, không gian trói buộc bao lấy hắn hoàn toàn, hắn lập tức muốn ra tay.

Liệt Không quyền phóng ra.

Sự trói buộc trong hồ của đối phương rõ ràng là một loại pháp tắc không gian,
nếu như hắn không thể nào phá vỡ được pháp tắc không gian này, thì hắn chỉ có
đợi chết mà thôi.

Liệt Không quyền đồng thời kẹp lấy một tia pháp tắc không gian, nếu bàn về
pháp tắc không gian, khi Diệp Mặc ở Huyền Tiên cũng đã nhìn thấu chút ít trong
đó rồi. Mặc dù đến bây giờ hắn cũng chưa tiến bộ được bao nhiêu, nhưng đối
phương rõ ràng cũng chỉ là nhìn thấu chút ít pháp tắc không gian mà thôi.

Liệt Không quyền mang theo nước hồ màu máu xung quanh, hóa thành chín đường
quyền thế không gian, đánh lên trên không gian trói buộc vô hình này.

Ầm…

Không gian trói buộc kia trong Liệt Không quyền lập tức bắt đầu rạn nứt, từng
vết nứt vô hình xuất hiện xung quanh không gian trói buộc, chỉ có điều
những âm thanh tách tách nhỏ tí vang lên trong quyền thế ầm ầm căn bản không
nghe thấy mà thôi.

Diệp Mặc trong khi Liệt Không quyền xé rách không gian của đối phương đồng
thời cũng xông ra ngoài, không gian trói buộc kia vốn dĩ đã bị rạn nứt, bị
Diệp Mặc xông đến, lập tức giống như những bong bóng nước xung quanh, bôm bốp
ào ào một lát liền tiêu tán hết.

Không còn áp lực trói buộc không gian này nữa, nước hồ màu máu xung quanh lập
tức đè ép ra ngoài, mang theo một cột nước ấy trăm trượng vọt lên mặt hồ. Diệp
Mặc nhờ vào cột nước màu máu này cũng xông lên khỏi mặt hồ, rơi lên bên hồ.

Lúc này một cái búa cực lớn màu máu mới bổ đến nơi vừa nãy Diệp Mặc vừa mới
đứng, sau khi bị cái búa khổng lồ này bổ đến, Thặng Chính hồ dường như cũng
không còn là một cái hồ nữa, mà là một quả dưa hấu khổng lồ, bị người từ bên
trong bổ ra, lộ ra hai nửa màu đỏ.

Chỉ trong tích tắc, nước hồ bị bổ thành hai nửa này lại lần nữa hợp lại làm
một, một người đàn ông mặt Tiên bào màu đỏ tránh nước xông ra khỏi hồ nước,
đứng trên mặt hồ nước, không ngờ chính là Tố đạo Thánh Đế đã từng một lần ra
tay với Diệp Mặc.

– Lại là anh…

Tố đạo Thánh Đế mặc áo đỏ này chằm chằm nhìn Diệp Mặc từng câu từng chữ nói:

– Năm đó anh làm hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay không ngờ anh lại rơi vào
tay ta. Anh có thể ở lại trong Mộ Hoa Thần sơn, còn có thể phá không gian
trói buộc bằng nước của ta nữa, xem ra đồ tốt của anh cũng không ít nhỉ.
Chẳng những có thế giới của mình, còn có thể lĩnh ngộ chút pháp tắc không gian
nữa.

Thánh Đế mặc áo đỏ này biết rất rõ, Diệp Mặc nếu như không lĩnh ngộ pháp tắc
không gian, bất luận thế nào cũng không thể phá được hư không trói buộc của
gã.

Diệp Mặc liếc nhìn cái búa khổng lồ màu đỏ trôi trên đỉnh đầu Thánh đế áo đỏ
này, vươn tay ra, Tử Đao liền đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Lúc này không
nhanh không chậm nói:

– Tôi đoán Thặng Chính hồ này có cái gì đó cổ quái, cũng may hôm nay tôi đến
xem xem, nếu không tôi cũng không biết bị giam cho đến khi nào. Anh chắc hẳn
tu luyện nhiều năm trong Mộ Hoa Thần sơn rồi. Đáng tiếc, lần này Tinh huyết
Tiên đế mà anh cần tu luyện cũng bị Hóa đạo Thánh Đế mà tôi dẫn đến phá hỏng
mất rồi.

– Ha ha ha…

Thánh Đế áo đỏ này bỗng nhiên cười ha hả nói:

– Anh cảm thấy còn may sao? Chỉ một trăm năm anh có thể từ Tiên đế trung kỳ,
thăng cấp lên Tiên đế viên mãn, xem ra bí mật trên người anh cũng nhiều hơn
tôi đấy. Cho dù anh là Tiên đế viên mãn, vậy thì đã sao, trước mặt Thác Bạt
Phi Dương tôi cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Chẳng lẽ, anh còn có thể chạy
thoát được sao? Chỉ dựa vào chút pháp tắc không gian mà anh lĩnh ngộ được,
cũng muốn chạy thoát trước mặt bổn thánh, đừng có mà nằm mơ. Cho dù tôi không
lấy được tinh huyết của một Tiên đế, anh cũng có thể đền bù một phần trong đó…

Thánh Đế áo đỏ tên Thác Bạt Phi Dương còn chưa nói xong, thì cái búa màu máu
khổng lồ trên đỉnh đầu cũng đã ầm ầm bổ xuống. Một bóng búa màu máu ấy vạn
trượng từ đỉnh đầu bổ xuống, trực tiếp xoẹt qua lốc xoáy thời gian bên ngoài
Thặng Chính hồ.

Cảm giác áp lực không gian đáng sợ truyền đến, Diệp Mặc thậm chí cảm thấy mình
đang nằm trong một đống bột nhão chiến đấu cùng với Thác Bạt Phi Dương. Hắn
còn chưa ra tay, không gian đã bị bóng búa của đối phương trói buộc. Mà cảm
giác của hắn là, căn bản không thể nào tránh thoát được, chỉ có thể đợi bóng
búa này chém đứt hắn.

Diệp Mặc không dám chậm trễ chút nào, Tử Đao lại lần nữa phá không cuốn đến.
Cùng lúc này, Ngũ lôi thương sát được hắn phóng ra, đối diện với một quyền
không mang chút pháp tắc không gian của Thánh đế, Diệp Mặc quả thực cũng không
nắm chắc được.

Đây cũng không phải chuyện tùy ý chạy thoát, trước tiên không nói dưới áp lực
không gian của đối phương, hắn có thể kịp thời chui vào Thế giới trang vàng
trốn hay không. Cho dù hắn chui vào Thế giới trang vàng để trốn rồi, trong lốc
xoáy thời gian bên ngoài, hắn có thể chạy được bao xa?

Hơn nữa, Thác Bạt Phi Dương sống trong này vô số năm rồi, chẳng may gã biết đi
lại thế nào trong không gian lốc xoáy thời gian bên ngoài, vậy thì hắn cũng
hoàn toàn xong đời rồi.

Lĩnh vực Tiên đế của Diệp Mặc thậm chí thần thức vực cũng hoàn toàn cộng lại,
cho dù như vậy, đường đao màu tím Liệt Ngân của hắn vẫn chậm lại, sự am hiểu
của đối phương về pháp tắc không gian mặc dù chỉ là chút ít, nhưng so với hắn
cũng thâm hậu hơn nhiều.

Sau khi Ngũ lôi thương sát đánh ra, bóng Ngũ lôi thương sát cũng trở nên vô
cùng rõ ràng, cũng không còn nhanh như chớp khi không có người khác đối chiến
nữa.

Diệp Mặc biết rõ, đây là pháp tắc của hắn không bằng của đối phương mà tạo
thành.

– Dưới không gian của ta còn muốn giãy dụa sao? Anh chỉ hiểu chút ít về pháp
tắc không gian mà cũng dám lớn lối. Khi bị Hóa Huyết búa của ta phân thây,
đồng thời cũng nếm thử Lục Hoa Ly Hồn Quang của ta…

Thác Bạt Phi Dương lại lần nữa cười lạnh, vung tay lên, lại có một vầng sáng
nhạt bắn ra.

Vầng sáng này vừa mới bắn ra, Diệp Mặc liền cảm thấy linh hồn và nguyên thần
của mình đều rời khỏi thân thể, hoàn toàn không còn là của mình nữa. Đây tuyệt
đối là một món pháp bảo vô cùng ác liệt, Diệp Mặc không kịp nghĩ nhiều, đánh
ra một quyền.

Thần thông Liệt Không, hắn cần phải phá tan sự trói buộc không gian của đối
phương, nếu không đối phương cũng đã ở vào thế bất bại, trận chiến này làm sao
đánh nổi?

Rầm rầm rầm…

Quyền Liệt Không đánh ra, sát thế không gian xung quanh lập tức cuốn đến, chín
đường quyền thế phá không cùng với sát thế phá không cuốn ra, không gian bị
Thác Bạt Phi Dương khống chế trong nháy mắt liền phát ra những âm thanh ken
két.

Tốc độ của Ngũ lôi thương sát đồng thời trở nên nhanh hơn, đập vào cùng Lục
Hoa Ly Hồn Quang của đối phương, còn cái búa màu máu lúc này cũng đang đập
vào với những đường đao màu tím trước mặt Diệp Mặc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.