Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1999: Kim Cương đại thừa.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Khi người đàn ông áo bào tím này vừa lên, Thanh Lôi Hung Minh trùy của gã cũng
đã được phóng ra. Lúc trước gã tấn công đối thủ đều là từng lôi đoàn to bằng
nắm đấm, còn lần này Thanh Lôi Hung Minh trùy của gã kích phát Lôi châm đầy
trời. Những Lôi châm này một cây chỉ ngắn mấy tấc, hơn nữa trong những Lôi
châm ngắn vài tấc này, còn có một số Lôi đoàn to hơn nắm đấm.
Cho đến khi những Lôi châm và Lôi đoàn này hoàn toàn dung hợp lại, những người
phía dưới đài mới nhìn ra, những Lôi châm và Lôi đoàn này không ngờ lại hình
thành một trận pháp bát quái dạng Lôi.
Diệp Mặc cũng không chú ý đến Tiên đế áo xám kia, hắn căn bản cũng không sợ
Lôi hệ tấn công. Hắn lúc nào cũng chằm chằm nhìn người đàn ông áo bào tím kia,
đợi lát nữa hắn rất có thể sẽ lên đấu cùng người áo bào tím kia, cho nên pháp
bảo và thủ đoạn thần thông của người áo bào tím này hắn cần phải hiểu được ít
nhiều đã.
Trận pháp dạng Lôi đó mặc dù Diệp Mặc cũng không để ý, nhưng người áo bào tím
lại không có loại hấp thụ lôi nguyên như Diệp Mặc, thậm chí có thể vừa hấp thụ
lôi nguyên vừa tấn công. Trước khi trận pháp bát quái dạng Lôi của Tiên đế áo
xám còn chưa hình thành, lão cũng đã phóng ra một trống da cực lớn.
Diệp Mặc có một cái trống Hạo Thiên, trống Hạo Thiên hắn cũng mới dùng qua một
lần. Vì khi tu vi của hắn thấp cũng không dám dùng đến, đợi khi tu vi của hắn
cao cũng không cần dùng đến rồi. Nhưng hắn không ngờ pháp bảo người áo bào
tím này dùng cũng là một cái trống cực lớn, chỉ có điều không biết cái trống
này so với trống Hạo Thiên, cái nào có uy lực lớn hơn.
Đùng….
Một tiếng trống vang lên, từng đường âm đao lập tức từ xung quanh người áo bào
tím phóng ra ngoài. Cho dù có cấm chế ngăn cách, những người đứng bên ngoài
quan sát cũng bị tiếng trống này khiên động tâm thần, một số người có tu vi
thấp lập tức lùi về sau.
Còn sau tiếng trống này, không ngờ dư âm lại liên miên bất tuyệt, thậm chí đợt
sau còn mạnh hơn đợt trước. Trận pháp dạng Lôi mà Tiên đế áo xám này kích
phát ra lập tức chậm chạp, Lôi châm và Lôi đoàn đầy trời dường như bị những
đường đao tiếng trống này chặn lại, tốc độ hình thành càng lúc càng chậm.
Sắc mặt Tiên đế áo xám vô cùng âm trầm, gã đã nhìn ra người áo bào tím này
hình như cũng không dễ đối phó. Nếu như không phải đối phương căn cơ bất ổn,
gã cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, Tiên đế áo xám này lại lần nữa đánh ra vô số thủ thế, dao
động lĩnh vực không gian quanh người lại càng mắt thường cũng có thể nhìn
thấy.
Trận pháp dạng Lôi vốn dĩ bị tiếng trống kia chặn lại sau khi bị chậm lại một
lát, lại lần nữa cuốn về phía người áo bào tím. Có thể tưởng tượng, một khi
người áo bào tím bị trận pháp Lôi hình này vây khốn lại, thì không thể nào
xoay người được.
Người áo bào tím ngược lại sắc mặt lại bình tĩnh, hình như biết rõ sẽ như thế
này, lại lần nữa kích phát chiếc trống lớn đó ra.
Đùng đùng đùng…
Lần này là ba tiếng trống liên tiếp vang lên, vốn dĩ một tiếng trống đã có thể
chặn lại trận pháp Lôi này rồi, bây giờ đánh liên tiếp ba tiếng, hơn nữa tiếng
sau còn to hơn tiếng trước, dao động tiếng trống lại càng liên tiếp nối liền
với tiếng trống trước, liên miên bất tuyệt.
Trận pháp Lôi nguyên muốn vây người áo bào tím kia lại lại lần nữa chậm lại,
thậm chí còn có xu thế tán loạn.
Tiên đế áo xám sắc mặt lập tức thay đổi, gã không ngờ tiếng trống của đối
phương lại đáng sợ như vậy. Chỉ có gã đứng trên lôi đài mới biết, tiếng trống
của người áo bào tím này đáng sợ như nào. Vì đối diện với mỗi tiếng trống của
người áo bào tím này đều có thể khiến lĩnh vực của gã bị tán loạn một phần,
còn lĩnh vực của người áo bào tím này lại mạnh thêm một phần.
Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là tiếng trống đó giống như tiếng
trùy sắt khổng lồ đập vào sâu trong lòng gã, khiến gã có một loại cảm giác vô
lực, dường như chỉ ngay sau đó thần nguyên của gã sẽ không thể nào tăng lên
được, chỉ có thể đợi tiếng trống của đối phương xé rách gã.
Ba tiếng trống của người áo bào tím này và tiếng trống lúc trước vẫn đang lượn
lờ, liên miên bất tuyệt. Trong nháy mắt liền hình thành sự tấn công liên tục
giống như nước thủy triều vậy.
Tiên đế áo xám cũng không kìm chế được nữa, gã há miệng liền phun một màn
sương vàng ra, màn sương vàng này lập tức đánh lên trên trận pháp Lôi của
gã lúc trước.
Trận pháp dạng Lôi của gã bị màn sương vàng này đánh trúng, rất nhiều Lôi
châm và Lôi đoàn trong đó lập tức bị đánh ra, từng tiếng nổ kịch liệt vang
lên, trong nháy mắt liền bao trùm những sóng âm kia xuống. Mấy vạn đường Lôi
châm bị tiếng nổ này đánh ra ngoài, di chuyển nhanh đến mức bóng dáng cũng
không tồn tại xé rách lĩnh vực Tiên đế của người áo bào tím
Ung ung…
Âm thanh Lôi châm vang lên, người áo bào màu tím này sắc mặt đại biến, tiếng
trống khổng lồ kia lại càng dồn dập hơn.
Đùng đùng đùng…
Sáu tiếng trống liên tục vang lên, đường đao tiếng trống cực lớn trong nháy
mắt liền chặn lại phần lớn Lôi châm trong này, nhưng vẫn có một phần nhỏ xuyên
qua người áo tím này, mang theo từng đường máu tươi.
Người áo tím trong lòng trầm xuống, lão rõ ràng không ngờ đối phương lại có
thể kích phát thần thông Lôi châm bạo phát, màn sương vàng đó không biết là
thứ gì, có thể khiến Thanh Lôi Hung Minh trùy kích phát ra Lôi trận tấn công
mạnh hơn mấy lần, có thể thấy thứ này tuyệt đối cũng không tầm thường.
Lão sở dĩ lên đài, không chỉ là vì suất tiến vào trong Mộ Hoa Thần sơn kia,
lão là vì Thanh Lôi Hung Minh trùy mà lên, lai lịch của Thanh Lôi Hung Minh
trùy không tầm thường, cho nên lão mới lên đài sớm. Chỉ cần cướp được Thanh
Lôi Hung Minh trùy, thì mục đích của lão cũng đạt được rồi. Sau đó có ai khiêu
chiến với lão hay không, nếu như người khiêu chiến lão đều là người tầm
thường, lão sẽ tiếp tục ở lại đài thi đấu. Một khi có người lợi hại đến, thì
lão sẽ lập tức xuống đài, lập tức trốn xa
Lão cũng đã nhìn mấy trận đấu của Tiên đế áo xám này, sớm cũng đã hiểu thần
thông của Tiên đế áo xám này. Nhưng không ngờ Tiên đế áo xám trước mặt này lại
lợi hại như vậy, vẫn còn hậu chiêu chưa lấy ra.
Trước mắt lão bị mấy chục đường Lôi châm xuyên qua người, lập tức bị thương
không nhẹ. Lúc này lão cũng không nương tay nữa, Đoạt phách thần huyễn cổ lại
càng được lão điên cuồng đánh ra.
Đùng đùng đùng… ào ào ào…
Tiếng trống từ âm thanh đùng đùng lúc trước, lúc này biến thành ào ào giống
như tiếng âm hồn thổi qua vậy. Trên lôi đài lúc trước sát khí tung hoành, lôi
quang lóe sáng, lập tức biến thành một màn mây đen lượn lờ, giống như vô số
quỷ vật đột nhiên đi qua vậy. Đến trên bãi sa mạc ngoài lôi đài, cũng trở nên
âm phong thê thảm.
Tiên đế áo xám lúc này ngược lại lại bình tĩnh hơn người áo bào tím, vô số
màn sương vàng không ngừng phun ra ngoài. Lôi trận bị âm đao tấn công trở
nên ảm đạm kia, lôi quang lại lần nữa lóe lên. Trong tiếng sấm sét cuồn cuộn,
từng đường sét nổ tung cùng với Lôi châm phun ra ngoài, đồng thời chi chít mù
mịt.
Âm khí từ tiếng trống và sấm sét lôi châm trong cấm chế lôi đài này không
ngừng đập vào nhau, không ngừng phát ra các loại tiếng nổ, còn âm thanh đánh
nhau trong cấm chế lôi đài cũng dần dần bị tiếng trống âm khí kia bao trùm.
Thần thức của những người bình thường cũng không thể nào quét vào trong được,
Diệp Mặc lại miễng cưỡng thi triển thần thức vào trong đó, đồng thời trong
lòng cũng thầm kinh hãi. Đừng nói người áo bào tím lợi hại, không ngờ Tiên đế
áo xám cũng vô cùng lợi hại.
Diệp Mặc nhìn ra hai người này còn chưa lấy con át chủ bài ra, nhưng cũng đã
đánh thành bộ dạng này rồi. Một khi hai người này lấy con át chủ bài ra, e
rằng cho dù hắn muốn giết đối phương, cũng phải rất mất sức. Trong này quả
nhiên là nơi sinh ra người tài giỏi.
Cứ theo đà này, người cuối cùng thắng nói không chừng là Tiên đế áo xám kia,
cái này quá nằm khỏi dự liệu của Diệp Mặc. Nếu như Tiên đế áo xám giết chết
người áo bào tím kia, thì hắn là người đầu tiên muốn lên cướp lấy nhẫn trữ vật
đó.
Diệp Mặc vừa nghĩ đến đây, người áo bào tím kia liền vỗ bên hông một cái,
một đầu lâu sói khổng lồ màu trắng trông rất ghê rợn đáng sợ xông ra. Thần
thức của Diệp Mặc quét lên trên đầu lâu sói này, khí tức trên đầu lâu sói
này thậm chí cũng là khí tức Tiên yêu thú cấp chín rồi.
Diệp Mặc vì có công pháp thần thức, cho nên ngay lập tức liền nhìn ra người
sói này, còn những người không có công pháp thần thức, không thể nào nhìn thấy
đầu lâu sói này, cũng chỉ từ trên cấm chế lôi đài không ngừng kích động biết
hai người này đang đánh nhau vô cùng ác liệt. Nếu như không có cấm chế, thì
khoảng trời đất này nói không chừng cũng đã bị hai người đánh đến hủy diệt
rồi, trong mười lôi đài, cũng coi như là lôi đài kịch liệt nhất.
Đầu lâu sói vừa mới ra, lập tức liền há to cái miệng trắng hếu khổng lồ, cắn
một cái về phía lôi châm và lôi đoàn chằng chịt kia, không ngờ tư thế có vài
phần như Vô ảnh.
Trên lôi đài trong cấm chế, vì một miếng của đầu lâu sói này đã cuốn hết toàn
bộ lôi châm xung quanh, còn những lôi châm này sau khi bị đầu lâu sói cuốn
đi, lĩnh vực của Tiên đế áo xám kia lập tức trống không. Còn trên người của
đầu lâu sói này, vì cắn nuốt số lôi châm này trở nên càng đáng sợ hơn.
Đùng đùng đùng…
Sáu tiếng trống đùng đùng đùng liên tiếp đột nhiên vang lên, vì bộ phận lôi
châm và lôi đoàn của trận pháp dạng lôi này bị đầu lâu sói kia cắn nuốt,
trận pháp lôi này lập tức hình thành chân không. Tiếng trống này vì phát ra
kịp thời, từ trong chân không đánh về phía Tiên đế áo xám.
Tiên đế áo xám lập tức bị tiếng trống đánh trúng, phun ra mấy ngụm máu tươi,
bay ra ngoài. Đúng lúc Diệp Mặc cho rằng Tiên đế áo xám này không thể cứu vãn
nổi nữa, thì Tiên đế áo xám này đột nhiên vung tay phóng một pháp bảo nữa ra.
Vì thần thức của Diệp Mặc vẫn đang chú ý đến Tiên đế áo xám, Tiên đế áo xám
vừa phát ra pháp bảo này, Diệp Mặc cũng đã nhìn rõ, đây là một bức tranh. Mặt
ngoài bức tranh hình như có vẽ một la hán trọc đầu, bức tranh này vừa phóng
ra, xung quanh chỗ đánh nhau mờ ảo lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Diệp Mặc rõ ràng nghe thấy giọng nói vô cùng kinh ngạc xung quanh:
– Kim Cương Đại Thừa đồ.
Từng trận phạm âm từ trong Kim Cương Đại Thừa đồ phát ra, âm khí lôi đài bị
tiếng trống âm nhu của người áo tím khống chế liền tiêu tán.
Phạm âm vang lên, đồng thời từng la hán thân mặc quần áo la hán màu vàng từ
trong bức tranh kia bay ra. Những vị la hán này vừa ra ngoài, liền phóng ra
các loại pháp bảo vây kín người áo tím kia và đầu lâu sói của lão.
Ầm…
Một cây gậy sắt của một vị la hán giơ lên đánh lên người của đầu lâu sói,
đầu lâu sói có thể thôn phệ lôi quang kia, dưới gậy này, lập tức thê thảm
kêu to một tiếng, quay người liền muốn chạy. Chỉ có điều không đợi nó chạy
được vài bước, lại có một vị la hán đột nhiên xuất hiện trước mặt đầu lâu sói
đó, lại đánh một gậy xuống.
Đầu lâu sói kia lập tức lại kêu thảm một tiếng, há to miệng liền muốn cắn cây
gậy sắt kia một cái. Cây gậy sắt của la hán kia khua một cái, mấy cái răng của
đầu lâu sói đó liền rụng xuống.
Người áo bào tím cũng bị Kim Cương Đại Thừa đồ đột ngột xuất hiện này đánh
cho hồ đồ rồi, nhưng lão lập tức liền phản ứng lại, lão tuyệt đối không phải
là đối thủ của Tiên đế áo xám kia. Không đợi lão rời khỏi lôi đài, hai cây gậy
của hai vị la hán cũng đã đánh đến phía đầu của lão.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn lập tức biết rõ, người áo tím này thua
thật rồi. Đồng thời thần thức của Diệp Mặc quét đến Tiên đế áo xám kia, lại
phát hiện Tiên đế áo xám toàn thân run rẩy. Đây tuyệt đối là bộ dạng không thể
nào chèo chống nổi Kim Cương Đại Thừa đồ, cho dù Tiên đế áo xám đến cuối cùng
thắng rồi, cũng chắc phải rời khỏi lôi đài.
Thấy những người xung quanh ai cũng không nhúc nhích, Diệp Mặc đâu còn do dự,
ngay lập tức bay lên lôi đài, đồng thời đính ngọc giản của mình lên bên lôi
đài.