Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 2003: Luyện hóa thế giới Thanh Châu – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2003: Luyện hóa thế giới Thanh Châu

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 2001: Luyện hóa thế giới Thanh Châu

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Một tuần hương sau, Thánh đế đuổi theo Diệp Mặc mặt trầm xuống, gã không ngờ
hoàn toàn mất tung tích của Diệp Mặc. Nhưng gã mau chóng lại khôi phục lại ánh
mắt hung ác lúc trước tự lẩm bẩm:

– Ba tháng sau, Mộ Hoa Thần sơn đóng lại, ta không tin không tìm ra được
ngươi…

Diệp Mặc trong Thế giới trang vàng ngay lập tức kiểm tra thọ nguyên và kinh
mạch thân thể mình, khi hắn tiến vào Mộ Hoa Thần sơn liền cảm thấy sinh mạng
của mình hình như hoàn toàn trôi mất vậy, bây giờ hắn ổn lại rồi, đương nhiên
muốn kiểm tra ngay lập tức.

Sau mấy lần kiểm tra, Diệp Mặc xác định thân thể của mình cũng không có bị
thương gì lớn, thậm chí đến thọ nguyên cũng không chút tổn thương nào, lúc này
mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra quá trình dòng chảy thời gian kia chỉ là đặc
tính của lối đi này mà thôi, trên thực tế cũng không tổn hại đến thọ mệnh của
những người tiến vào đường đi này.

Thân thể không bị thương, Diệp Mặc lập tức bắt đầu kiểm tra nhẫn trữ vật của
người áo tím, trong nhẫn trữ vật của người áo tím kia ngoài một cái trống cực
lớn ra, còn có một số Thần tinh và Tiên tinh. Ngoài ra còn có một số Tiên đan
và Tiên linh thảo bình thường, Diệp Mặc cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì hắn
cần trong nhẫn trữ vật này, đến Kim Cương Đại Thừa đồ hắn cũng không nhìn
thấy.

Diệp Mặc lại thở ra, xem ra hắn đoán không sai, Thanh Châu đó tuyệt đối là một
thế giới đẳng cấp cũng không thấp. Kim Cương Đại Thừa đồ không có trong nhẫn
trữ vật này, thì chắc chắn là ở trong Thanh Châu đó. Thanh Châu của người áo
tím này so với Thanh Châu của Thanh Như lúc trước, đẳng cấp cũng cao hơn nhiều
lần.

Vất chiếc nhẫn sang một bên, Diệp Mặc trực tiếp bố trí trận bàn thời gian, bắt
đầu luyện hóa thế giới Thanh Châu kia.

Bởi vì thế giới Thanh Châu này là của người áo bào tím, Diệp Mặc đoán lão
luyện hóa cũng không đơn giản như vậy. Cái này không giống với Thế giới trang
vàng của hắn, Thế giới trang vàng là chủ động nhận chủ, hắn căn bản cũng không
cần luyện hóa. Chỉ cần hắn thu thập đủ ngũ hành, thì Thế giới trang vàng sẽ
chủ động dung hợp vào trong nguyên thần của hắn, hoàn toàn trở thành thế giới
của hắn. Đối với Thanh Châu không biết bao lâu mới có thể luyện hóa được, Diệp
Mặc chỉ có thể dùng trận bàn thời gian để luyện hóa.

Trong Mộ Hoa Thần sơn có rất nhiều Đạo quả và lốc xoáy thời gian, những lốc
xoáy thời gian này chỉ cần có cơ duyên là có thể nắm được pháp tắc thời gian,
những Đạo quả đó chỉ cần lấy được một quả thì rất có khả năng thăng lên một
cấp bậc khác, hoặc là lĩnh ngộ được một loại thần thông. Có được một cơ duyên
lớn, nếu như không lấy được Thanh Châu của người áo bào tím, Diệp Mặc sớm đã
xông ra tìm kiếm những thứ này rồi.

Nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là luyện hóa Thanh
Châu, tìm được ụ đá thứ năm, hoàn thiện Thế giới trang vàng của hắn. Chỉ cần
Thế giới trang vàng của hắn hoàn thiện rồi, thì hắn liền có hi vọng Chứng
đạo.

Trận bàn thời gian mau chóng chuyển động, trong trận bàn thời gian, Diệp Mặc
từ từ luyện hóa thế giới Thanh Châu. Sau mấy năm, Diệp Mặc cũng hoàn toàn chìm
trong luyện hóa thế giới Thanh Châu, đối với bất kỳ chuyện gì xảy ra bên
ngoài, lại càng không chú ý đến.

Cách chỗ Diệp Mặc bế quan khoảng vạn dặm, một sườn núi bằng phẳng lôi quang tứ
phía xung quanh có mười mấy người vây quanh, hơn nữa lại không ngừng có người
đi đến.

Bên trên sườn núi bằng phẳng này không có thứ gì, chỉ có một cây màu xám ột
trượng. Cây này không có cành cũng không có lá. So với những cây khác, cũng
không bằng nói là một khúc côn màu xám. Bên trên khúc côn màu xám này có kết
chín quả màu xanh, những quả này bị lôi quang xung quanh bao vây lượn lờ, có
chút như ẩn như hiện. Nhưng thần thức nếu như quét lên trên những quả này, lập
tức liền cảm thấy thời gian tang thương vô cùng vô tận.

Những người đứng bên ngoài sườn núi ai ai cũng chằm chằm nhìn chín quả này với
ánh mắt tham lam, cứ như chuẩn bị xông lên cướp lấy bất cứ lúc nào.

Lại có hai gã Tiên đế đến bên ngoài ngọn núi này, trong đó có một người đàn
ông mặc áo màu đỏ nhìn thấy quả màu xanh này có lôi quang vây quanh, lập tức
khiếp sợ kêu lên:

– Lôi Âm Tuế Nguyệt quả?

Gã nói xong lời này, đồng thời lập tức có người với tốc độ nhanh nhất liền
xông đến, đồng thời ánh mắt cực nóng dung hòa lôi quang xung quanh.

– Lôi Âm Tuế Nguyệt quả vẫn còn chưa chín, không thể lên…

Người đồng hành cùng gã còn chưa kịp nói xong câu này, gã cũng đã xông lên
sườn núi bằng phẳng lôi quang tứ phía rồi.

Người đàn ông mặc áo đỏ này lên cơn ham mê, không ngờ không nghĩ gì đến những
thứ khác, đợi khi gã xông vào trong rồi, lúc này mới cảm thấy không đúng. Gã
phát hiện không ngờ lại không có ai xông lên cùng gã, hơn nữa gã cũng đến
muộn. Những người đó chẳng những không ai xông lên cùng gã, thậm chí đến cản
gã lại cũng chẳng có ai.

Không ổn rồi, người đàn ông áo đỏ này trong nháy mắt liền phản ứng lại, chỉ có
điều không đợi gã quay người, thì gã cũng cảm nhận được năm tháng tang thương
đến vô tận đang hướng về phía gã, gã đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Lúc
này, thứ duy nhất mà gã cảm nhận được, chính là tuổi thọ của gã đang mau chóng
trôi đi.

Những người đứng bên ngoài sườn núi này có thể nhìn rõ người đàn ông áo đỏ này
đang dần dần già đi, đầu tóc của gã dần biến thành màu trắng, tốc độ lão hóa
dung nhan với mắt thường cũng có thể nhìn thấy được

Mà gã quay người cũng trở nên cực kỳ chậm chạp, hình như cũng đến mấy vạn năm
vậy. Khi gã hoàn toàn quay người lại rồi, thì sớm cũng đã trở thành già nua
chỉ còn một bộ xương.

Gã có chút không cam tâm nhìn những người đứng bên ngoài sườn núi, chầm chậm
ngã xuống. Khi gã ngã xuống, gã còn có bộ xương, sau khi gã ngã lên trên mặt
đất rồi, thì tóc tai cùng với lớp da bọc lấy bộ xương của lão tan rã hoàn
toàn. Chỉ còn lại bộ xương trắng hếu khô cằn trong lớp quần áo lộ ra ngoài.

Trước sau cũng không đến nửa tuần hương, một Tiên đế trung kỳ lại chết như
vậy, thậm chí trước khi chết lão đến một bước cũng không bước nổi ra ngoài,
càng đừng nói gì đến thi triển thần thông.

Sườn núi vẫn là cái sườn núi đó, xung quanh gốc cây trong sườn núi đó vẫn có
một màn lôi quang lượn lờ quanh, sự tham lam trong mắt những người này cũng
giảm đi chút ít, mà thêm vào đó là sự cẩn thận. Nhưng vẫn không có ai rời khỏi
nơi này, những người này vẫn kiên trì đứng bên ngoài, rõ ràng là đang đợi Lôi
Âm Tuế Nguyệt chín.

Lại có bốn đường độn quang xuất hiện bên ngoài sườn núi này, người đến là hai
nam hai nữ. Nếu như Diệp Mặc cũng ở trong này, hắn thậm chí có thể nhận ra ba
người. Đại tiểu thư Hành Uyển Mạn của Hành Thị Thần Giác, còn có Nữu Như Nam,
một người trong hai người đàn ông kia chính là gã mặt ngựa mà hắn gặp ở ngoài
Hành Thị Thần Giác.

– Đại tiểu thư, là Lôi Âm Tuế Nguyệt quả…

Một lão già trong bốn người đó kinh hãi thất thanh kêu lên, tu vi của lão già
này là cao nhất trong bốn người, cũng là người duy nhất Diệp Mặc chưa gặp.

– Không ngờ là Lôi Âm Tuế Nguyệt quả thật.

Đại tiểu thư cũng kinh động thốt lên, cô cũng biết loại quả màu xanh này.

Nữu Như Nam kiến thức rõ ràng thấp hơn chút, cô có chút nghi ngờ hỏi:

– Niên lão, Đại tiểu thư, cái gì là Lôi Âm Tuế Nguyệt quả?

Niên lão trầm giọng nói:

– Lôi Âm Tuế Nguyệt quả là Đạo quả cảm ngộ pháp tắc thời gian, chỉ cần lấy
được một quả là có thể dựa vào quả này mà cảm ngộ được thần thông pháp tắc
thời gian. Vô giới vô thị, căn bản không thể nào lấy được thứ này. Tuế Nguyệt
quả có thể cảm ngộ được pháp tắc thời gian có thể sinh trưởng trong ngũ hành,
cũng có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh biến dị.

– Cây Lôi Âm Tuế Nguyệt quả này sinh trưởng trong khí tức Lôi hệ, sau khi
dùng Tuế Nguyệt quả này cảm ngộ pháp tắc thời gian, còn có thể chính mình sáng
tạo ra chút Lôi hệ tấn công trong thần thông pháp tắc thời gian, quả thực vô
cùng quý giá. Loại Tuế Nguyệt quả này thuộc vào hàng Đạo quả cao cấp trong Đạo
quả, lấy được một quả sẽ được lợi cả đời.

Nữu Như Nam hít một hơi lạnh, cô trước giờ vẫn trong Thần Phần vực, làm sao
không biết sự kinh khủng của thần thông pháp tắc thời gian chứ?

Người lĩnh ngộ pháp tắc Thời Gian trong Thần Phần vực cũng không nhiều, càng
đừng nói là người tinh thông pháp tắc thời gian, thì lại càng hiếm hoi hơn
nhiều. Nếu như loại Đạo quả này có thể giúp lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, thậm
chí có thể giúp lĩnh ngộ thần thông pháp tắc thời gian, thì quả thực nghịch
thiên không thể nghịch thiên thêm được nữa.

Trong không gian mấy người Nữu Như Nam nói chuyện, có vài người bỗng nhiên
quay người rời khỏi sườn núi này, biến mất trong nháy mắt.

– Niên lão, trong này không ngờ có Lôi Âm Tuế Nguyệt quả. Tại sao những người
này lại không xông lên cướp lấy? Còn có người rời đi nữa? Chẳng lẽ trên sườn
núi này có nguy hiểm gì sao?

Nữu Như Nam nhìn những người xung quanh còn chưa rời đi, nghi ngờ hỏi lại.

Niên lão gật đầu:

– Đúng vậy, Tuế Nguyệt quả, bất luận là Lôi Âm Tuế Nguyệt quả, hay là những
Tuế Nguyệt quả còn lại, chỉ cần chưa chín, nếu tùy tiện lên đó, thì chỉ có
chết. Xung quanh Tuế Nguyệt quả toàn bộ đều là lốc xoáy thời gian, loại lốc
xoáy thời gian này sẽ biến mất khi Tuế Nguyệt quả chín, khi Tuế Nguyệt quả còn
chưa chín, lên trên đó thì chỉ nộp mạng. Trừ phi là đại năng hoàn toàn khống
chế được pháp tắc thời gian, nhưng loại đại năng này ít nhất cũng là Hỗn
Nguyên Thánh đế rồi, cũng không thể nào đến Mộ Hoa Thần sơn này.

– Những người rời đi kia chính là vì biết chuyện này, cho nên mới biết trước
khi Tuế Nguyệt quả còn chưa chín, thì bất cứ ai cũng không lấy được. Bọn họ
rời khỏi nơi này, có lẽ là đi tìm những bảo vật khác, qua mấy ngày rồi lại
quay lại. Hoặc là đi liên hệ với bạn của mình, để đợi khi nào Tuế Nguyệt quả
chín thì đến cướp. Nhìn bộ dạng của Tuế Nguyệt quả trước mặt này, muốn đến khi
chín, ít nhất cũng còn nửa tuần nữa.

– Hóa ra là như vậy.

Nữu Như Nam ngưỡng mộ nhìn Lôi Âm Tuế Nguyệt quả, biết thứ này cô tuyệt đối
không thể nào lấy được.

– Đại tiểu thư, chúng ta đi tìm kiếm thứ khác trước đi. Ở lại đây nửa tuần,
cũng lãng phí thời gian mà thôi.

Nữu Như Nam nghĩ đến vậy liền nói.

Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác sắc mặt âm trầm bất định, nhưng ánh mắt
lại vô cùng nóng, rõ ràng trong lòng cũng vô cùng thích loại Lôi Âm Tuế Nguyệt
quả này.

– Niên lão, tôi đề nghị chúng ta cứ ở đây đợi đi, cây Tuế Nguyệt quả này
thoạt nhìn thì cần nửa tuần nữa mới chín, trên thực tế ông nhìn trên đỉnh quả
màu xanh kia cũng xuất hiện vệt vàng rồi. Những quả này rất có khả năng chỉ ba
đến năm ngày sau, sẽ chín.

Thần thức của Đại tiểu thư quan sát kỹ lưỡng cây Tuế Nguyệt quả trên sườn núi
kia xong, chậm rãi truyền âm nói.

Niên lão gật đầu, tán dương nhìn Đại tiểu thư truyền âm nói:

– Cô nói không sai, quả này quả thực cũng không đến nửa tuần. Tôi cũng là sau
đó mới nhìn thấy vệt vàng kia, xem ra trong này những người nhìn ra vệt vàng
cũng không phải chỉ có hai người chúng ta, những người còn lại chưa đi có thể
cũng nhìn ra rồi.

Đại tiểu thư mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ truyền âm cho Nữu Như Nam và gã
mặt ngựa kia nói:

– Đợi sau khi Lôi Âm Tuế Nguyệt quả chín rồi, tôi và Niên lão sẽ xông lên
cướp lấy. Như Nam và Văn Ngạn sư huynh đứng tiếp ứng bên ngoài, một khi lấy
được Lôi Âm Tuế Nguyệt quả rồi, thì chúng ta sẽ đi ngay lập tức.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.