Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 2009: Nói chuyện bằng thực lực
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
– Thất Diệu Hoàng Cực tuyền!
Mấy thanh âm kinh ngạc đồng thời vang lên, sau đó bốn bóng người rơi xuống.
Sau khi bốn bóng người này rơi xuống lại có hai vệt độn quang nữa tới, cùng
một lúc cũng kêu lên mấy chữ 'Thất Diệu Hoàng Cực tuyền'.
Diệp Mặc rơi trên mặt đất, vẫy tay một cái nói với Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm:
– Đi nào.
Người đàn ông tóc dài kia thấy Diệp Mặc muốn đi, nhanh chóng theo sát sau Diệp
Mặc, gã cũng đã lấy được Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, đơn độc một người ở lại
đây không là chuyện tốt lành gì.
– Đợi chút.
Trong sáu người chí ít có ba người đồng thời đứng ra, chặn đường Diệp Mặc
Diệp Mặc nhíu mày một cái, hắn biết toàn bộ Thất Diệu Hoàng Cực tuyền đã bị
hắn lấy đi, muốn yên ổn rời đi, đoán chừng rất khó đây.
– Ồ, Băng Sâm Vương?
Lại có một người nhìn thấy Tiểu Băng Sâm, lập tức lại kinh ngạc ồ lên một
tiếng.
Diệp Mặc chỉ là Tiên đế trung kỳ, chẳng những lấy được nhiều Thất Diệu Hoàng
Cực tuyền như vậy, còn có Băng Sâm Vương, cho dù là con Long Mã bên cạnh Diệp
Mặc kia e rằng cũng không phải là thứ đơn giản trên thế giới. Thứ tốt quá
nhiều, lập tức khiến cho người ta đỏ mắt.
Diệp Mặc phất tay liền thu Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm lại, đồng thời Tử Đao đã lơ
lửng trong hư không. Nếu đã tránh không được, vậy thì đánh thôi. Ở đây có sáu
người, một kẻ tu vi cao nhất cũng chẳng qua chỉ là Tiên đế đỉnh mà thôi, hơn
nữa lại chỉ có một. Có một người thậm chí chỉ là Tiên Tôn đỉnh, đối mặt với
loại thực lực này Diệp Mặc căn bản không cần lo lắng, cần Vô Ảnh hỗ trợ làm
gì?
Trông thấy Diệp Mặc thu hồi Băng Sâm Vương và Vô Ảnh, mấy người tới này trong
lòng cười lạnh, đồ đã nhìn thấy rồi, cho dù có thu lại, cũng vô ích.
Vừa lúc đó, lại có ba vệt độn quang bay tới. Khiến cho Diệp Mặc không nói gì
là, lần này ba người tới có hai người Diệp Mặc nhận ra. Chính là hai người lúc
trước chặn đường Nữu Như Nam, bị Diệp Mặc giáo huấn một trận. Nếu như không
phải là lúc ấy Diệp Mặc không muốn giết hai người kia, bọn gã sớm đã bị Diệp
Mặc giết rồi.
Ba người này sau khi tới, lập tức nhìn thấy cái hồ Thất Diệu Hoàng Cực tuyền
đã bị Diệp Mặc lấy sạch. Nhưng hai gã Tiên đế còn lại được Diệp Mặc tha, cũng
đồng thời nhận ra Diệp Mặc, lập tức biến sắc. Nhưng hai người cũng không rời
đi luôn, chỉ yên lặng đứng ở nơi tương đối xa xem tình thế biến hóa.
Trông thấy trong hai người tới có một người là Tiên đế đỉnh cao. Sáu người tới
trước cũng chắp tay với ba người mới tới này. Sáu người tới trước này người tu
vi cao nhất thể hiện trước mặt mọi người cũng là một tiên đế đỉnh cao, màu da
rất trắng, con mắt thoạt nhìn cũng rất gian tà. Giống như bất cứ lúc nào cũng
có tia màu đỏ vờn quanh.
Tiên đế hậu kỳ mắt tà này sau khi chào ba người mới tới này một cái, liền trực
tiếp đi đến trước mặt người đàn ông tóc dài kia chắp tay nói:
– Vị đạo hữu này, tốt số nha, hồ Thất Diệu Hoàng Cực tuyền kia lớn như vậy.
Đoán chừng thu hoạch không nhỏ hả?
Tu vi của người đàn ông tóc dài cao hơn của Diệp Mặc, đã là Tiên đế hậu kỳ, y
tìm người đàn ông tóc dài hỏi trước, cũng không phải chuyện gì bất ngờ lắm.
Người đàn ông tóc dài kia mặt không đổi sắc chắp tay nói:
– Ta đã lấy được một ít Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, nhưng cái ta lấy được là ở
cái hố nước suối rỉ ra bên cạnh. Còn hồ chính của Thất Diệu Hoàng Cực tuyền,
bởi vì ta tới chậm chút xíu. nguồn
Người đàn ông tóc dài nói rất rõ ràng, đã tới chậm chút xíu, hiển nhiên không
phải là gã lấy được.
Tiên đế đỉnh cao kia ngược lại là hơi sửng sốt một lát, trong mắt y thấy, Thất
Diệu Hoàng Cực tuyền ở đây nhất định là do hai người Diệp Mặc và Tiên đế tóc
dài này chia nhau. Diệp Mặc tu vi thấp hơn một chút, chắc chắn là được chia ít
hơn, lại không ngờ hỏi ra thì kết quả lại như vậy.
Nhưng y lập tức kịp phản ứng, cười với người đàn ông tóc dài kia một cái nói:
– Đạo hữu thật tốt tính, bội phục.
Cái hố nước suối rỉ ra kia y cũng thấy, chỉ to bằng cái chậu rửa mặt mà thôi,
ngay cả một phần mười của cái hồ lớn cũng chưa bằng. Mà tình huống này, người
đàn ông tóc dài kia vậy mà lại không cướp đoạt Thất Diệu Hoàng Cực tuyền của
Diệp Mặc, có thể thấy tính tình rất tốt, thậm chí là một người tốt nữa.
Người đàn ông tóc dài cười cười, cũng không nói gì. Gã tốt tính hả? Ngược lại
là gã cảm thấy Diệp Mặc tính tình rất tốt mới đúng. Nếu như đổi thành người
khác, nói không chừng mình ngay cả canh cũng chẳng có mà húp
Tiên đế đỉnh ắt gian tà này biết dòng chính của Thất Diệu Hoàng Cực tuyền toàn
bộ đều ở chỗ Diệp Mặc, lúc này mới quay người nhìn Diệp Mặc, tùy ý chắp tay
một cái nói:
– Vị đạo hữu này có thể lấy được một hồ Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, có thể
thấy rất là may mắn nha, ta là Thù Khang của Hoành Khích Thần Giác. Thất Diệu
Hoàng Cực tuyền, thứ này cũng rất khó thấy, nếu mọi người đã gặp được,
không biết Thất Diệu Hoàng Cực tuyền của đạo hữu có thể chia một chút ọi người
không?
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng nói:
– Đương nhiên không vấn đề gì, nhiều Thất Diệu Hoàng Cực tuyền như vậy một
mình ta cũng dùng không hết.
Tiên đế Thù Khang mắt gian tà lập tức cười ha ha nói:
– Đạo hữu kiến thức rộng rãi. Như vậy đi, lấy Thất Diệu Hoàng Cực tuyền ngươi
lấy được ra bên ngoài, ta làm chủ phân chia, thế nào?
Y nghe thấy Diệp Mặc bằng lòng phân chia Thất Diệu Hoàng Cực tuyền, lập tức đã
biết là Diệp Mặc sợ hãi. Đối mặt với chín Tiên đế, Diệp Mặc chỉ là một Tiên đế
trung kỳ, há có thể không sợ sao?
Chỉ có hai gã Tiên đế tới sau kia bị Diệp Mặc giáo huấn một trận mới biết được
Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu, bọn gã trông thấy người
khác tiến lên, lại không hề đi lên, ngược lại là ở lại chỗ xa xa, mà gã đồng
bạn cùng bọn họ tới kia cũng đã tiến lên chuẩn bị chia chác Thất Diệu Hoàng
Cực tuyền của Diệp Mặc rồi.
– Đồ của ta tại sao phải để ngươi tới phân?
Diệp Mặc vẫn từ tốn nói, sát khí đã tụ lại chung quanh Tử Đao của hắn, hắn
biết lại phải động thủ rồi.
Cảm nhận được sát khí nhàn nhạt trên người Diệp Mặc, lông mày Thù Khang lập
tức nhăn lại, lạnh giọng nói:
– Vừa rồi chính ngươi nói một mình dùng không hết nhiều Thất Diệu Hoàng Cực
tuyền như vậy, muốn phân chia, sao, chẳng lẽ ngươi lại muốn đổi ý?
Diệp Mặc cười hắc hắc,
– Ta đương nhiên sẽ không đổi ý, muốn lấy Thất Diệu Hoàng Cực tuyền của ta,
đương nhiên phải đem đồ vật tới đổi ah. Đồ của các ngươi còn chưa lấy ra, đã
muốn ta lấy Thất Diệu Hoàng Cực tuyền ra phân cho các ngươi, chẳng lẽ các
ngươi muốn cướp?
Thù Khang nghe Diệp Mặc nói xong lập tức vô cùng tức giận,
– Thì ra ngươi đang trêu chọc ta àh.
Nói xong, khí thế trên người y lập tức tăng vọt trở nên mạnh mẽ ác liệt, sát ý
bành trướng lượn quanh. Chỉ có điều là không đợi y động thủ, tên Tiên đế hậu
kỳ mặc áo màu nâu ở bên cạnh y đã tiến lên một bước trước, đồng thời phóng ra
một cây Quỷ Tác loang lổ không chịu nổi cuốn về phía Diệp Mặc nói:
– Khang sư huynh, thứ đồ hung hăng càn quấy này há cần huynh động thủ, Quản
Duệ Tư ta cũng đủ rồi …
Quỷ Tác loang lổ này vừa phóng ra, trong cốc này lập tức trở nên u ám, giống
như vô số ác quỷ đều đã sống lại từ hư không. Xen lẫn tiếng quỷ gào thét, mang
theo khói đen cuồn cuộn muốn hoàn toàn bao phủ xé rách Diệp Mặc.
Đứng ở cách Diệp Mặc không xa, người đàn ông tóc dài cảm nhận thấy tinh thần
của mình bất ổn, lập tức lui ra cách mấy chục thước, đồng thời phóng ra pháp
bảo phòng ngự của mình.
– Cái Quỷ Tác này không tệ.
Tiếng của Diệp Mặc vừa nói xong, Tử Đao đã xé không bổ ra. Hắn thật sự cảm
giác được cái Quỷ Tác này là một món pháp bảo tốt, chỉ là Tiên đế hậu kỳ này
hình như vẫn chưa thể hoàn toàn kích phát mà thôi.
Tử Đao bổ ra, đồng thời lĩnh vực của Diệp Mặc đã mở rộng ra, lĩnh vực của
Tiên đế áo nâu này dưới lĩnh vực của Diệp Mặc quả thực giống như vỏ trứng
vậy, bị nghiền ép lần lượt rạn nứt. Tiên đế áo nâu ngay thời điểm biết mình đã
đánh giá sai tu vi của Diệp Mặc, Tử Đao đã mang theo sát thế không gian chung
quanh đánh lên Quỷ Tác.
Uỳnh
Không gian nổ tung, nguyên khí chấn động trong nháy mắt nổ tung, mấy Tiên đế
đứng gần một chút nhao nhao phóng pháp bảo của mình ra, đồng thời cấp tốc lui
về phía sau, bầu không gian trong huyền cốc tại thời khắc này hình như đã biến
thành mảnh vụn.
Thù Khang sắc mặt đại biến, y lập tức hiểu ra Quản Duệ Tư căn bản không phải
là đối thủ của Diệp Mặc. Trong nháy mắt y đã phóng ra pháp bảo của mình, chỉ
có điều là lúc này đao mang tím đỏ thật dài đã hoàn toàn bổ vào trên Quỷ Tác
của Quản Duệ Tư.
Tiếng “Xuy xuy” vang lên liên miên không ngớt, bóng quỷ vô cùng vô tận trong
chớp nhoáng này đã bị ánh đao tím hòa tan thành hư vô. Lúc Quản Duệ Tư cảm
giác được Quỷ Tác của mình bắt đầu run rẩy, khi lưỡi đao tím đỏ thật dài bổ
tới thì đột nhiên tự động vỡ ra, biến thành vết vỡ màu tím đầy trời bao vây gã
lại. Lúc này Quản Duệ Tư đã hoàn toàn tuyệt vọng, gã đã hiểu, cho dù là mình
không coi thường đối phương, loại tu vi này của đối phương cũng có thể dễ dàng
chém chết gã.
Phụt phụt phụt …
Từng đám huyết vụ phun ra, Tiên đế hậu kỳ trước đó còn muốn chém giết Diệp
Mặc, dưới một đao của Diệp Mặc, lại biến thành mảnh vụn.
Mãi đến lúc này Ngũ Hỏa Càn Khôn Luân của Thù Khang mới hoàn toàn phóng ra,
Diệp Mặc căn bản là không thu Tử Đao lại, thậm chí còn phi thân lên, đồng thời
đánh ra một quyền.
Diệp Mặc trong lòng rất là khoan khoái dễ chịu, vừa rồi thần thông Liệt Ngân
của hắn rốt cuộc đã có đột phá, hình thành Liệt Ngân Toái Mang vô tận. Đây là
hắn căn cứ vào lĩnh vực của Huyễn Vân Cửu Đao và Chấn Thiên Đăng để diễn hóa
ra, sau Liệt Ngân Toái Mang, lưỡi đao vô tận có thể lại hình thành một phạm vi
giết chóc nữa, chỉ cần bao lấy đối thủ, sẽ nhất định phải chết không thể nghi
ngờ. Đây là thủ đoạn dùng cái giá thấp nhất tiêu diệt công kích của đối thủ.
Ngũ Hỏa Càn Khôn Luân mang theo bánh xe tròn như năm mặt trời cực mạnh vẫn
chưa hoàn toàn khuếch tán ra, đã bị vòng xoáy quyền thế của Diệp Mặc cuốn
trúng.
Rầm rầm rầm rầm uỳnh…
Sau năm tiếng nổ vang kịch liệt, hoa lửa tứ phía, vùng không gian và mặt
đất khu vực đánh nhau này hoàn toàn bị hủy diệt thành hạt bụi, cho dù là vách
đá hai bên cũng bị loại công kích đáng sợ này trực tiếp hóa thành bột phấn.
Năm bánh xe mặt trời chưa thành hình sau khi bị Diệp Mặc nổ nát bét, Thù Khang
bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra một vệt máu, trong lòng hoảng sợ vô
cùng. Tuy vừa rồi y vội vã ra tay, nhưng đối phương sau khi giết một Tiên đế,
rồi mới đến phản kích lại y, hiển nhiên cũng là vội vàng ra tay, thậm chí
chuẩn bị còn chưa đầy đủ bằng y.
Nghĩ như thế, Thù Khang đã hiểu rất rõ, y còn lâu mới là đối thủ của Diệp Mặc.
Thù Khang bay ngược ra ngoài xong, cũng không bị đánh tới vách đá dựng đứng
bên mép huyền cốc, bởi vì vách đá này đã bị quyền phong của Diệp Mặc đánh vỡ
vụn.
Lảo đảo vài bước mới đứng thẳng được, Thù Khang sắc mặt hơi trắng bệch, lúc
này rốt cuộc y đã hiểu được vì sao Diệp Mặc không thèm để ý chút nào rồi.
Người ta căn bản là không cần để ý, loại thực lực này, đừng nói sáu người bọn
gã, cho dù là có đến thêm sáu người nữa người ta tối đa chỉ bỏ đi mà thôi. Nếu
như đối phương muốn đi, những người ở đây, có ai có thể ngăn cản nổi?
Người đàn ông tóc dài kia hít vào một ngụm khí lạnh, lúc trước Diệp Mặc giết
lão già áo xám kia chỉ trong nháy mắt, bây giờ Diệp Mặc đánh ra hai đạo thần
thông, gã lập tức đã biết, Diệp Mặc so với trong tưởng tượng của gã còn lợi
hại hơn.