Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 12: Ông chữa phần ngọn hay chữa phần gốc? – Botruyen

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 12: Ông chữa phần ngọn hay chữa phần gốc?

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 12: Ông chữa phần ngọn hay chữa phần gốc?

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc nhìn ông lão nằm trên giường, lúc mới đến ông lão dường như còn có
thể miễn cưỡng đi lại, bây giờ đã trực tiếp hôn mê rồi, hơn nữa trên khuôn mặt
đã biến thành màu xanh tím rồi.

Lại nhìn y tá lo lắng, còn có cô gái còn lo lắng hơn kia, còn không kịp nói
chuyện, cô gái này liền khóc nức nở nói:

– Bác sĩ, xin bác sĩ cứu ông tôi, là tôi hại ông, tôi không nên để ông lén
đến Ninh Hải…

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, lúc này nên nói gì, không nên nói gì không phải là phí
lời sao, rút mấy cây ngân châm từ trong hòm thuốc ra, châm lên người ông lão
vài cái, chân khí trong nháy máy lưu chuyển qua chỗ khác.

Ông lão nôn ra một ngụm máu, sắc mặt xanh tím nhanh chóng tiêu tan, đảo mắt
liền khôi phục bình thường, mở mắt nói một câu:

– Tình Nhi, cháu đừng lo lắng, đây là bệnh cũ của ông.

Y tá kia và cô gái tên Tình Nhi sững sờ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, một lúc lâu
cũng không phản ứng lại, đây là y thuật gì? Mấy cây châm đã cứu ông lão sắp
chết trở về?

Cô gái mặc đồ y tá phản ứng lại trước, vẻ mặt khiếp sợ nhìn khẩu trang của
Diệp Mặc, cô ta còn đang nghĩ, người giúp bác sĩ Thôi trực ban này là ai? Y
thuật lợi hại quá.

Nhưng cô gái kia cũng rất nhanh phản ứng lại, lập tức bổ nhào vào ông lão
trước giường:

– Ông, dọa chết cháu rồi, lần sau cháu cũng không dám tự tiện đưa ông đi nữa…

Còn chưa nói xong thì nước mắt đã tuôn rơi.

Diệp Mặc nhìn cô gái này, cả người hàng hiệu, bộ áo Tanner – Karan phòng chừng
phải mấy chục nghìn tệ, dưới chân đi một đôi giày hình như là Chanel, cảm giác
đầu tiên của Diệp Mặc chính là, đây là một cô gái có tiền.

Lại nhìn cô gái trên mặt vẫn còn vết nước mắt, lại là một mỹ nhân bại hoại cực
kỳ xinh đẹp, cùng với người phụ nữ lần trước mua bùa của Diệp Mặc có một loại
cảm giác tương xứng. Sắc mặt có thể do hơi lo lắng, hiện lên hồng nhuận, càng
toát ra da thịt trắng nõn của cô gái, cái cổ trắng nõn thon dài khiến Diệp Mặc
nhịn không nổi nhìn xuống dưới, khẽ rãnh sâu của cái áo Tanner – Karan càng
làm cho người ta…

– Tình Nhi, ông không hề gì, cháu đỡ ông ngồi dậy.

Ông lão khoát tay nói.

– Cậu là bác sĩ rất giỏi, bệnh của tôi tôi biết, vẫn chưa có ai có thể khiến
tôi trong thời gian ngắn từ khi phát bệnh tỉnh lại…

Lời của ông lão còn chưa nói hết, cô gái tên Tình Nhi dường như nhớ ra cái gì
đó.

Cô xoay người, rất kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:

– Không ngờ y thuật của anh lợi hại như vậy, anh là bác sĩ trung y sao? Cái
dùng là kim châm? Anh có thể nhìn ra được bệnh của ông tôi là bệnh gì không?
Lần này anh thiệt thòi nhiều quá, thực sự cảm ơn anh.

Một chuỗi câu hỏi bị cô quăng ra.

Nhưng cô gái tên Tình Nhi nay dường như cũng không có chuẩn bị câu trả lời của
bác sĩ này, bởi vì bệnh của ông đã trải qua sự kiểm tra của rất nhiều bác sĩ
nổi tiếng trong ngoài nước, đều không có cách nào đoán được bệnh tình cụ thể,
chỉ là căn cứ vào sự lão hóa vô duyên vô cớ của các cơ quan trong cơ thể ông,
đưa ra thông báo chỉ còn tuổi thọ nửa năm nữa mà thôi.

Cô hỏi như vậy chỉ là hành vi bản năng, chủ yếu vẫn là thật lòng cảm ơn vị bác
sĩ này đã cứu sống ông. May là bệnh viện Lợi Khang tương đối gần, nếu không
thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ông xảy ra chuyện, trong lòng cô không
những vô cùng đau khổ, hơn nữa cô cũng không có cách nào gánh vác trách nhiệm
này, tuy cô là đứa cháu gái ông yêu thương nhất, nhưng người và chuyện ông có
liên quan đến quá nhiều.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

– Tôi biết đây là bệnh gì.

Bệnh này hắn đương nhiên biết, nhưng hắn cũng biết hiện nay trên Trái đất vẫn
chưa có kết luận cụ thể với loại bệnh này, vì thế hắn phỏng chừng bệnh của ông
lão này đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra bệnh gì. Bởi vì bệnh này hiếm thấy,
gần như có thể nói là trong hàng tỉ người cũng không có một người.

Trong giới Tu Chân có một loại khoáng thạch gọi là “Tử tiêu”. “Tử tiêu” là một
loại khoáng thạch có thể luyện chế trong pháp khí bậc trung, nhưng không thấy
nhiều. Nhưng “Tử tiêu” có một đặc điểm, chính là sau khi đào được loại khoáng
thạch này phải dùng hộp ngọc bảo vệ, nếu không thì sẽ mất đi hiệu quả. Nếu như
chỉ để “Tử tiêu” trong túi áo, thế thì chỉ cần trong một ngày vật chất có hại
bên trong “Tử tiêu” liền có thể thẩm thấu vào cơ thể con người, cũng biến
thành khoáng thạch bỏ đi.

Bệnh trạng của ông lão này rõ ràng là trúng độc “Tử tiêu”, khi hắn châm cứu
vào thì liền biết rõ. Người trúng độc “Tử tiêu”, lúc ấy thì nhìn không ra, nếu
như cơ thể tốt thì phải mười năm, thậm chí sau mười mấy năm mới có bệnh trạng,
nhưng một khi xuất hiện bệnh trạng nếu như trị liệu không đúng thì chỉ có
đường chết.

Bệnh trạng trúng độc “Tử tiêu” là toàn thân phát màu tím, lục phủ ngũ tạng dần
dần biến thành cháy sém, cuối cùng hít thở không thông mà chết. Ông lão này
điển hình chính là trúng độc “Tử tiêu”. Nếu như không phải người Tu Chân có
thể dùng thuốc từ từ loại trừ, nhưng Diệp Mặc là người luyện khí tầng một, chỉ
cần dùng chân khí loại trừ là được rồi.

Chỉ có điều Diệp Mặc không ngờ tới, trên Trái Đất cũng có loại khoáng thạch
này, thực sự là ngạc nhiên. Nếu như để hắn có được, cũng không tệ.

– Cái gì? Anh nói anh biết ông có bệnh gì? Bác sĩ, anh có thể chữa được
không? Chỉ cần chữa khỏi cho ông tôi, điều kiện gì tôi cũng có thể giúp anh
đạt được.

Cô gái tên Tình Nhi một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc nói chuyện tay cũng đang
run.

Ông lão cũng là vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Diệp Mặc, vị bác sĩ trẻ này có
thể khiến ông ta tỉnh đã giỏi lắm rồi, không ngờ còn nói biết ông mắc phải
bệnh gì, điều này cũng quá thái quá rồi. Trình độ chữa bệnh của bệnh viện Lợi
Khang ở Ninh Hải cao như vậy sao? Đến một bác sĩ cấp cứu cũng biết bệnh của
ông, điều này có thể sao?

Điều kiện gì cũng có thể đạt được? Diệp Mặc khẽ mỉm cười, câu nói này con gái
không thể tùy tiện nói ra được. Nhưng cũng hiểu được gia đình cô gái này không
phú cũng quý. Nếu như vậy, hắn cũng không cần khách khí, vừa may hắn đang
thiếu tiền, kiếm ít tiền cũng là điều nên làm.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc nói với cô y tá vẫn đang há hốc mồm không dám tin:

– Cô ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với người nhà bệnh nhân.

Đợi sau khi y tá đi ra, Diệp Mặc mới gõ gõ bàn, trầm ngâm một lát nói:

– Bệnh này tôi có thể chữa được.

“Bộp” một tiếng điện thoại của cô gái tên Tình Nhi rơi xuống đấy, pin bị văng
ra rất xa, nhưng cô không chút cảm giác được, điện thoại của cô có thể đã rơi
hỏng rồi.

– Bác sĩ, anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh của ông tôi, là thật sao?

Tình Nhi không chút phát hiện ra điện thoại của cô rơi hỏng rồi, mà vội vàng
chạy đến trước mặt Diệp Mặc, túm lấy hai tay Diệp Mặc vội vàng hỏi.

Ông lão kia cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, ông không cho rằng Diệp
Mặc đang nói dối, bởi vì vừa rồi biểu hiện của Diệp Mặc đã nói lên hắn là một
bác sĩ rất có bản lĩnh, nếu hắn đã nói như vậy, đã nói rõ hắn có cái bản lĩnh
này.

– Ấy, tôi nói Tình Nhi, cô đừng kích động, ngồi xuống trước rồi nói.

Bị cô gái xinh đẹp túm lấy hai tay của mình, Diệp Mặc cảm thấy rất là hưởng
thụ, cô gái xinh đẹp tên Tình Nhi này so với cái cô Tô My kia còn muốn xem hơn
một chút, nếu như Tình Nhi này đến đại học Ninh Hải, vậy thì cái danh xưng đệ
nhất mĩ nhân của Tô My kia phải nhượng lại rồi, chủ yếu nhất là, Tình Nhi
khiến người ta dễ chịu hơn Tô My.

Thấy thầy thuốc kia cũng gọi cô là Tình Nhi, mặt cô gái đỏ lên, vội vàng buông
tay Diệp Mặc ra, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông lão. Cô đương nhiên không rõ
Diệp Mặc chỉ là không biết tên cô là gì, liền gọi giống như ông gọi cô.

Thấy cháu gái mình cũng xấu hổ, ông lão kia cười ha hả, rất rõ ràng cảm thấy
thú vị.

– Ông muốn chữa phần ngọn hay chữa phần gốc?

Diệp Mặc đột nhiên hỏi.

– Chữa phần ngọn là như nào? Chữa phần gốc là như nào? Tôi đương nhiên hi
vọng chữa khỏi hoàn toàn cho ông rồi.

Tình Nhi thấy Diệp Mặc đã trở về phương diện trị liệu, màu đỏ trên mặt đã rút
đi, lập tức hỏi. Trong lòng lại nghĩ, ánh mắt của bác sĩ này thật sáng, đáng
tiếc chính là không thấy mặt của hắn.

Diệp Mặc lại nói:

– Với bản lĩnh hiện nay của tôi, nếu như chữa tận gốc, chỉ nắm chắc bảy mươi
phần trăm, còn có ba mươi phần trăm có khả năng ông cô mất sớm, nếu như chữa
phần ngọn tôi nắm chắc trăm phần trăm, có thể khiến cơ thể ông cô khỏe mạnh
sống thêm ba năm. Nhưng cho dù cô lựa chọn loại chữa trị nào, tiền thuốc phải
đưa cho tôi tại chỗ, thuốc này là thuốc riêng của tôi, không khất nợ.

Diệp Mặc nói nắm chắc bảy mươi phần trăm tuy có chút bảo thủ, nhưng hắn cũng
là dựa vào võ công của hắn mà nói, tuy y thuật của hắn không tồi, nhưng võ
công chỉ có một tầng luyện khí, nếu hắn đến tầng hai luyện khí, hắn liền nắm
chắc chín mươi phần trăm, nếu như bây giờ hắn là tầng ba luyện khí, hắn sẽ nắm
chắc một trăm phần trăm.

– Hả, sao có thể như vậy? Ông…

Cô gái tên Tình Nhi rõ ràng không thể đưa ra quyết định, có chút khó xử nhìn
ông của mình, cô hi vọng ông có thể cho cô một chủ ý tốt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.