Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2017: Lại lấy được đồ tốt – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2017: Lại lấy được đồ tốt

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2015: Lại lấy được đồ tốt

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Tên Bán thánh này mặc dù bị Diệp Mặc uy hiếp, hận không thể lập tức ăn tươi
nuốt sống Diệp Mặc, nhưng nghĩ đến Diệp Mặc ra tay đáng sợ như vậy, cũng nhẫn
nhịn sự xúc động trong lòng lại.

Nhưng gã nhanh chóng cũng nghĩ đến một chuyện khác, trong mắt lộ ra tia âm
lãnh, biểu lộ không ngờ lại bình tĩnh trở lại, ngược lại nghe theo lời Diệp
Mặc, ở lại chỗ cũ mà không rời đi.

Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác phát hiện ra sắc mặt Bán thánh đuổi giết
cô tái xanh, quả nhiên không dám lên tiếng động thủ. Trong lòng sung sướng, cô
không kịp nghĩ nhiều, quay người mang theo một đường độn quang biến mất.

Đợi đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác rời đi rồi, Diệp Mặc lúc này mới ôm
quyền nói:

– Cám ơn các vị đạo hữu giúp đỡ, bây giờ còn nửa tuần hương nữa, chúng ta làm
chút giao dịch đi.

Thấy Diệp Mặc nói đến chuyện làm ăn, hơn mười người ở lại cũng không ai trả
lời. Diệp Mặc vừa mới làm cuộc buôn bán với Đại tiểu thư của Hành Thị Thần
Giác kia, người ta một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả cũng không còn. Trong này
bây giờ còn ai dám làm ăn với Diệp Mặc nữa? Chẳng lẽ chê thứ tốt trên người
mình quá nhiều sao?

Diệp Mặc thấy vậy cũng không để ý, hắn lấy ra một bàn đá, trên bàn đá lại đặt
một chậu ngọc lớn, sau đó lấy ra một bình ngọc đổ xuống chậu ngọc kia.

Những người trong này đều bị hành động của Diệp Mặc gây chú ý, ai ai cũng chằm
chằm nhìn vào chậu ngọc lớn trên bàn đá. Muốn biết Diệp Mặc rốt cục là đổ ra
thứ gì.

– Là Thất Diệu Hoàng Cực tuyền…

Lập tức liền có người nhận ra Diệp Mặc đổ ra thứ gì, lập tức ai nấy ánh mắt mở
to, căn bản không dám tin.

Thất Diệu Hoàng Cực tuyền là thứ có thể tùy tiện lấy ra hay sao? Bảo vật như
này có thể so sánh với Đạo quả, nếu không phải tu vi của Diệp Mặc quá nghịch
thiên, thì sớm đã có người xông lên cướp rồi.

Diệp Mặc không thèm để ý:

– Đúng vậy, đây chính là Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, tôi dùng Thất Diệu Hoàng
Cực tuyền đổi lấy Hỗn độn linh thảo vào Đạo quả hoặc là một số Linh vật thánh
đạo.

Trên thực tế Thần linh thảo chính là hỗn độn Tiên linh thảo, hoặc gọi là Tiên
linh thảo Thần cấp. Tiên linh thảo Thần cấp và Tiên linh thảo khác nhau, không
phải trên vấn đề bao nhiêu cấp, đương nhiên giá trị của Thần linh thảo khác
nhau sẽ chênh lệch rất lớn.

Diệp Mặc muốn đổi lấy những thần linh thảo này, chính là vì muốn chuẩn bị
thăng cấp lên Đan thánh. Người có thể luyện chế đan dược trên cấp Thần cấp đều
là Đan thánh, bất luận đan dược mà anh luyện chế ra cung cấp cho Tố Đạo Thánh
đế dùng, hay là cung cấp Hỗn Nguyên Thánh đạo dùng, đều là Đan thánh.

Từ trước tới nay, người có thể thành Đan thánh cực ít, vì Đan thánh không chỉ
là cần bản lĩnh luyện đan, mà còn cần tu vi của anh đủ mạnh. Thậm chí mồi
lửa cũng cần là Thần diễm. Nếu không căn bản cũng không thể nào thành Đan
thánh được. Dùng Tiên hỏa thậm chí là niết bàn mồi lửa cũng có thể luyện chế
Thần đan, nhưng đó chỉ là những Thần đan cấp thấp nhất mà thôi, thậm chí đến
Thần vận cũng không có. Càng đừng nói đến đạo vận và pháp tắc thiên địa, dính
đến Đạo quả, hoặc là luyện chế Thần linh thảo cao cấp, thì cần phải là Thần
diễm.

Thần đan luyện chế cần tiếp xúc với lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa của mình, còn
phải bảo tồn một số đạo tắc thiên địa Đạo quả, tu vi chưa đến thì không thể
nào luyện chế được.

Mặc dù người chỉ cần có thể luyện chế được trên cấp Thần đan đều có thể xưng
là Đan thánh, để phân chia ra. Còn có người lấy Đan thánh để phân chia. Căn cứ
theo tu vi đối ứng, người có thể luyện chế được Tố Đạo Thần đan gọi là Tố đạo
Đan thánh, người có thể luyện chế được Hóa đạo Thần đan thì gọi là Hóa đạo Đan
thánh.

Trên thực tế Tiên nhân sau khi Chứng đạo thì rất ít khi dùng đan dược, chính
là vì Tiên nhân sau khi Chứng đạo rồi tu luyện đều là dựa vào cảm ngộ pháp
tắc thiên địa, phần lớn thành tích đều là căn cứ vào lĩnh ngộ thiên địa, quy
tắc thời không vũ trụ, những lĩnh ngộ này cần phải dung hợp vào trong đại thần
thông của mình, chứ không chỉ là dựa vào đan dược.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn chính là vì Đan thánh sau Đạo Nguyên
dường như cũng không có. Nếu là không có hi vọng, thì càng chỉ có thể dựa vào
pháp tắc thiên địa mà mình lĩnh ngộ được. Chính vì như vậy, Đạo quả và hỗn độn
linh vật cho dù không luyện chế thành đan dược, hiệu quả trực tiếp dùng cũng
cực kỳ kinh người.

Diệp Mặc lấy ra Thất Diệu Hoàng Cực tuyền không phải là khoe khoang, cũng
không phải cuồng vọng, mà là có dự định riêng của mình. Bây giờ hắn có được Âm
sương song mạch, lại có được Lôi Âm Tuế Nguyệt quả. Lúc này hắn cũng định tìm
một nơi nào đó bế quan rồi, hắn cũng sẽ không phải là thằng ngốc đợi Mộ Hoa
Thần sơn đóng rồi, sau đó cùng mọi người ra ngoài. Nếu như hắn dám ra ngoài
thật, đó mới là muốn chết.

Còn Mộ Hoa Thần sơn Diệp Mặc cũng đã hỏi qua Nữu Như Nam rồi, biết Mộ Hoa Thần
sơn một khi đóng thì cần phải ra ngoài, nếu không lốc xoáy thời gian trong
này sẽ tàn sát bừa bãi, căn bản không còn nơi nào náu thân.

Diệp Mặc không định ra ngoài, lại có cách của mình. Thế giới hỗn độn của hắn
ngũ hành cũng đã hoàn chỉnh rồi, ở lại Mộ Hoa Thần sơn, cho dù bất cứ nơi nào
cũng không thể đi, hắn cũng có thể tu luyện trong Thế giới trang vàng, hơn nữa
sau khi Thặng Chính hồ xuất hiện, Diệp Mặc nghi ngờ Chứng đạo Thánh đế trong
Thặng Chính hồ kia vẫn ở trong Mộ Hoa Thần sơn tu luyện. Đã có tiền lệ, thì
hắn sợ gì?

Trước khi bế quan, lấy ra chút Thất Diệu Hoàng Cực tuyền đổi lấy đồ tốt, đối
với Diệp Mặc mà nói căn bản cũng không là gì.

Nhìn thấy Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, Bán thánh họ Lâu mắt liền sáng lên, sau
đó gã lấy ra mười mấy bụi các loại Thần linh thảo đặt trước mặt Diệp Mặc nói:

– Vị đạo hữu này, anh xem chỗ Thần linh thảo này của tôi có thể đổi được bao
nhiêu?

Diệp Mặc thấy số Thần linh thảo này của gã quá bình thường, mặc dù là thứ khó
tìm trong Tiên giới, nhưng trong Thần Phần vực thì lại bình thường, liền nói:

– Có thể đổi được một bình Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, tôi đưa bình cho anh,
anh tự đựng lấy.

Nói xong Diệp Mặc đưa một bình ngọc ra.

Bán thánh họ Lâu nhìn thấy bình ngọc này, trong lòng lập tức sung sướng, gã
vốn dĩ định đổi lấy khoảng nửa bình thôi, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại hào
phóng như vậy. Gã mau chóng nhận lấy bình ngọc của Diệp Mặc, lấy một bình
Thất Diệu Hoàng Cực tuyền trong chậu ngọc, trong lòng cảm thấy vô cùng sung
sướng.

Có người mở đầu rồi, những Tiên đế còn lại ai ai cũng lấy ra Thần linh thảo
cùng đổi với Diệp Mặc, đương nhiên bọn họ sẽ không lấy ra Thần linh thảo quý
giá của mình, đều là một số Thần linh thảo bình thường. Diệp Mặc thì lại không
từ chối một ai, chỉ cần có, thì đều có thể đổi lấy Thất Diệu Hoàng Cực tuyền.

Thời gian nửa tuần hương trôi qua, mộtchậu ngọc Thất Diệu Hoàng Cực tuyền của
hắn cũng sớm đổi sạch rồi.

Chỉ có tên Bán thánh có pháp bảo Chấn thiên đăng kia không tới đổi, nhưng
cũng chưa rời đi. Cho dù nửa tuần hương trôi qua rồi, lão vẫn chưa rời đi, chỉ
có điều ánh mắt đã không còn sự phẫn nộ vừa nãy nữa, thậm chí tỏ ra vô cùng
bình tĩnh, dường như ân oán với Diệp Mặc lão đã sớm quên rồi.

Diệp Mặc cất chậu ngọc cùng bàn đá rồi ôm quyền nói:

– Cám ơn các vị, hôm nay buôn bán đến đây thôi, chúng ta hợp tác rất vui vẻ,
xin cáo từ.

Nói xong, Diệp Mặc thu hồi Vô Ảnh rồi quay người đi luôn.

Mọi người ai ai cũng lên tiếng chào hỏi Diệp Mặc, mặc dù bị Diệp Mặc uy hiếp,
nhưng có thể đổi lấy Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, cũng coi như không uổng chuyến
này rồi.

Tên Tiên đế hậu kỳ bị Diệp Mặc gọi lại muốn làm ăn, lúc này mới thầm thở dài.
Y lo lắng cả buổi, không ngờ Diệp Mặc chỉ cần giao dịch như này với y, sớm
biết thì cũng không cần phải kinh hồn táng đảm như vậy.

Cho đến khi Diệp Mặc đi khỏi, Bán thánh có pháp bảo Chấn thiên đăng kia lúc
này mới đi theo hướng mà Diệp Mặc vừa rời đi.

Một người là Bán thánh, một người thì tu vi kinh người, Tiên đế cũng không
nể mặt, không ai muốn đâm đầu vào xui xẻo. Những người trong này ai ai cũng
đổi một hướng khác, mau chóng biến mất.

Diệp Mặc chỉ đi được khoảng mười mấy giây rồi dừng lại, lạnh lùng nhìn Bán
thánh đi theo hắn rồi nói:

– Chẳng lẽ ông còn muốn đánh nhau với tôi nữa hay sao? Lần này tôi bảo đảm
ông chạy không thoát đâu.

Diệp Mặc trong lòng cũng có chút cố kị, vừa rồi thần thức của hắn tiêu hao quá
nhiều, lại đánh thêm trận nữa mặc dù không sợ tên Bán thánh trước mặt này,
muốn giữ lão lại đoán chừng cũng có chút khó khăn.

– Tôi không phải là đối thủ của anh, đánh thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Giọng điệu của Bán thánh này bình tĩnh, dường như sự tức giận suýt chút nữa
động thủ vừa nãy không phải là lão.

– Vậy ông đuổi theo làm gì?

Diệp Mặc không chút khách khí nói.

Tên Bán thánh này không nói lời nào, chỉ lấy ra một cuộn tơ màu xám nói:

– Vì cái này, nếu như anh cũng muốn có nó, vậy chúng ta có thể hợp tác.

Thần thức của Diệp Mặc quét lên cuộn tơ màu xám này, ánh mắt cấp tốc thu lại.
Cuộn tơ này khiến hắn cảm thấy có một cảm giác giống như trên Tuế Nguyệt quả,
khác nhau chỉ là cuộn tơ này mang khí tức tiêu sát năm tháng, còn Tuế Nguyệt
quả thì lại có khí tức đạo vận năm tháng.

Đây tuyệt đối là thứ tốt, hơn nữa còn vô cùng khó kiếm.

– Đây là cái gì?

Giọng điệu Diệp Mặc nhẹ nhàng hỏi.

Lại khiến cho Diệp Mặc không ngờ tới chính là, Bán thánh này lại trực tiếp đưa
cuộn tơ trong tay mình cho Diệp Mặc nói:

– Tự anh xem đi, nếu như thích, thì chúng ta cùng nói chuyện hợp tác.

Diệp Mặc cầm lấy cuộn tơ xám này, cảm nhận được sát cơ năm tháng liên tục
không ngừng và khí tức thời gian pha tạp trên cuộn tơ xám này, lập tức liền
thốt lên:

– Chẳng lẽ đây chính là Nguyên thủy huyền tơ?

Bán thánh kia cười ha hả nói:

– Anh nói không sai, cái này chính là Nguyên thủy huyền tơ, đây chỉ là một
chút trong đó mà thôi, nếu như anh muốn, thì chúng ta hợp tác có thể lấy được
Nguyên thủy huyền tơ nhiều hơn thế này mấy chục lần, thậm chí là trăm lần.

Diệp Mặc không cho rằng Bán thánh có thù sâu với hắn như này lại có lòng tốt
như vậy tìm hắn để hợp tác, nhưng cuộn Nguyên thủy huyền tơ trong tay hắn này
hắn lại không muốn trả lại, lập tức nói:

– Muốn hợp tác cũng được, cuộn Nguyên thủy huyền tơ này của ông bán như nào?

– Chút Nguyên thủy huyền tơ đó có là gì, chỉ cần chúng ta hợp tác, còn có bó
lớn Nguyên thủy huyền tơ đang đợi chúng ta đi lấy kia kìa.

Bán thánh vẫn không buông tha nói.

Diệp Mặc cười nhạt nói:

– Tôi nói rồi hợp tác cũng cần phải nói xong cuộc làm ăn này đã, ông ra giá
đi.

– Cũng được, cuộn Nguyên thủy huyền tơ này anh cứ đưa cho tôi một chậu Thất
Diệu Hoàng Cực tuyền là được rồi. Quan trọng là cuộc hợp tác tiếp theo, chúng
ta phải nghiên cứu thảo luận xem phân chia thế nào.

Bán thánh nói như không có chuyện gì xảy ra, cứ như một chậu Thất Diệu Hoàng
Cực tuyền căn bản cũng chẳng là gì vậy.

Diệp Mặc không chút do dự cất cuộn tơ đi, lấy ra chậu ngọc chỉ khoảng 1/10
chậu vừa nãy, đổ một chậu Thất Diệu Hoàng Cực tuyền đưa cho Bán thánh này
nói:

– Giao dịch xong, đồng thời tặng anh thêm một chậu ngọc.

Nếu như đối phương muốn giả bộ, thì để cho lão giả bộ. Tùy tiện nói một chậu
thật nhẹ nhàng, nếu như không phải Diệp Mặc không có chậu nhỏ hơn, thì hắn
đã lấy chậu nhỏ hơn ra rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.