Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1994: Mộ Hoa Thần sơn
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Diệp Mặc đành phải nói:
– Tôi muốn đến Tuy Long Bảo xem sao, tiện thể đi qua Hành Thị Thần Giác, cho
nên muốn hỏi cô lấy…
Nữu Như Nam lập tức ngắt lời Diệp Mặc nói:
– Anh không cần nói tôi cũng biết anh muốn đến đòi nợ, trong này không phải
là nơi nói chuyện, anh đi cùng tôi trước đã.
Khi Diệp Mặc cùng Nữu Như Nam rời khỏi đường đá xanh này, lập tức liền cảm
thấy một thần thức mịt mờ như có như không đang chằm chằm nhìn hắn. Thần thức
này hắn rất quen, chính là đường thần thức lúc trước ở cổng Hành Thị Thần Giác
đã quét đến hắn.
Năng lực cảm ứng của Tam Sinh quyết của hắn vốn rất mạnh, cộng thêm trực quan
của hắn rất tốt. Đường thần thức này không chút kiêng kị quét lên người hắn
như vậy, nếu như hắn không cảm nhận được, thì mới là chuyện lạ. Trong địa bàn
của người khác, lần này Diệp Mặc cũng không dùng thần thức phản quét lại.
Đợi đến khi Diệp Mặc cùng Nữu Như Nam tiến vào trong phòng của cô ấy rồi, Nữu
Như Nam đóng cửa phòng lại, đường thần thức đó mới rời đi. Diệp Mặc chậm rãi
thở dài, bị người khác bí mật quan sát như vậy, hắn rất khó chịu. Hành Thị
Thần Giác, hắn chỉ mới đến, thậm chí trong này rộng lớn bao nhiêu hắn cũng
không biết, nhưng lúc này Diệp Mặc cũng chuẩn bị đi rồi.
Căn phòng của Nữu Như Nam cũng như con người cô rất gọn gàng đơn giản, ngoài
một chiếc giường ngọc để nghỉ nơi ra, chỉ có một chiếc bàn đá nhỏ, trên bàn đá
đó có một bộ ấm chén.
Nữu Như Nam rót cho Diệp Mặc một chén trà rồi nói:
– Diệp Mặc, tôi biết anh đến hỏi tôi lấy Thần tinh, nhưng Thần tinh mà mỗi
năm tôi kiếm được cũng có hạn. Cộng thêm tôi còn tu luyện nữa, cho nên muốn
trả hết số nợ của anh thì cũng còn xa vời lắm. Tôi ngược lại lại có một cách,
tôi xin Đại tiểu thư giúp anh tìm một việc làm ở Hành Thị Thần Giác, thậm chí
không cần anh mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm tài nguyên tu luyện.
Diệp Mặc nâng chén trà lên uống một ngụm, phát hiện nước trà này đến Tiên trà
của một số tông môn cũng không bằng, không có chút Thần linh khí nào, lại
càng không có vị gì. nguồn
Hắn đặt chén trà xuống rồi nói:
– Tôi vẫn bế quan trong động phủ, rất nhiều chuyện cũng không biết, tôi có
vài chuyện muốn thỉnh giáo cô một chút, còn chuyện Thần tinh mà cô nợ tôi, thì
đợi lát nữa nói sau.
– Được, anh hỏi đi, chiếc chuông mà anh bán cho tôi cũng không tệ. Đừng nói
tôi còn chưa trả sạch nợ cho anh, cho dù trả xong rồi, tôi cũng nợ anh một ân
tình.
Nữu Như Nam lập tức trả lời.
– Tôi chỉ biết nơi mà chúng ta đang sống là Thần Phần vực, cũng không biết
Thần Phần vực rộng bao nhiêu. Tôi chỉ nghe nói lúc trước Thần Phần vực là một
giới diện hoàn chỉnh, sau đó vì một số nguyên nhân, nên giới vực này bị tàn
phá, có phải như vậy không?
Diệp Mặc biết Nữu Như Nam làm người cũng không tệ, hắn ở lại trong Hành Thị
Thần Giác này, cả người cũng không được tự nhiên, cũng muốn hỏi rõ từ lâu lắm
rồi, sau đó rời khỏi đây sớm một chút.
Còn chuyện bốn vạn Thần tinh kia, nếu như Nữu Như Nam quả thực không trả được,
thì hắn cũng không để ý, hắn tin rằng với năng lực của mình, muốn kiếm bốn vạn
Thần tinh, thì cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Thần tinh của Nữu Như Nam
cũng đã giúp Tiên nguyên của hắn chuyển hóa thành Thần nguyên rồi, hắn chỉ có
cảm kích.
Nữu Như Nam suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tôi cũng không rõ lắm, trong này chính là Thần Phần vực bị bàn phá, còn
biên giới, đó là vô biên vô hạn, căn bản không ai có thể biết được biên giới
của Thần Phần vực ở đâu. Nhưng giới diện này quả thực bị tàn phá rồi. Vì đâu
đâu cũng là khe rãnh vết nứt hư không tung hoành, còn Vụ ma thú lại càng nhiều
vô số kể. Có thể nói, những nơi có sự sống trong giới vực này rất ít, những
nơi an toàn như Hành Thị Thần Giác và cả Tuy Long Bảo cũng không nhiều.
– Người có tu vi cao nhất trong Hành Thị Thần Giác kia có phaỉ có thể tung
hoành Thần Phần vực hay không?
Ý Diệp Mặc hỏi câu này đương nhiên không phải muốn biết người có tu vi cao
nhất trong Hành Thị Thần Giác là ai, hắn chủ yếu muốn hỏi Nữu Như Nam về cảnh
giới tu vi của Thần Phần vực. Để thể hiện mình cũng biết, hắn chỉ có thể hỏi
như này.
Nữu Như Nam lắc đầu:
– Không phải, Hành Thị Thần Giác mặc dù cũng không tệ, nhưng so với Thần Phần
vực rộng lớn vô cùng kia, trong này căn bản cũng không là gì. Còn tu vi cao
nhất rốt cục là đến trình độ nào, thì tôi cũng không biết rõ, chỉ nghe nói là
đã Hóa Đạo rồi thôi.
– Sau Hóa Đạo chẳng phải là Đạo Nguyên sao?
– Đúng vậy, Đạo Nguyên thực ra được chia làm bốn giai đoạn, sơ, trung, hậu và
Đạo Nguyên viên mãn. Sau Đạo Nguyên viên mãn có thể Vấn đỉnh Hỗn Nguyên, tôi
nghe nói quy tắc của Thần Phần vực cũng không hoàn chỉnh, giới diện bị vỡ, nên
không có cách nào Vấn đỉnh Hỗn Nguyên Thánh đế được.
– Trước khi Thần Phần vực bị tàn phá có phải chính là Thần giới không?
– Cũng có thể gọi là Thần giới, tôi đã từng nhìn thấy trong Cổ giản, lúc
trước Thần Phần vực cũng tên là Thánh đạo giới. Chỉ có Tiên nhân Chứng đạo
Thánh đế, mới có thể tiến vào Thánh đạo giới. Sau đó Thánh đạo giới xảy ra
chuyện, trở nên vô cùng hoang tàn, cũng có người đơn giản gọi Thánh đạo giới
là Thần giới. Nghe nói người của Tiên giới hoàn toàn không hiểu gì Thánh đạo
giới, cho nên liền gọi nơi này là Thần giới, trên thực tế là một đạo lý.
– Vậy trong Thần Phần vực thì ai là người có tu vi cao nhất? Đạt đến trình độ
gì rồi?
Diệp Mặc hỏi câu cuối cùng.
Nữu Như Nam cười ha hả nói:
– Tôi nghe câu hỏi của anh, liền biết anh cái gì cũng không hiểu. Trong Thần
Phần vực nếu như có người có tu vi cao nhất thật, thì làm gì còn nhiều trận
đánh đấm như vậy? Mỗi ngày đều có đại năng vì tranh đoạt thứ này thứ kia mà
đánh đập tàn nhẫn, bọn họ không để ý chút nào đến giới diện của Thần Phần vực
bị tàn phá, không để ý đến sự sống chết của người khác. Có thể nói trong Thần
Phần vực, chỉ có thực lực, anh mới có thể không kiêng nể gì cả.
Diệp Mặc nghe xong lời này lập tức cau mày, tu vi của hắn trong Thần Phần vực
có thể nói là thấp không thể thấp hơn được nữa, những người mạnh hơn hắn nhiều
vô số. Nếu như có ngày nào đó hắn không cẩn thận, gặp phải những tên chém giết
bừa bãi như vậy, thì chẳng phải là tìm đến cái chết hay sao?
– Thực ra anh cũng không cần phải lo lắng, những đại năng Chứng đạo đó sẽ
không so đo gì với những Tiên đế bình thường như chúng ta đâu, tầng lớp của
chúng ta cũng không phải là người có thể tiếp xúc được với bọn họ. Huống chi
có rất nhiều Thánh đế Đạo Nguyên đỉnh phong đều chọn rời khỏi Thần Phần vực.
– Bọn họ rời khỏi Thần Phần vực làm gì? Hơn nữa, bọn họ rời khỏi Thần Phần
vực thì có thể đến nơi nào được chứ?
Nữu Như Nam lại lần nữa bị Diệp Mặc ngắt lời, cái mà Diệp Mặc lo lắng chính là
những Thánh đế Đạo Nguyên đỉnh phong này rời khỏi Thần Phần vực làm gì? Có
phải tìm đến Tiên giới không?
Nữu Như Nam bó tay nhìn Diệp Mặc nói:
– Quy tắc của Thần Phần vực bị tàn phá, mặc dù không gian vẫn vững chắc,
nhưng không thể nào Chứng đạo Hỗn Nguyên. Tu luyện đến trình độ nhất định, ví
dụ như sau khi chứng đạo, có thể rời khỏi Thần Phần vực tiến vào không gian
vũ trụ. Trong không gian vũ trụ bên ngoài Thần Phần vực, có vô số tinh cầu lơ
lửng. Thánh đế Đạo Nguyên đến những tinh cầu đó, cũng chỉ là vì tìm cơ hội
Chứng đạo Hỗn Nguyên mà thôi.
– Nhưng chỉ nghe nói có Thánh đế Đạo Nguyên rời khỏi Thần Phần vực, trước giờ
chưa bao giờ nghe nói có Thánh đế Đạo Nguyên chứng đạo Hỗn Nguyên cả. Lâu
dần, rất nhiều Thánh đế cho dù đến cảnh giới Đạo Nguyên rồi, cũng rất ít người
rời khỏi Thần Phần vực. Còn những Thánh đế chưa đến Đạo Nguyên, lại càng ít
rời đi.
Diệp Mặc còn chưa chứng đạo, cũng không biết chứng đạo gian nan như nào,
những gì hắn cần hỏi đều hỏi rồi. Những gì chưa hỏi đến, Nữu Như Nam cũng
không rõ, tiếp tục hỏi cũng không có ý nghĩa gì nữa.
– Cám ơn Như Nam sư tỷ chỉ giáo, tôi lập tức phải rời khỏi nơi này, cô có
bao nhiêu Thần tinh thì trả cho tôi trước cũng được. Bao nhiêu cũng được,
bây giờ trên người tôi một viên Thần tinh cũng không có.
Diệp Mặc đứng dậy, ôm quyền nói với Nữu Như Nam.
Nữu Như Nam mặt hơi đỏ lên:
– Cái này, trên người tôi quả thực cũng không có bao nhiêu Thần tinh. Nhưng
anh dùng Thần tinh quá lợi hại rồi đấy, mới có vài tháng, mà anh đã dùng hết
nhiều như vậy sao.
Diệp Mặc trong lòng có chút thất vọng, Nữu Như Nam nếu nói không có, thì hắn
cũng không tiếp tục ở lại trong này nữa, đúng lúc hắn định nói lời cáo từ với
Nữu Như Nam, thì lại nghe thấy Nữu Như Nam tiếp tục nói:
– Lần này Mộ Hoa Thần sơn mở ra, Hành Thị Thần Giác chúng ta cũng sẽ tham
gia, Đại tiểu thư chắc chắn cũng sẽ bảo tôi cùng đến đó. Chỉ cần tôi còn chưa
chết trong Mộ Hoa Thần sơn, khi quay về chắc chắn sẽ có cách trả Thần tinh cho
anh.
– Mộ Hoa Thần sơn?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi lại.
Nữu Như Nam lên tiếng trả lời:
– Đúng vậy, chính là Mộ Hoa Thần sơn, thời gian mở Thần sơn đó bất định, có
lúc mấy năm liên tiếp thì mở ra, có lúc mấy trăm năm mới mở một lần. Nhưng
trong đó thì lại có rất nhiều đồ tốt, chẳng những có lượng lớn Thần tinh và
các loại nguyên liệu khoáng thạch, nếu như may mắn, còn có thể tìm được một số
Tuế Nguyệt đạo quả, còn cả bảo vật lĩnh ngộ thần thông pháp tắc thời gian nữa.
– Sao đều là Tuế Nguyệt đạo quả và bảo vật cảm ngộ thần thông thời gian?
Diệp Mặc không hiểu hỏi.
– Vì Mộ Hoa Thần sơn do các loại pháp tắc thời gian tạo thành, trong đó có
nơi anh có thể cảm nhận được thời gian trôi nhanh như bay, có nơi anh có thể
cảm nhận được thời gian đang dừng lại thậm chí là lùi về quá khứ. Nhưng nếu
như người có tu vi thấp gặp phải tình huống như này, có thể sống sót cũng
không nhiều. Anh có thể tưởng tượng một khi anh cảm nhận được thời gian trôi
nhanh như bay, thời gian đó trôi qua quá nhanh, còn chưa đợi anh thoát ra khỏi
lốc xoáy thời gian đó, thọ nguyên của anh cũng đến rồi.
Nữu Như Nam nghiêm mặt nói.
– Còn có nơi như vậy ư?
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi, hắn cảm nhận nơi này sao lại có chút giống như Niệm
sơn của Tiên giới. Hắn vốn dĩ định đến Niệm sơn cảm ngộ pháp tắc thời gian,
đáng tiếc là vì quá nhiều chuyện, người đàn ông áo bào tìm mang ụ đá tiến vào
Thần Phần vực, khiến hắn không dám tiếp tục trì hoãn nữa, nên cũng tiến vào
Thần Phần vực.
Nếu như Nữu Như Nam nói Mộ Hoa Thần sơn này thực sự có thể cảm ngộ được pháp
tắc thời gian, thì quả thực quá thích hợp với mình rồi. Tất cả thần thông
không có pháp tắc kết hợp cũng chỉ có thể gọi là tiểu thần thông, chỉ có trong
thần thông có pháp tắc phối hợp cùng, mới có thể xưng là đại thần thông.
Diệp Mặc cũng ít nhiều chạm tới pháp tắc không gian, nhưng nếu nói tiểu thành
thậm chí là tinh thông, thì còn kém quá xa. Chủ yếu là hắn không có truyền
thừa, cũng không có nơi nào để cảm ngộ. Pháp tắc khác với công pháp, có thể
thông qua Tam Sinh quyết mà diễn sinh ra.
Pháp tắc là do thiên địa tự nhiên tạo thành, Tam Sinh quyết chỉ có thể giúp
Diệp Mặc cảm ngộ pháp tắc sâu hơn, nhưng không thể nào suy diễn được pháp tắc
mới để Diệp Mặc cảm ngộ. Muốn lĩnh ngộ pháp tắc, chỉ có thể đến không gian
thiên địa tự mình lĩnh ngộ, bất kỳ ai cũng không giúp được gì.
Vừa nghĩ đến Mộ Hoa Thần sơn có thể cảm ngộ được pháp tắc thời gian, còn có
Thần tinh và Đạo quả nữa, Diệp Mặc lập tức liền có hứng. Hắn căn bản không đợi
Nữu Như Nam nói tiếp, liền ôm quyền nói:
– Nữu Như Nam tỷ, bốn vạn Thần tinh tôi cũng không muốn lấy nữa, tôi chỉ có
một yêu cầu, chính là xin Như Nam sư tỷ giúp tôi có tên trong danh sách vào Mộ
Hoa Thần sơn, chỉ cần có tên, thì tôi có thể tự mình đi tìm Thần tinh.
– Anh muốn đến Mộ Hoa Thần sơn?
Nữu Như Nam sững người chằm chằm nhìn Diệp Mặc hỏi, hỏi xong cô lập tức liền
phản ứng lại, vội vàng lắc đầu nói:
– Không được, tuyệt đối không được. Đừng nói tôi không có được tên, cho dù
tôi có được tên rồi, Đại tiểu thư cũng sẽ không cho anh vào đội, anh đến đó
chỉ là tìm đến cái chết mà thôi.