Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2016: Gã không dám – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2016: Gã không dám

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2014: Gã không dám

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Một tiếng “Ken két …” đáng sợ tới cực điểm xé rách vỡ ra trong thức hải của
Nhiếp Minh Húc, Nhiếp Minh Húc sắc mặt lập tức giống như tờ giấy trắng, trong
thức hải của gã, lưỡi đao màu tím kia đơn giản liền phá vỡ bức tường thần thức
của gã, trực tiếp đánh vào ngay trong thức hải của gã. … Một thứ cảm giác
nhợt nhạt đáng sợ tới cực điểm truyền đến, Nhiếp Minh Húc biết rõ, gã xong
rồi.

Thức hải bị xé toạc, thanh âm đáng sợ bên trong người khác không nghe được,
chỉ có Nhiếp Minh Húc biết rõ loại dày vò kia là đáng sợ tới cỡ nào. Thức hải
của gã xuất hiện một khe nứt thật dài, thần thức kịch liệt héo rút, cũng không
còn cách nào khống chế pháp bảo thần thông của mình được nữa.

Vòng xoáy Thần Diễm Sa ba màu mạnh mẽ cuốn lên kia lập tức chậm lại, đừng nói
phản công, thậm chí cũng đã mất đi khả năng phòng ngự.

Rầm rầm rầm …

Vài tiếng sấm trên không trung đột ngột nổ vang, năm đạo Lôi Thương dài trăm
trượng ầm ầm bổ tới. Nhiếp Minh Húc biết rõ lúc này cần phải dùng Thần Diễm Sa
ba màu để ngăn chặn, nhưng thức hải của gã lại không cách nào làm cho gã tiếp
tục phóng ra Thần Diễm Sa ba màu để hỗ trợ được.

Thời gian chỉ một hơi thở, năm đạo Lôi Thương liền bao phủ giáng xuống Nhiếp
Minh Húc.

Tiếng nổ vang và ánh chớp tiêu tán không thấy, đợi lúc những người còn lại
nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất chỉ còn thi thể đã nám đen Nhiếp Minh Húc kia,
thậm chí ngay cả chiếc nhẫn và Thần Diễm Sa ba màu đều sớm đã bị Diệp Mặc
lấy đi rồi.

Mấy tên Tiên đế vây Diệp Mặc lại, thấy thế thì nhao nhao sợ hãi rút lui. Gã
Bán Thánh họ Lâu còn lại cũng chấn động mãnh liệt không thôi, gã cảm giác Diệp
Mặc không tầm thường, mới không đồng ý liên thủ với Nhiếp Minh Húc. Nhưng bây
giờ Diệp Mặc trong khoảng thời gian ngắn đã giết chết Nhiếp Minh Húc, không có
dấu hiệu báo trước gì cả, thật sự khiến cho gã kinh hãi.

Thủ đoạn của Nhiếp Minh Húc gã biết rõ, đặc biệt là viên ngọc pháp bảo ba màu
kia, người bình thường căn bản là không ngăn được. Gã tuyệt đối không có nắm
chắc thắng được Nhiếp Minh Húc, mà người trước mắt này chỉ là Tiên đế trung kỳ
vậy mà dễ dàng giết được Nhiếp Minh Húc, loại thực lực này tuyệt đối mạnh
hơn gã rất nhiều.

Huống chi Nhiếp Minh Húc đột nhiên sắc mặt tái nhợt, pháp bảo ảm đạm, đó hiển
nhiên là bị Thần Thức Dung Thuật đánh lén tạo thành. Thần thức Dung Thuật tại
Thần Phần Vực cũng không hiếm lạ gì, nhưng có thể dùng thần thức Dung Thuật
đánh lén được một Bán Thánh, tuyệt đối là thần thức Dung Thuật đỉnh cao. Gã
không tin đây là do Nhiếp Minh Húc khinh địch, điều duy nhất chính là cái thần
thức Dung Thuật này quả thực là quá mức đáng sợ, mà thần thức của Tiên đế
trung kỳ này cũng mạnh mẽ quá đáng.

Diệp Mặc lấy ra mấy viên 'Song thần đan' nuốt vào, 'Song thần đan' đẳng cấp
không cao, nhưng đối với chữa trị thần thức lại có công hiệu cực lớn. Thần
thông Thần thức Dung Thuật của hắn cũng không thể không ngừng phát ra, hắn
dùng thần thông Thần Thức Dung Thuật đánh lén một gã Bán Thánh, thần thức của
mình cũng hao tổn rất nhiều.

Nếu như lúc này năm người còn lại đồng thời vây công hắn, hoặc là gã họ Lâu
bên cạnh kia cũng tới động thủ với hắn, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không nán lại
tiếp tục đánh nữa. Thần thức Dung Thuật đối với hắn bây giờ mà nói, yêu cầu
vẫn còn hơi lớn. Nhưng Diệp Mặc đoán chắc, một khi hắn trong thời gian ngắn
nhất giết được Nhiếp Minh Húc, những người còn lại tuyệt đối sẽ kiêng kị hắn,
ngược lại không dám tiến lên.

Trên thực tế hắn đã đoán đúng, sau khi hắn dùng thần thức Dung Thuật đánh lén
được Nhiếp Minh Húc, mấy tên Tiên đế còn lại chẳng những không tiến lên vây
công hắn, ngược lại còn lui về phía sau. Một gã Bán Thánh khác thậm chí ngay
cả ý nghĩ động thủ cũng mảy may không có, điều này làm cho Diệp Mặc triệt để
thả lỏng tâm trạng.

– Đạo hữu thật bản lãnh, ta là Lâu Quan Ngọc của Tinh Vẫn Bảo, còn chưa thỉnh
giáo tính danh của đạo hữu?

Gã Bán Thánh còn lại sắc mặt biến hóa chỉ trong nháy mắt mà thôi, lập tức khôi
phục bình thường, đồng thời chắp tay nói với Diệp Mặc.

Diệp Mặc bình thản đáp lại:

– Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, nếu như Lâu huynh không có chuyện gì khác, vậy
từ biệt.

Lâu Quan Ngọc thật không ngờ Diệp Mặc căn bản là không muốn giao thiệp với gã,
lập tức cũng có chút xấu hổ. Nhưng rất nhanh liền có một luồng độn quang mau
chóng bay tới giúp gã giải vây.

Diệp Mặc trông thấy luồng độn quang này tới, cũng dừng ý nghĩ muốn rời khỏi
lại, dứt khoát ngừng lại. Hắn nhận ra luồng độn quang bay tới này, chính là
Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác. Chỉ có điều là lúc này Đại tiểu thư tóc
tai bù xù, toàn thân đầy vết máu, sớm đã không còn cái vẻ cao ngạo và khinh
thường khi mới nhìn thấy hắn kia nữa, thay vào đó chỉ có kinh hoảng và sợ hãi.
Thần thức của Diệp Mặc tức thì quét đến sau lưng Đại tiểu thư này, lại phát
hiện cái kẻ đuổi giết Đại tiểu thư này hắn cũng nhận ra, chính là Bán Thánh từ
trong tay hắn chạy thoát được một mạng, pháp bảo của tên Bán Thánh này là một
ngọn Chấn Thiên Đăng.

Cái Chấn Thiên Đăng này tạo cho Diệp Mặc ấn tượng rất sâu, bởi vì Chấn Thiên
Đăng này còn có thể tăng cường lĩnh vực, gia tăng hình thức của lĩnh vực
pháp bảo. Lúc trước hắn bị lĩnh vực của cái Chấn Thiên Đăng này vây khốn bó
tay bó chân, vẫn là Vô Ảnh cắn một cái phá đi lĩnh vực của đối phương, giúp
cho hắn.

Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác lúc này nhếch nhác vô cùng, cô nhìn thấy
cái thung lũng này có mười mấy người, lập tức liền lao đến, đồng thời la lên:

– Ta là Hành Uyển Mạn của Hành Thị Thần Giác, các vị đạo hữu ….

Đại tiểu thư chỉ nói một câu, đã nhìn thấy một người quen, cô lập tức liền rơi
vào bên người Diệp Mặc vội vàng nói:

– Diệp Mặc, xin hay nể mặt Như Nam giúp đỡ một chút, Hành Thị Thần Giác ta
nhất định hậu tạ …

Lúc này Đại tiểu thư đã là bệnh gấp chữa lung tung rồi, cô thậm chí cũng
không hỏi Diệp Mặc vào bằng cách nào, vốn chút tu vi ấy của Diệp Mặc trong mắt
cô căn bản là không đáng nhắc tới, bây giờ lại yêu cầu trước mặt Diệp Mặc. Đó
là bởi vì cô hiểu vô cùng rõ, nếu như tiếp tục trốn chạy, thì đúng là chỉ có
một con đường chết. Cái Chấn Thiên Đăng của Bán Thánh kia căn bản không phải
là thứ cô có thể ngăn chặn được.

Diệp Mặc cười lạnh, lời Đại tiểu thư nói trước mặt hắn quả thực là chẳng khác
gì nói láo. Nếu quả thật nể mặt Nữu Như Nam, thì bây giờ mình đã động thủ với
Đại tiểu thư rồi.

Nhưng Diệp Mặc cũng không có động thủ, Đại tiểu thư tuy từ trên cao nhìn xuống
cực kỳ xem thường hắn, hắn cũng không để bụng. Dù sao hai người căn bản cũng
không phải là người cùng một thế giới, về sau cũng cực ít có cơ hội cùng xuất
hiện. Sở dĩ bây giờ Diệp Mặc còn chưa có vì ghét Đại tiểu thư mà bỏ đi, là vì
hắn muốn thứ ở trên người Đại tiểu thư.

Từ trong miệng Nữu Như Nam, Diệp Mặc biết rõ trên người Đại tiểu thư chí ít có
hai quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả, mà bây giờ hắn đang cần chính là Lôi Âm Tuế
Nguyệt Quả. Cho nên Diệp Mặc sau khi Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác này
nói hết lời xong, lập tức nói:

– Ở đây đều là bạn của ta, nếu như cô cho ta một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả,
ta cam đoan cô không có chuyện gì.

– Làm sao ngươi biết Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả?

Đại tiểu thư khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, lúc này cô đã từ trong hoảng loạn ban đầu
hồi phục lại tinh thần, bởi vì cô trông thấy Bán Thánh đuổi giết cô kia cũng
không có vọt tới bên Diệp Mặc, chỉ đứng ở một chỗ xa nhất cách chỗ này của cô
nhìn chằm chằm .

Lúc này Đại tiểu thư thậm chí có một loại ảo giác, cô cảm giác ánh mắt Bán
Thánh kia nhìn chằm chằm bên này cũng không ở trên người cô, mà là đang nhìn
trên người Diệp Mặc.

– Ta làm sao biết chuyện Tuế Nguyệt Quả không cần cô quan tâm, cô chỉ cần
biết rằng lấy ra một quả Tuế Nguyệt Quả cho ta, thì cô sẽ mọi sự thuận lợi.
Nếu không ta không động tay, cô xem xem những người chung quanh đều nghe thấy
những lời này rồi, cô cũng đi không được.

Diệp Mặc nói như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Đại tiểu thư biến sắc, cô mới tỉnh ngộ lại, vừa rồi lúc Diệp Mặc nói chuyện
cũng không có nửa phần ý tứ tránh né, thậm chí là lớn tiếng nói ra. Cô dời ánh
mắt nhìn về phía những người còn lại, thình lình phát hiện mọi người đều đang
lom lom ngó chừng cô.

Chuyện Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả ở trên người cô lập tức phơi bày ra ánh sáng, có
thể khẳng định, bây giờ cô đi khỏi đây, đó là một con đường chết, đuổi giết cô
không chỉ là một Bán Thánh nữa rồi.

Khắp thung lũng đều trầm lặng, đại tiểu thư đã nhìn ra, những người khác biết
rõ trên người cô có Tuế Nguyệt Quả, nhưng lại không có ai tới. Theo bản năng
cô nhìn một cái thi thể nám đen trên mặt đất, vậy mà có chút tin tưởng những
người chung quanh này đều là bạn của Diệp Mặc, nếu không vì sao đến bây giờ
còn không có ai tiến lên vây công cô?

Vừa lúc đó, một gã Tiên đế hậu kỳ bỗng nhiên chắp tay nói:

– Các vị, ta đi trước một bước.

Rất rõ ràng là gã không muốn chọc vô Diệp Mặc, cũng không muốn nán lại cái nơi
trung tâm của thị phi này lâu. Tuế Nguyệt Quả và Âm dương song mạch là đồ tốt,
nhưng có là đồ tốt đi nữa, với tu vi của gã vẫn là không cần nghĩ tới nữa.

Nhưng gã vừa mới nói xong mấy lời này, còn chưa đi, chợt nghe thấy Diệp Mặc
nói:

– Muốn đi không vội lúc nhất thời, ta đang nói chuyện làm ăn với người ta,
chờ ta bàn xong chuyện làm ăn này rồi đi. Nói không chừng đợi lát nữa ta còn
có chút chuyện làm ăn nói với anh

Tiên đế hậu kỳ này sắc mặt lập tức đại biến, Diệp Mặc có chuyện làm ăn muốn
nói với gã, há có thể có chuyện tốt gì? Nhưng gã cũng không bước đi nữa, gã đã
được chứng kiến sự đáng sợ của Diệp Mặc. Một khi Diệp Mặc động thủ với gã, gã
sao có thể đi được?

Đại tiểu thư vốn nghi thần nghi quỷ trông thấy Diệp Mặc nói vậy, một Tiên đế
hậu kỳ cũng không dám đi, càng vững tin lời Diệp Mặc nói. Bất kể những người
này có phải là bạn của Diệp Mặc hay không, ít nhất những người này cũng rất là
kiêng kị Diệp Mặc.

Cô không tiếp tục do dự nữa, vội vàng lấy ra một hộp ngọc đựng Lôi Âm Tuế
Nguyệt Quả đưa cho Diệp Mặc,

– Đây là một quả Tuế Nguyệt Quả, cho ngươi.

Diệp Mặc cảm nhận được năm tháng chấn động mạnh mẽ trong hộp ngọc kia, đè nén
kích động trong nội tâm tiếp nhận Tuế Nguyệt Quả này, trong miệng còn nói:

– Ta kiểm tra thật giả một chút.

Đại tiểu thư trong lòng thầm tức giận, cô vậy mà lại cảm thấy những lời này
của Diệp Mặc hình như cố ý nhắm vào cô.

Diệp Mặc mở hộp ngọc ra, cái cảm giác thăng trầm bể dâu trải qua năm tháng kia
từ trong Đạo Quả truyền đến, hình như có một tiếng kêu gọi sâu xa bảo hắn đi
tìm kiếm. Diệp Mặc lập tức đóng hộp ngọc, hít vào một hơi thật dài, đồng thời
thu hộp ngọc lại, hắn biết rõ tuyệt đối là Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả chân chính
không thể nghi ngờ.

Lúc này Diệp Mặc bỗng nhiên chắp tay nói với mấy người còn lại:

– Mới vừa rồi ta đã có một vụ giao dịch với người này, xin các vị đạo hữu nể
mặt chút, cho Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác đây đi trước nửa nén nhang
thời gian, chuyện sau đó ta mặc kệ, không biết các vị đạo hữu có ý kiến gì hay
không?

Không ai trả lời, nhưng cũng không có ai rời đi.

Diệp Mặc quay đầu nói với Đại tiểu thư còn đang khiếp sợ không thôi:

– Cho cô nửa nén nhang thời gian, đủ chứ?

Đại tiểu thư gắng gượng ngăn lại nỗi kinh hoàng trong lòng, lập tức nói:

– Hoàn toàn có thể, lo lắng của ta chính là cái người vừa rồi truy sát ta.

Nói xong cô nhìn Bán Thánh đã thi triển pháp bảo Chấn Thiên Đăng, hiển nhiên
lòng còn sợ hãi đối với thần thông đáng sợ của đối phương.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:

– Gã không dám, lúc trước ta tha cho gã một lần, nếu như gã dám tiếp tục
ra tay, cho dù phải truy đuổi khắp toàn bộ Mộ Hoa Thần Sơn, ta cũng sẽ giết
gã.

Bán Thánh họ Lâu trong lòng càng cả kinh, gã biết lai lịch của Bán Thánh đuổi
giết Đại tiểu thư này, không ngờ tới đối phương vậy mà cũng là bại tướng
dưới tay Tiên đế trung kỳ này. Thời gian nửa nén nhang với gã mà nói căn bản
không là cái gì, gã cũng vui lòng tạo một ân tình, không cần phải vì nửa nén
nhang mà đánh nhau với Diệp Mặc.

Chỉ có điều là Bán Thánh truy sát tới kia sắc mặt lại tái nhợt hết cả, xem sát
khí vây quanh người gã thì hình như có vẻ là bất cứ lúc nào cũng có thể nhịn
không được mà đột phát ra.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.