Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 1997: Tham gia vào danh sách – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1997: Tham gia vào danh sách

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1995: Tham gia vào danh sách

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Thấy Diệp Mặc cau mày không nói gì, Nữu Như Nam đành tiếp tục nói:

– Không có ai hợp đội cùng anh, cho dù anh có được cơ hội tiến vào trong Mộ
Hoa Thần sơn, cũng chỉ là nộp mạng mà thôi.

Diệp Mặc lập tức nói:

– Tôi sẽ không đến bên ngoài lốc xoáy thời gian đó, nhiều nhất cũng chỉ là
tìm một số cơ duyên ở nơi an toàn mà thôi.

Nữu Như Nam lau lau trán nói:

– Đừng nói anh không đến bên ngoài lốc xoáy, cho dù anh muốn gặp lốc xoáy
pháp tắc thời gian đó cũng rất khó. Bên ngoài Mộ Hoa Thần sơn, lốc xoáy thời
gian căn bản cũng không nhìn thấy. Muốn tìm được lốc xoáy thời gian, thì phải
đến tận cùng của Mộ Hoa Thần sơn. Đó đều là những người muốn lĩnh ngộ pháp tắc
thời gian mới có thể đến được. Chúng ta đương nhiên không đi được.

– Chúng tôi đến Mộ Hoa Thần sơn, cũng không dám đi sâu vào trong, nhiều nhất
cũng chỉ là ở bên ngoài. Tôi nói anh muốn chết, là vì trong Mộ Hoa Thần sơn có
rất nhiều Thần thú, còn nữa một khi gặp phải tiểu đội khác, nếu như anh chỉ có
một mình, thì sẽ không có ai sẽ buông tha cho anh, sẽ giết anh là cái chắc.

Diệp Mặc mặc dù miệng nói không đến lốc xoáy thời gian, trên thực tế mục đích
mà hắn muốn đến Mộ Hoa Thần sơn chính là đến lốc xoáy thời gian đó để cảm
nhận quy tắc thời gian. Bây giờ Nữu Như Nam nói như vậy, hắn đành phải nói
thẳng:

– Nữu Như Nam sư tỷ, tôi muốn đến Mộ Hoa Thần sơn, sống chết đương nhiên tự
chịu. Nhưng vẫn xin Nữu Như Nam sư tỷ giúp tôi, nếu như quả thực không thể
được, thì xin Nữu Như Nam sư tỷ nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể vào
trong đó được.

Nói xong, Diệp Mặc lại lấy ra Cầm Tiên Thiết thụ căn mà lúc trước Nữu Như Nam
chưa mua được nói:

– Đây là tôi tặng cho cô, coi như là thù lao đi.

Nữu Như Nam mặt đỏ lên, muốn từ chối, cô vốn dĩ đã nợ Diệp Mặc bốn vạn Thần
tinh rồi, bây giờ lại muốn nợ Diệp Mặc thêm Thần tinh nữa, quả thực cũng không
còn mặt mũi gì nữa.

Diệp Mặc muốn đến Mộ Hoa Thần sơn, đương nhiên sẽ không thu lại Cầm Tiên Thiết
thụ căn. Bây giờ hắn chỉ quen biết một mình Nữu Như Nam trong này, bảo hắn đi
tìm người khác, hắn đến tìm ai cũng không biết, thì làm sao mà tìm?

– Thế này đi, anh và tôi cùng đến gặp Đại tiểu thư, tôi xem xem có thể nhường
suất của tôi cho anh được không.

Nữu Như Nam nói xong lập tức khiến Diệp Mặc cảm thấy có chút khó xử, đến Mộ
Hoa Thần sơn rất nguy hiểm, rõ ràng cũng là một cơ hội. Nếu như hắn cứ như vậy
mà cướp đi cơ hội này của Nữu Như Nam, thì hắn cũng có chút ngại ngùng.

– Không sao, Mộ Hoa Thần sơn thường xuyên mở cửa. Lần này tôi không đi nói
không chừng lần sau còn có cơ hội. Chỉ có điều tôi lo Đại tiểu thư sẽ không
cho anh vào đội.

Nữu Như Nam thở dài nói.

– Nếu như vậy, vậy thì làm phiền Nữu Như Nam sư tỷ rồi, bất luận có được hay
không, tôi cũng xin ghi nhận ân tình này.

Diệp Mặc quả thực cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, nếu như có thể đến
được Mộ Hoa Thần sơn cũng đồng nghĩa với việc thực lực của hắn có thể tăng
thêm một bậc nữa. Đối với hắn mà nói, thực lực rất quan trọng.

Nữu Như Nam khẽ gật đầu nói:

– Tôi dẫn anh đi gặp Đại tiểu thư một chút, Đại tiểu thư rất xinh đẹp, hơn
nữa… ngược lại anh đừng vô lễ chằm chằm nhìn Đại tiểu thư, cô ấy rất ghét
những loại người như vậy.

– Tôi hiểu rồi.

Diệp Mặc lập tức gật đầu đáp, hắn có người yêu rồi, đến người con gái cực kỳ
xinh đẹp như Thanh Như hắn cũng chỉ là liếc nhìn một cái rồi thôi. Làm sao có
thể vô lễ chằm chằm nhìn một người con gái không quen biết như vậy chứ?

– Như Nam, cô nói muốn người không quen biết này thay cô đại diện Hành Thị
Thần Giác tiến vào Mộ Hoa Thần sơn sao?

Một người con gái mặc váy màu lam không chút để ý đến Diệp Mặc đứng trước mặt,
không hiểu nhìn Nữu Như Nam trực tiếp hỏi.

Diệp Mặc cũng đã thăm dò Đại tiểu thư này rồi, mặt trái xoan, môi mỏng, quả
thực cực kỳ xinh đẹp, nhưng sự xinh đẹp của người con gái này trong lòng Diệp
Mặc vẫn kém xa Lạc Ảnh và Chân Băng Du. Càng đừng nói đến Thanh Như đẹp như
tiên kia. Nhưng đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Nữu Như
Nam, vì trên người Đại tiểu thư này có một loại ma mị tự nhiên, hơn nữa loại
ma mị này của cô cũng không phải là cố ý phát ra.

Chính là vì không cố ý phát ra loại ma mị này, nên mới càng thu hút những
người xung quanh, nếu như là người thiếu bình tĩnh một chút quả thực khó có
thể rời mắt khỏi người cô. Diệp Mặc cũng đã từng tiếp xúc với nhiều người con
gái xinh đẹp, còn quanh năm tu luyện dưới Khổ Trúc, đối với loại ma mị này căn
bản cũng không để ý đến. Chỉ là liếc nhìn đánh giá một chút, rồi lại rời mắt
đi.

Nhưng Diệp Mặc nghe thấy những lời này của Đại tiểu thư, trong lòng cũng trầm
xuống, hắn không ngờ Đại tiểu thư này lại không dễ nói chuyện như vậy.

– Uyển Mạn tỷ, muội nợ Diệp Mặc này ân tình không nhỏ, hắn cũng coi như là
bạn của muội. Muội nghĩ, hay là cho hắn suất của muội…

Nữu Như Nam còn chưa nói xong, thì lại bị Đại tiểu tư tên Uyển Mạn này ngắt
lời, sau đó cùng ngữ khí có chút nghiêm nghị nói:

– Như Nam, mỗi một suất đi của Hành Thị Thần Giác chúng ta đều rất quý giá,
làm sao nói cho là cho được?

Đại tiểu thư nói xong thấy vẻ mặt thất vọng của Nữu Như Nam, ngữ khí có dịu đi
một chút rồi nói:

– Đương nhiên, tỷ cũng có thể cho hắn một suất khiêu chiến, nếu như hắn có
bản lĩnh thật, thì tự mình đi vào, nếu như không có bản lĩnh, thì muội cũng
coi như là gắng hết sức rồi.

Nữu Như Nam ánh mắt lộ vẻ ảm đạm nói:

– Uyển Mạn tỷ, Diệp Mặc mới là Tiên đế trung kỳ, những người có thể thông qua
khiêu chiến tiến vào Mộ Hoa Thần sơn, tu vi thấp nhất cũng là Tiên đế hậu kỳ
rồi, phần lớn đều là Tiên đế viên mãn hoặc là Bán thánh, để Diệp Mặc đi khiêu
chiến, thì chẳng khác nào…

Diệp Mặc giật mình, lập tức hỏi:

– Như Nam sư tỷ, xin hỏi một chút, suất khiêu chiến này là thế nào vậy?

Nữu Như Nam giải thích:

– Mỗi lần Mộ Hoa Thần sơn mở danh sách tiến vào trong đó đều có hạn, trong
đây có mười sáu thế lực Thần giác, còn có năm đại bảo, những suất đó căn bản
đều đã chia đều rồi. Nhưng vì cân nhắc một số Tán tu, còn có một số thế lực
cảm thấy suất đi của mình còn chưa đủ, để lại hai mươi suất thông qua khiêu
chiến để vào Thần sơn. Những người khiêu chiến này, tu vi thấp nhất cũng là
Tiên đế hậu kỳ, những người bình thường muốn thông qua khiêu chiến để vào, căn
bản cũng không thể nào.

Diệp Mặc lập tức hiểu ra, hai mươi suất này, nếu như đều là những nhân vật chỉ
tương đương với cấp Tiên đế đến khiêu chiến, hắn còn có lòng tin thắng được.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc mau chóng nói:

– Cám ơn Như Nam sư tỷ, tôi chỉ cần suất khiêu chiến là được rồi. Nếu như
khiêu chiến thất bại, thì cũng chỉ có thể trách tôi không có bản lĩnh, tuyệt
đối sẽ không trách Như Nam sư tỷ đâu.

– Haiz, cũng chỉ có thể như vậy thôi, nhưng những người khiêu chiến đó ai
cũng là tên điên, căn bản sẽ không lưu tình mà hạ thủ, một khi anh cảm thấy
không đánh nổi, thì chủ động nhận thua rồi lui ra.

Nữu Như Nam cảm thấy mình lấy đồ của Diệp Mặc nhiều quá rồi, nhưng đến một
suất đi cũng không lấy cho hắn nổi, trong lòng cũng có chút băn khoăn.

Khiến cô càng khó xử hơn chính là, khiêu chiến thì không cần ghi danh. Đại
tiểu thư nói suất khiêu chiến căn bản cũng không có, bất kỳ ai chỉ cần đến bên
ngoài Mộ Hoa Thần sơn đều có thể báo danh khiêu chiến, chỉ cần anh không sợ
chết.

Ba ngày sau, Diệp Mặc cùng với người của Hành Thị Thần Giác tiến đến Mộ Hoa
Thần sơn, trải qua ba ngày tìm hiểu, hắn cũng biết mình bị Đại tiểu thư lừa
rồi.

Khiêu chiến cũng không cần ghi danh, mà chỉ cần ai muốn tham gia, thì đều có
thể tham gia, chỉ cần báo danh là được. Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến
những thứ này, hắn chỉ cần cùng đội ngũ tìm đến Mộ Hoa Thần sơn tự mình báo
danh là được, bây giờ hắn đến Mộ Hoa Thần sơn ở chỗ nào cũng không biết.

Từ chỗ Nữu Như Nam Diệp Mặc biết được, mỗi lần Mộ Hoa Thần sơn mở số người của
các đại thế lực tiến vào trong cũng khác nhau, mà là căn cứ thực lực của các
đại Thần giác và cả các bảo lâu mà quyết định, thực lực mạnh, thì số người
tiến vào cũng nhiều hơn. Thực lực của Hành Thị Thần Giác trong các đại thế lực
xếp ở hàng trung, số người tiến vào của Hành Thị Thần Giác cũng có hai mươi
người.

Hai mươi người này dựa vào quy định có thể lập thành bốn đội, dù gì tổ đội
nhiều chẳng những có thể tìm thấy được nhiều đồ tốt hơn, còn có thể giảm thiểu
thương vong. Mặc dù nói lốc xoáy quy tắc thời gian bên ngoài Mộ Hoa Thần sơn
cũng không nhiều, nhưng cũng không phải là không có. Một khi gặp phải loại lốc
xoáy quy tắc thời gian này, cho dù có nhiều người đi nữa cũng khó có thể thoát
được. Đương nhiên số ít những người có thể lĩnh ngộ được quy tắc thời gian
kia, chẳng những không cần chạy trốn, còn có thể lấy được lợi ích lớn hơn.

Diệp Mặc đứng trong góc khuất của phi thuyền, không ai để ý đến hắn. Nếu như
không phải là Nữu Như Nam, thì hắn sớm đã bị người ta đá bay xuống dưới rồi,
tên mặt ngựa kia lại càng nhìn hắn khó chịu.

Nữu Như Nam thoạt nhìn quan hệ với Đại tiểu thư cũng không tệ, nhưng cũng
không thể nào chiếu cố quá nhiều đến hắn được. Dù sao cô căn bản cũng không có
suất đi, hoặc là nói nếu như không phải Đại tiểu thư, thì cô cũng không thể
nào tham gia được.

Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến những thứ này, trên phi thuyền hắn cũng đã
chú ý đến một đôi nam nữ dẫn đầu đội, tu vi cũng vượt xa Tiên đế đỉnh phong
rồi. Diệp Mặc cũng không quen thuộc lắm với cảnh giới Hóa Đạo, nhưng hắn cảm
thấy hai người này cho dù chưa đến Hóa Đạo, nhưng ít nhất có một người cũng
bắt đầu Dục Đạo rồi.

Vì trên người người đàn ông kia có một chút đạo vận lưu chuyển, Diệp Mặc nhìn
thấy Xuất Trần Thánh đế, mặc dù tu vi của Xuất Trần Thánh đế hạ thấp, nhưng
vẫn có một loại đạo vận mờ nhạt. Đạo vận của người đàn ông trước mặt này, so
với Xuất Trần Thánh đế lúc trước cũng mạnh hơn nhiều.

Năm ngày sau, phi thuyền của Hành Thị Thần Giác hạ xuống một bãi sa mạc vô
cùng tang thương, Diệp Mặc còn chưa xuống phi thuyền, liền cảm nhận được khí
tức năm tháng viễn cổ tang thương trên bãi sa mạc này.

Sau khi Diệp Mặc cùng mọi người xuống phi thuyền, khí tức tang thương của năm
tháng trôi đi đó, hắn thậm chí còn có thể động chạm đến. Diệp Mặc thầm kinh
hãi, trong này cũng chưa phải là Mộ Hoa Thần sơn, đã có loại khí tức như này
rồi, một khi tiến vào trong Mộ Hoa Thần sơn rồi, thì khí tức năm tháng trong
đó sẽ thế nào, hoặc là nói pháp tắc thời gian trong đó sẽ mạnh cỡ nào?

Phương hướng của dòng chảy thời gian này dường như chính là trên một nơi xa
của bãi sa mạc này, hình như trong này có một lốc xoáy căn bản không thể nào
dùng thần thức đụng vào được, Diệp Mặc đoán nơi này chắc chính là Mộ Hoa Thần
sơn rồi.

Trên bãi sa mạc này sớm đã trú đóng rất nhiều động phủ rồi, Diệp Mặc thậm chí
nhìn thấy một phường thị không nhỏ giữa động phủ của mọi người, rất nhiều quầy
hàng được bày đặt trong đó.

– Diệp Mặc, thật xin lỗi, tôi không giúp gì cho anh được, nhưng anh yên tâm,
đợi sau khi tôi từ trong Mộ Hoa Thần sơn ra rồi, tôi chắc chắn sẽ trả hết Thần
tinh cho anh.

Nữu Như Nam thấy một mình Diệp Mặc đang đứng dò xét thế lực trú đóng và phường
thị trên bãi sa mạc này, liền bước đến chủ động nói.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

– Không cần, Như Nam sư tỷ có thể dẫn tôi đến đây, tôi cũng vô cùng cám ơn
rồi. Chuyện sau này, tự tôi giải quyết là được rồi, không cần Như Nam sư tỷ lo
lắng.

Sau khi đến đây, hắn cũng đã không còn quan hệ gì với Hành Thị Thần Giác nữa
rồi, hắn chỉ cần tìm được nơi báo danh rồi báo danh xong, sau đó hắn khiêu
chiến là được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.