Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 2010: Đạo nguyên thánh phủ
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Trong sáu người tới trước, một người bị Diệp Mặc thuấn sát, một người là Tiên
Đế đỉnh phong thì bị Diệp Mặc đánh bay. Trong bốn người còn lại còn có một
Tiên Tôn cùng hai Tiên Đế sơ kỳ, thấy thế sắc mặt tái nhợt không thôi. Bọn họ
theo bản năng nhìn về ba người đến sau, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao có
hai người đến bây giờ vẫn thần sắc kính cẩn không dám đi lên, người ta đã sớm
biết sự lợi hại của Diệp Mặc
Trông thấy Diệp Mặc thu hồi nhẫn cùng Quỷ tác đi về phía mình, Thù Khang vội
vàng thu hồi Ngũ Hỏa Càn Khôn Luân ôm quyền nói:
– Vừa rồi là ta lỗ mãng, ta nguyện ý bồi thường tổn thất cho đạo hữu
Thù Khang nói xong thấy Diệp Mặc căn bản không thèm để ý, lập tức lại nói:
– Mộ Hoa Thần Sơn xuất hiện Đạo Nguyên Thánh Phủ, ta vừa mới nhận được tin
tức, liền cảm nhận được nơi này xuất hiện khí tức Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền,
vậy nên mới tạm thời tới đây.
Diệp Mặc ngừng lại, người có tu vi Đạo Nguyên ở Thần Phần Vực chính là cao thủ
đỉnh phong. Nơi này có Đạo Nguyên Thánh Phủ, vậy hắn nhất định phải đi xem.
Đến bây giờ, Tam Sinh Quyết của hắn vẫn chưa có công pháp chứng đạo. Chủ yếu
là bởi vì hắn chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với Chứng Đạo Thánh Đế. Dù lúc
trước bị Chứng Đạo Thánh Đế truy sát, cũng không giao thủ. Cộng thêm bản thân
hắn cũng chưa chứng đạo, vậy nên Diệp Mặc không biết gì về công pháp chứng
đạo.
– Nói cho ta biết Đạo Nguyên Thánh Phủ ở đâu, ta tha cho ngươi một lần.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói.
Thù Khang bây giờ đâu dám có nửa phần giấu diếm nữa, vội nói:
– Đạo Nguyên Thánh Phủ ở Thặng Chính Hồ, có người tìm kiếm Thanh Đào Kì Lan ở
Thặng Chính Hồ, trong lúc vô tình động đến Đạo Nguyên Thánh Phủ Thượng cổ.
Nghe nói Thánh Phủ này rất có thể là của đại năng từ thời kỳ Thần Phần Vực
chưa bị đánh vỡ lưu lại, bên trong hẳn có công pháp Thánh đạo cùng thần thông
đỉnh cấp.
– Được, nếu như ngươi không muốn lấy Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền của ta nữa,
vậy cút đi.
Diệp Mặc không chút khách khí nói.
Trên mặt Thù Khang lộ ra một tia giận dữ. Thế nhưng lập tức bị y ẩn dấu, nói
tiếp:
– Đạo hữu. Tam Bảo Quỷ Tác kia là một trong những pháp bảo đỉnh cấp của Hoành
Khích Thần Giác ta, kính xin…
– Ngươi muốn lấy lại Tam Bảo Quỷ Tác?
Diệp Mặc nhìn chằm chằm Thù Khang bình thản mà hỏi.
Thù Khang cắn răng gật đầu nói:
– Đúng vậy, Tam Bảo Quỷ Tác kia đúng là đồ trọng yếu của Hoành Khích Thần
Giác ta. Kính xin đạo hữu có thể châm chước một ít, coi như là trả giá lớn ta
cũng nguyện ý.
Diệp Mặc không thèm để ý nói:
– Muốn lấy Tam Bảo Quỷ Tác cũng được, dùng một đạo quả để đổi, bất kỳ đạo quả
nào cũng có thể, bằng không thì không bàn nữa. Nếu như ngươi có thể lấy ra Lôi
Âm Tuế Nguyệt Quả, ta chẳng những đưa Tam Bảo Quỷ Tác cho ngươi. Còn cho ngươi
một bình Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền.
Diệp Mặc cao giọng nói ra, người ở chỗ này đều nghe rất rõ ràng. Bất quá không
có ai phản ứng, Diệp Mặc lập tức có chút thất vọng, hắn biết người ở đây nhất
định không có Tuế nguyệt quả. Cũng đúng, dẫu sao hắn từ miệng Nữu Như Nam biết
được Tuế nguyệt quả chỉ có chín trái, làm sao trùng hợp như vậy được, vừa vặn
người có Tuế nguyệt quả lại đi tới đây?
Trông thấy Diệp Mặc quay người muốn rời khỏi, Thù Khang thực sự cuống lên,
vội truyền âm cho Diệp Mặc nói:
– Đạo hữu, ta thật sự không có Đạo quả. Nhưng ta biết người nào có Đạo quả,
hơn nữa ta còn biết hắn có hai 'Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả'.
Diệp Mặc lạnh giọng nói:
– Chuyện người khác có Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả mắc mớ gì đến ngươi? Chẳng lẽ
ngươi nói cho ta biết ai có Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả. Ta sẽ đưa Tam Bảo Quỷ Tác
cho ngươi?
Thù Khang thấy Diệp Mặc trực tiếp đem lời mình truyền âm nói ra, cũng không
dám trách cứ, vội nói:
– Ta biết người kia cũng sẽ đi tìm Đạo Nguyên Thánh Phủ Thượng cổ, hơn nữa ta
còn biết hắn rất cần Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền. Chỉ cần đạo hữu nguyện ý lấy
ra Thất Diệu Hoàng Cực Tuyền trao đổi, ta tin hắn nguyện ý lấy ra một quả
'Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả'.
– Dẫn đường đi, đợi ta gặp người có Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả, ta sẽ giao Tam Bảo
Quỷ Tác cho ngươi, bằng không ngươi chờ chết đi.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói.
Tuy Thù Khang bị Diệp Mặc áp chế phẫn nộ không thôi, nhưng cũng chỉ có thể đem
những phẫn nộ này cố gắng nén xuống, biểu thị nguyện ý đi trước dẫn đường.
– Tiền bối…
Bây giờ hai tên Tiên Đế lần trước bị Diệp Mặc đánh chạy mới lên thi lễ với
Diệp Mặc. Bọn họ không rời đi trước, lúc này cũng chỉ có thể tiếp tục gọi Diệp
Mặc là tiền bối cho tốt. Đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều là hư vô.
Diệp Mặc biết đây là bởi vì thực lực của mình mạnh mẽ hơn bọn họ mà thôi, một
khi thực lực của đối phương mạnh hơn mình, vậy sẽ không phải là hai chữ tiền
bối, mà là pháp bảo đánh tới. Nhưng hắn cũng không để ý, loại người này khắp
nơi đều có, không cần phải đi so đo. Cuối cùng thì, đề thăng thực lực của mình
mới là quan trọng nhất.
Trông thấy Diệp Mặc theo Thù Khang đi về phía Thặng Chính Hồ, những người khác
đều đi theo, còn tên Tiên Đế tóc dài kia lúc trước lấy được một bình Thất
Diệu Hoàng Cực Tuyền đổi một phương hướng khác, chớp mắt biến mất.
Thặng Chính Hồ ở Mộ Hoa Thần Sơn sở dĩ nổi danh là bởi vì nơi này thường xuyên
xuất hiện Thanh Đào Kì Lan, Thanh Đào Kì Lan là dược liệu đỉnh cấp để luyện
chế đan dược cảm ngộ Tố Đạo. Chỉ cần là người đi đến Mộ Hoa Thần Sơn, đều sẽ
đi Thặng Chính Hồ một chuyến. Sau Tiên Đế chính là Chứng đạo, mặc dù người
chứng đạo được ở Thần Phần Vực đã ít lại càng ít, bất quá người có thể tu
luyện, ai lại bỏ qua cơ hội chứng đạo?
Một khi chứng đạo, bước đầu tiên gặp phải chính là Tố Đạo, mà tài liệu đỉnh
cấp để cảm ngộ Tố Đạo chính là Thanh Đào Kì Lan. Bởi vậy có thể thấy được giá
trị to lớn của Thanh Đào Kì Lan, ở Thần Phần Vực không có ai không thích Thanh
Đào Kì Lan. Chỉ là loại linh thảo chứng đạo Thanh Đào Kì Lan này cực hiếm, dù
là ở Thặng Chính Hồ bây giờ cũng ít khi thấy.
Thặng Chính Hồ cách Mộ Hoa Huyền Cốc ước chừng nửa ngày lộ trình, đây là bởi
vì không thể phi hành, nếu như có thể phi hành, có lẽ thời gian sẽ ngắn hơn,
chỉ cần mấy nén hương ngắn ngủi là được rồi.
Lúc Diệp Mặc theo Thù Khang đến ngoại vi Thặng Chính Hồ, lại bất ngờ phát hiện
nơi này đã có ít nhất bốn, năm mươi người. Diệp Mặc biết người tiến vào Mộ Hoa
Thần Sơn tổng cộng có hai, ba trăm người, nơi này một lần tới bốn, năm mươi
người, cộng thêm đám người bọn hắn, đã là sáu mươi người. Nói không chừng
người nhận được tin tức đều tới, có thể thấy lực hấp dẫn của Đạo Nguyên Thánh
Phủ cao đến thế nào?
Những người tới trước này đang vây quanh một hồ nước lớn, hồ lớn thoạt nhìn
không có giới hạn nào đáng nói, trên mặt hồ phủ một tầng sương trắng nhàn
nhạt, tầng sương trắng này giống như thực chất, làm cho thần thức của người ta
đều không quét được trên mặt hồ. Vài đạo thần thức đao của Diệp Mặc quét ra,
cường hành công phá sương trắng trên mặt hồ này, phát hiện hồ nước phía dưới
tầng sương trắng này là màu đỏ, giống như máu tươi. Chẳng những là màu đỏ, còn
mang theo một chút sát khí băng hàn.
Đám người Diệp Mặc vừa qua, những người này cũng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua,
cũng không để ý. Hầu như đều nhìn chằm chằm vào trong hồ, dường như ở trong hồ
này mới có thứ quan trọng hơn.
Tên của Thặng Chính Hồ Diệp Mặc vẫn là từ Nữu Như Nam nghe được, về phần Thặng
Chính Hồ như thế nào Diệp Mặc hoàn toàn không biết gì cả, hắn nhìn thấy nước
trong Thặng Chính Hồ này cổ quái như thế, lập tức liền nhíu mày.
– Đạo hữu, chính là người thân mặc tiên bào viền vàng kia có hai đạo quả,
hơn nữa hắn là một tiên nhân luyện thể, tuyệt đối cần Thất Diệu Hoàng Cực
Tuyền.
Thù Khang trông thấy Diệp Mặc đang quan sát Thặng Chính Hồ, vội ở một bên
truyền âm cho Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy tên tiên nhân luyện thể kia, toàn thân cơ bắp cuồn
cuộn, nguyên khí thậm chí hình thành từng vệt vân sóng nhàn nhạt ở xung quanh
y, tu vi đã đạt tới cấp bậc Bán Thánh, vừa nhìn cũng biết là một cao thủ đỉnh
cấp. Loại người này lấy được hai Lôi Âm Tuế Nguyệt Quả còn dám xuất hiện, cũng
chẳng có gì lạ.
– Lai lịch của người này là gì? Còn có tư liệu của Thặng Chính Hồ nói cho ta
một phần.
Diệp Mặc điềm nhiên như không có việc gì mà hỏi.
Thù Khang cố nén tức giận nói:
– Thặng Chính Hồ từ xưa đến nay chính là nơi xuất hiện Thanh Đào Kì Lan ở Mộ
Hoa Thần Sơn, nước Thặng Chính Hồ là màu đỏ, tương truyền đây là nơi một con
Hôi Long Viễn Cổ tố đạo, trong khi Hôi Long tố đạo ở đây đã tao ngộ Lôi uy
thiên địa xưa nay chưa từng có. Kết quả con Hôi Long này không thể kháng trụ
Lôi uy, cũng bởi vì nguyên thần câu diệt, không thể chấp nhận đã chết tại
nơi này. Cuối cùng tinh huyết cùng nguyên khí của Hôi Long hóa thành Thặng
Chính Hồ, mà Thanh Đào Kì Lan ở bên Thặng Chính Hồ cũng có chứa một tia long
ý, giá trị so với Thanh Đào Kì Lan ở chỗ khác càng cao hơn.
– Mặt hồ này bằng phẳng như thế, coi như là có Thanh Đào Kì Lan thì cũng bị
người khác lấy đi rồi, phải không?
Diệp Mặc nhíu mày hỏi.
Thù Khang đành phải đáp:
– Cũng không phải mỗi lần Mộ Hoa Thần Sơn mở ra đều có thể nhìn thấy Thặng
Chính Hồ, bởi vì vị trí của nó khi mỗi lần Mộ Hoa Thần Sơn mở ra đều không
giống nhau, thậm chí có lúc đến khi Thần Sơn đóng lại, cũng chưa ai biết
Thặng Chính Hồ ở đâu. Cho nên chỉ cần cách vài năm, chỉ cần phát hiện Thặng
Chính Hồ trong phạm vi Mộ Hoa Thần Sơn, đều có thể tìm đượcThanh Đào Kì Lan ở
xung quanh Thặng Chính Hồ.
Diệp Mặc gật gật đầu nhìn Bán Thánh mặc tiên bào viền vàng kia hỏi:
– Nói lai lịch của người này xem
– Lai lịch người này vô cùng thần bí, nghe nói là khách ngoại lai của mười
sáu Thần Giác cùng Ngũ Bảo, hắn đi đến phạm vi mười sáu Thần Giác, khiêu chiến
tứ phía. Chưa từng có ai có thể làm đối thủ của hắn, hắn ở đây giết đi mấy tên
thiên tài đỉnh cấp. Về sau có Chứng Đạo Thánh Đế động thủ với hắn, thế nhưng
hắn có một môn không gian độn thuật cực kỳ lợi hại, coi như là đại năng như
Thánh Đế, cũng rất khó lưu lại hắn. Hơn nữa một khi tên Thánh Đế nào động thủ
với hắn, một thời gian sau khi hắn đào tẩu sẽ đến báo thù tông môn của Thánh
Đế này. Thời gian dài, không ai dám chọc hắn nữa.
Sau khi nói xong Thù Khang theo bản năng nhìn thoáng qua Bán Thánh mặc tiên
bào viền vàng kia.
Bán Thánh mặc tiên bào viền vàng dường như cảm nhận được có người đang nhìn
y, liền ngẩng đầu mắt lạnh quét về phía Diệp Mặc.
Thù Khang theo bản năng bắt đầu run rẩy, nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại,
truyền âm cho Diệp Mặc nói:
– Hắn biết chúng ta đang nghị luận hắn.
Diệp Mặc ném ra Tam Bảo Quỷ Tác cho Thù Khang nói:
– Ngươi không còn chuyện gì nữa rồi.
Tam Bảo Quỷ Tác này không tệ, nhưng là loại pháp bảo tu luyện âm hồn, đối với
loại pháp bảo này, Diệp Mặc luôn luôn không thích. Bây giờ ném cho Thù Khang,
hắn nửa phần đau lòng cũng không có.
Thù Khang thu hồi Tam Bảo Quỷ Tác, ôm quyền với Diệp Mặc, liền nhanh chóng lui
ra xa, không còn nguyện ý có nửa phần liên quan với Diệp Mặc.
Khiến Diệp Mặc không nghĩ tới chính là, hắn còn chưa đi tìm Bán Thánh mặc tiên
bào viền vàng kia, tên Bán Thánh kia vậy mà chủ động đi về phía Diệp Mặc. Y
đi đến trước mặt Diệp Mặc, đánh giá Diệp Mặc một hồi lâu, rồi mới hỏi với
giọng cực kỳ khàn:
– Vừa rồi ngươi đang hỏi về tin tức của ta?