Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1992: Chuyển hóa Thần nguyên
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
– Anh còn muốn tinh thạch tu luyện của tôi? Tôi cũng không có nhiều, anh
muốn thì được, cần phải lấy đồ ra đổi.
Thần thức của người con gái da mặt ngăm đen này quét vào trong ngọc giản mà
Diệp Mặc đưa cho cô, trong nháy mắt liền cất miếng ngọc giản đó đi.
Diệp Mặc lấy ra Lưu Minh Quảng Viêm Linh và Cầm Tiên Thiết thụ căn đã bị tàn
phá tan tành nói:
– Hai món pháp bảo này cô nhìn xem có muốn hay không, nếu như muốn thì cho
cô.
– Ồ…
Người con gái da mặt ngăm đen này rõ ràng là người trong nghề, không thèm để ý
đến Cầm Tiên Thiết thụ căn bị tàn phá tan tành kia, cô giơ tay chộp lấy Lưu
Minh Quảng Viêm Linh, đồng thời ồ lên kinh ngạc.
– Đây là pháp bảo có thể thăng cấp, hơn nữa cũng đã thăng cấp lên Tiên khí
cực phẩm rồi sao?
Người con gái da mặt ngăm đen này có chút không dám tin cầm lấy Lưu Minh
Quảng Viêm Linh trong tay nhìn Diệp Mặc nói. nguồn
Nói xong, còn bổ sung thêm một câu:
– Pháp bảo này anh muốn bán cho tôi?
Tiên khí cực phẩm có thể thăng cấp, giá của nó vượt khỏi Thần khí hạ phẩm,
chín vì vậy mà người con gái mặt ngăm đen này mới vô cùng kinh ngạc.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Đúng vậy, nếu như cô muốn thì ra giá đi.
Món Lưu Minh Quảng Viêm Linh này Diệp Mặc cũng không dùng, còn trong những
người thân cận với hắn, dùng pháp bảo hỏa hệ căn bản cũng không nhiều. Hơn
nữa, hắn tiếp tục dùng Thần tinh củng cố tu vi, chỉ cần tu vi củng cố rồi, một
món Lưu Minh Quảng Viêm Linh cướp về cũng đã là cái gì?
Người con gái da ngăm đen mắt to kia thích món Lưu Minh Quảng Viêm Linh nắm
chặt không rời:
– Tôi rất thích món pháp bảo này, nhưng đưa toàn bộ Thần tinh trên người tôi
cho anh, thì cũng không mua được pháp bảo này của anh, huống chi, anh còn có
hai món. Món còn lại kia mặc dù bị tàn phá một chút, nhưng tôi cũng rất thích.
– Cô có bao nhiêu Thần tinh?
Diệp Mặc hỏi thẳng, đồng thời trong lòng mừng thầm. Hắn cũng không biết Lưu
Minh Quảng Viêm Linh cụ thể có giá bao nhiêu Thần tinh, bây giờ người con gái
da mặt ngăm đen này nói không mua nổi, chứng tỏ giá trị của nó cũng không
thấp.
– Còn có ba nghìn viên Thần tinh thượng phẩm, một vạn viên Thần tinh trung
phẩm, còn Thần tinh hạ phẩm thì chưa đến một vạn.
Người con gái da mặt ngăm đen có chút ngượng ngùng nói, cô biết chút Thần tinh
này của mình, đến một góc pháp bảo của đối phương cũng không mua được.
Diệp Mặc trong lòng thầm khinh bỉ, người con gái này có nhiều Thần tinh như
vậy, nhưng chỉ đưa cho hắn mười mấy viên, còn là hạ phẩm nữa. May mà người con
gái này tính tình cũng coi là thành thật, biết Lưu Minh Quảng Viêm Linh cũng
không tầm thường.
– Vậy món Lưu Minh Quảng Viêm Linh của tôi này cô nói đáng giá bao nhiêu?
Diệp Mặc dứt khoát làm rõ.
– Món Lưu Minh Quảng Viêm Linh này giá cả cụ thể như nào tôi cũng không dám
chắc, nói không chừng mấy chục vạn cũng đến, nhưng muốn tiếp tục thăng cấp,
thì nguyên liệu cần đến cũng là vô số kể. Tôi nghĩ cho dù không thể thăng cấp
được nữa cũng đáng giá mấy vạn Thần tinh, nhưng tôi rất nghèo. Cho dù anh chỉ
cần tôi trả năm vạn Thần tinh, thì tôi cũng không trả nổi.
Người con gái da ngăm đen có chút không nỡ bỏ qua Lưu Minh Quảng Viêm Linh
này.
Nghĩ một lát, cô lại lấy ra một viên khoáng thạch đen nhánh nói:
– Chỗ này tôi vẫn còn một món Thần minh thạch không tệ, chỉ có điều cộng lại
cũng kém xa chiếc chuông này của anh.
Diệp Mặc cất Cầm Tiên Thiết thụ căn bị tàn phá đi nói:
– Món Lưu Minh Quảng Viêm Linh này tôi bán cho cô, cô đưa hết Thần tinh trên
người cô cho tôi. Đương nhiên Thần minh thạch kia cũng phải đưa cho tôi. Sau
đó cô ghi cho tôi một phiếu nợ, viết bốn vạn Thần tinh thượng phẩm, chắc hẳn
cũng gần đủ nhỉ?
Thần minh thạch Diệp Mặc cũng nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, thứ
này có thể luyện chế ra pháp bảo không gian Tiên khí siêu việt, đối với Diệp
Mặc mà nói cũng đúng lúc dùng đến. Đẳng cấp nhẫn trữ vật của hắn quá thấp, có
Thần minh thạch này hắn có thể luyện chế lại nhẫn trữ vật ình.
– Anh bằng lòng cho tôi nợ sao?
Người con gái da ngăm đen này sung sướng nhìn Diệp Mặc hỏi. Cô vốn không quen
biết Diệp Mặc, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại hào phóng như vậy, bằng lòng cho
cô nợ. Cái giấy nợ này, người ta đồng ý trả thì trả, không đồng ý trả thì cũng
không có bất kỳ năng lực trói buộc gì.
Diệp Mặc đương nhiên đồng ý viết giấy nợ, hắn vừa mới đến Tàn giới, bây giờ
đến tu vi cũng chưa vững chắc, nếu như không tranh thủ thời gian củng cố tu vi
của mình, rồi lại có người phát hiện ra hắn không phải người của Thần Phần
vực, thì đó cũng không phải chuyện tốt gì.
Bây giờ gặp được người con gái da ngăm đen này thoạt nhìn cũng coi là người
tốt, cộng thêm trên người cô còn có nhiều Thần tinh như vậy. Đối với Diệp Mặc
mà nói, không nghĩ cách lấy ra Thần tinh trên người cô, giữ lại Lưu Minh
Quảng Viêm Linh thì cũng có tác dụng gì? Lưu Minh Quảng Viêm Linh mang đến
nơi có nhiều người, có lẽ có thể đổi lấy được nhiều Thần tinh không, nhưng nơi
này là nơi lạ nước lạ cái. Hắn cần phải củng cố tu vi của mình rồi tính tiếp,
còn những chuyện còn lại chỉ là thứ yếu. Pháp bảo, cho dù là pháp bảo như Lưu
Minh Quảng Viêm Linh, hắn cũng không để ý.
– Đương nhiên, cô chỉ cần nói cho tôi biết sau này đến đâu tìm cô là được
rồi. Tôi tin vào con người của cô, ít nhất cô cũng đã cứu tôi một lần rồi đúng
không?
Diệp Mặc lại lấy chuyện đối phương đã cứu mạng mình ra nói.
Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, người con gái da ngăm đen này quả thực tin rồi,
lập tức lấy ra nhẫn trữ vật đưa cho Diệp Mặc nói:
– Thần tinh của tôi toàn bộ đều nằm trong này, tôi viết cho anh cái giấy nợ.
Nói xong cô với tốc độ nhanh nhất viết một phiếu nợ lên một miếng ngọc giản
cho Diệp Mặc, lúc này mới nắm lấy Lưu Minh Quảng Viêm Linh lên thở phào nhẹ
nhõm.
– Tôi tên Nữu Như Nam, là người của Hành Thị Thần Giác, nhưng tôi cũng nói
cho anh biết trước, trong thời gian ngắn tôi không có Thần tinh trả cho anh
đâu.
Nữu Như Nam sau khi cất Lưu Minh Quảng Viêm Linh đi rồi, câu đầu tiên chính
là nói trong thời gian ngắn mình không thể trả nổi nợ.
Diệp Mặc nếu như đã để cho đối phương nợ, đương nhiên sẽ không hi vọng đối
phương lập tức trả Thần tinh cho hắn. Cái mà bây giờ hắn cần là dùng thời gian
chuyển hóa hoàn toàn Tiên nguyên của mình thành Thần nguyên, sau đó củng cố
hoàn toàn căn cơ của mình.
– Tôi biết, nếu như cho cô nợ rồi, đương nhiên đợi khi nào cô có năng lực trả
lại cho tôi thì trả. Đúng rồi, một mình cô đến đây làm gì?
Diệp Mặc rộng lượng khua tay nói.
Nữu Như Nam lập tức nói:
– Đương nhiên là đi săn bắt Vụ ma thú, yêu hạch của Vụ ma thú rất đáng tiền.
Lần này tôi vì bế quan nên mới chậm trễ thời gian, nếu không tôi cũng không
phải một mình đến, mà cùng với người khác hợp thành tổ đội. Anh không có nơi
nào đi, có thể cùng tôi đến Hành Thị Thần Giác. Sau này cùng chúng tôi hợp
thành đội rồi đi săn bắt Vụ ma thú. Sau đó đến Tuy Long Bảo đổi lấy Thần tinh
và Thần đan.
Diệp Mặc muốn củng cố tu vi của mình, rõ ràng sẽ không đi cùng Nữu Như Nam, ít
nhất là bây giờ cũng sẽ không đi. Nếu như bây giờ hắn đi, thì sẽ không bán Lưu
Minh Quảng Viêm Linh cho Nữu Như Nam. Chỉ cần đến được Tuy Long Bảo, Lưu Minh
Quảng Viêm Linh nói không chừng có thể bán ra với giá mười mấy vạn Thần tinh
cũng không chừng.
– Bây giờ tôi không đi được, tôi phải đi có chút chuyện, đợi sau này tôi làm
xong chuyện rồi, tôi sẽ đến Tuy Long Bảo xem sao, nói không chừng cũng sẽ đến
Hành Thị Thần Giác dạo qua một chút.
Diệp Mặc tùy ý nói.
Nữu Như Nam rõ ràng sốt ruột trở về luyện hóa Lưu Minh Quảng Viêm Linh, thấy
Diệp Mặc nói vậy, cũng không tiếp tục khuyên can nữa, dứt khoát nói:
– Nếu như vậy, vậy thì tôi đi trước, đúng rồi, anh tên gì?
– Tôi tên Diệp Mặc, mấy tháng nữa, tôi sẽ đến Hành Thị Thần Giác tìm cô.
Diệp Mặc trả lời, sau khi hắn củng cố tu vi của mình rồi, chuyện đầu tiên muốn
làm chính là tìm Nữu Như Nam để hiểu thêm về Thần Phần vực, nơi này rốt cục là
một thế giới như nào, bây giờ suy nghĩ của hắn cũng giống như Nữu Như Nam, chỉ
muốn tìm một nơi nào đó bế quan.
– Không vấn đề gì.
Giọng nói của Nữu Như Nam còn chưa dứt, thì người đã đi xa.
Thấy Nữu Như Nam rời đi, Diệp Mặc cũng mau chóng đi khỏi.
…
Mấy canh giờ sau, Diệp Mặc tìm được một động phủ trên một ngọn núi nghiêng
nghiêng, hắn tiến sâu vào trong động phủ đó, sau khi bố trí một trận pháp ẩn
nấp xong, lúc này mới tiến vào Thế giới trang vàng.
Diệp Mặc cẩn thận đặt bảy viên Thần tinh hạ phẩm lên trên trận bàn thời gian,
phát hiện tốc độ chuyển động của trận bàn thời gian cũng không nhanh hơn được
là bao. Nhưng tốc độ tiêu hao Thần tinh thì lại chậm đi rất nhiều, cũng bền
hơn so với dùng Tiên tinh cực phẩm.
Diệp Mặc bắt đầu dùng Thần tinh hạ phẩm chuyển hóa Tiên nguyên của mình, Thần
linh khí bao hàm trong Thần tinh bị Diệp Mặc không ngừng hấp thu, rất nhanh
Tiên nguyên cũ bị ép chuyển hóa, lại hình thành một loại Thần nguyên mới.
Sau khi Diệp Mặc dùng hết Thần tinh hạ phẩm và một vạn Thần tinh trung phẩm,
Tiên nguyên của hắn cũng đã phần lớn được chuyển hóa thành Thần nguyên rồi.
Tiên nguyên bị nén, tu vi của Diệp Mặc bắt đầu hạ thấp, nhưng sức mạnh của
hắn vẫn tăng lên. Cùng với Thần tinh không ngừng bị hấp thu, tu vi của hắn
giảm xuống cùng không nhanh lắm. Chỉ cần hắn không chuyển hóa Tiên nguyên, hắn
thậm chí có thể mau chóng tăng nhanh tu vi của mình.
Trong trận bàn thời gian cũng là mấy tháng trôi qua, ba nghìn Thần tinh thượng
phẩm cũng bị Diệp Mặc tiêu hao hết sạch, Tiên nguyên của hắn trên cơ bản cũng
chuyển hóa thành Thần nguyên rồi.
Tu vi không tăng lên chút nào, nhưng cảm giác mạnh mẽ trên mặt thực lực, cũng
khiến Diệp Mặc thầm kinh hãi.