Đường Bắc Vi im lặng không nói gì, không nói đồng ý, cũng chẳng nói không đồng ý. Nhưng Diệp Mặc biết, với đề nghị này của hắn thì cô phần nhiều là không đồng ý. Chẳng qua hắn cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu không phải vì chọc tới “Địa Sát” thì hắn nhất định sẽ để tùy cô quyết định.
Đang lúc Diệp Mặc muốn khuyên Đường Bắc Vi thì cô lên tiếng:
– Anh à, em không muốn tới Diệp gia đâu, anh lại không phải là người nhà họ Diệp nữa thì chúng ta càng chẳng có quan hệ gì với họ cả, thế nên em không muốn đi nữa.
Diệp Mặc ngây người ra một lúc sau đó liền hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng Đường Bắc Vi, hắn thấy cô nói cũng có lý. Ở Diệp gia chỉ có Diệp Tử Phong và Diệp Lăng tính tình còn tạm được, nếu Đường Bắc Vi ở lại ngôi nhà này thì khác gì ăn nhờ ở đậu, hơn nữa còn muốn nhờ thế lực Diệp gia để bảo vệ cô, như vậy cô cảm thấy khó nghĩ cũng phải.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc ngần ngại nói:
– Xin lỗi em nhé, Bắc Vi, là anh chưa suy nghĩ chu đáo, để anh suy nghĩ thêm đã.
Đường Bắc Vi nghe xong liền bật cười nói:
– Anh à, thực ra nếu bọn họ muốn ra tay với em thì anh đưa em tới nhà họ Diệp cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa có anh ở bên cạnh em như lúc này, em thấy an toàn hơn nhiều.
Diệp Mặc gật đầu, nói:
– Được, cứ như vậy nhé, anh muốn xem bọn chúng gan to thế nào! Nếu hắn ta thật sự ra tay với em thì đừng trách anh không khách khí!
Diệp Mặc giờ đây đã vướng vào nhiều mối nợ thù nhưng hắn chẳng lo lắng, vì đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, lo nghĩ cũng chẳng ích gì.
Đêm đó, hai người họ không ở lại khách sạn mà đi cả đêm để về nhà Đường Bắc Vi. Nhà của cô thực sự rất đơn giản, Diệp Mặc không nhìn thấy đồ gì có giá trị cả, có thể thấy mẹ con Bắc Vi thực sự rất khó khăn.
Đường Bắc Vi dường như đã nhìn thấy ánh mắt lo ngại của Diệp Mặc, nhưng cô không như hắn, ngược lại còn rất vui vẻ. Tuy mẹ cô đã đi khỏi nhưng cô vẫn còn một người anh trai, chỉ tiếc là cô và mẹ không thể bên nhau nữa. Nếu bảo cô sống cùng với tên Tống Kỳ Minh kia thì nhất định cô sẽ không đồng ý.
– Anh, em nghi ngờ tên họ Tống kia không phải vì biết anh muốn tới Tống gia, nên mới dẫn mẹ em đi, mà còn vì em không muốn mẹ bị tổn thương! Anh à, nếu anh tới Tống gia thì,….
Đường Bắc Vi biết Diệp Mặc và Tống gia có mối thâm thù, giờ cô chưa nghĩ ra lời nào thích hợp để Diệp Mặc bỏ qua cho Tống gia.
Diệp Mặc thở dài, hắn biết mục đích của Tống Kỳ Minh đã đạt được, muốn hắn giết Tống Kỳ Minh trước mắt người mẹ đã nuôi dưỡng Đường Bắc Vi hai mươi mấy năm qua thì thực sự rất khó xử. Nhưng nếu tha cho y thì tuyệt đối không được. Đã tới Đàn Đô mấy ngày rồi, nhưng hắn chưa muốn tới nhà họ Tống, không biết có phải do mối quan hệ của Đường Bắc Vi không nữa.
Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Tống Kỳ Minh, cùng lắm đến lúc đó sẽ không để mẹ Đường Bắc Vi nhìn thấy là được.
Đường Bắc Vi biết nói thêm chỉ làm hắn khó xử, cho nên không nhắc đến vấn đề này nữa.
– Anh, để em đi làm cơm tối.
Diệp Mặc gật đầu, hắn ra ghế ngồi, lâu lâu khẽ nhìn Đường Bắc Vi đang hặm hụi trong bếp, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn vào cặp mông căng phồng sau lớp quần, cũng do lúc này Đường Bắc Vi mặc một cái quần đùi ngắn kéo tới nửa đùi cho nên có thể nhìn rõ, cặp chân dài của cô rất thu hút, vừa thon gọn dài như người mẫu, vừa trắng khỏe chắc nịt.
Chỉ nhìn từ phía sau đã thấy cô em gái này của hắn hấp dẫn như vậy, tránh không khỏi có nhiều nam nhân thèm thuồng sắc đẹp của cô như vậy, nếu không phải hắn ở đây thì kết quả của cô thảm rồi. Hắn lắc đầu, quay mặt đi, không nhìn nữa.
Cả hai sau đó vừa ăn tối, nói chuyện vui vẻ, sau bữa ăn mới đi tắm, do căn nhà nhỏ cho nên phòng tắm cách cũng không xa, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, từ sau tấm cửa là một thân hình hoản mỹ đang uốn éo đằng sau, càng nhìn dục hỏa Diệp Mặc càng tăng lên. Hắn quyết định chú tâm ngồi xuống tu luyện, xua đi tạp niệm.
– Anh, giúp em lấy cái khăn tắm.
Giọng nói của Đường Bắc Vi vang ra, Diệp Mặc nghe xong vội lấy đi khăn tắm cho cô, hắn vừa vào phòng, lục lọi tìm thấy mấy mảnh đồ lót đủ loại kiểu dáng, màu sắc, có chút không dám tin tưởng Đường Bắc Vi sẽ mặc những loại này. Nuốt nước bọt, lấy được cái khăn tắm rồi chạy ra ngoài.
Đứng trước cửa nhà tắm, Diệp Mặc khó khăn chìa ra cái khăn tắm, quay đầu nói.
– Bắc Vi, của em đây.
– Cảm ơn anh.
Đường Bắc Vi mở cửa nhà tắm, vươn tay ra, một mùi hương dầu gội thơm tho tràn ra, Diệp Mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn ngửi thấy, tay Đường Bắc Vi cầm lấy được khăn tắm đồng thời cũng tóm lấy cánh tay hắn, vậy mà kéo hắn vào bên trong, Diệp Mặc ngơ ngác kịp phản ứng thì lúc đó bản thân đã nằm ngã trên người Đường Bắc Vi.
– A… Anh, xin lỗi. Do mắt em đọng nước không mở được nên lỡ tay…
Đường Bắc Vi hoảng sợ, nhìn thấy Diệp Mặc đang đè lên cơ thể trần truồng của mình, hai má đỏ hồng, cùng lúc Diệp Mặc tóm lấy hai vú cô, cảm thấy vật mềm mại đàn hồi bóp một cái, mới nhận ra đó là ngực của em gái mình.
– Bắc Vi, anh…
Diệp Mặc hoảng sợ, đứng lên, mắt thấy toàn bộ cơ thể trần trụi của cô gái, ngay cả vị trí hiểm yếu nhất cũng đã thấy, l-n của Đường Bắc Vi ít lông, hồng hào nhỏ hẹp, khóe môi thịt hơi dày. Hắn nhìn một hồi, tỉnh táo lại liền lập tức rời khỏi, Đường Bắc Vi ngơ ngác nghĩ tới vừa rồi hắn vừa làm, cảm thấy thẹn thùng nhưng đồng thời vui vẻ mặc dù biết cả hai là anh em. Hai tay đặt trên cặp vú vừa bị hắn bóp, nắn nhẹ, rên.
– A… Anh…
Đêm tối, Diệp Mặc tắm xong liền leo lên giường, trong đầu vẫn không thoát khỏi hình dáng của Đường Bắc Vi, tuy nhiên lại nghĩ tới Lạc Ảnh, tâm trạng hắn ổn định lại, càng thêm phần sầu bi.
Đúng lúc hắn còn đang tương tư Lạc Ảnh, chợt cảm giác có người tiến đến, Diệp Mặc biết là Đường Bắc Vi. Cô bước đến giường hắn, nhẹ giọng hỏi.
– Anh, anh ngủ chưa.
Diệp Mặc không biết giờ này Đường Bắc Vi vào giường ngủ hắn làm gì, đang định trả lời, đã thấy thiếu nữ cởi dép leo lên giường, từ phía đằng sau ôm lấy lưng hắn, Diệp Mặc cứng ngắt, cảm giác được hai vú mềm mại đang cọ sát sau lưng.
– Mùi của anh, thật tốt…
Đường Bắc Vi khẽ nói, Diệp Mặc giật mình, câm nín giả vờ ngủ, Đường Bắc Vi ôm lấy lưng hắn thấy hắn không phản ứng, liền mạnh dạn giở chăn lên, chui vào trong giường cùng hắn. Thân thể thiếu nữ trơn mềm tiếp xúc làm Diệp Mặc huyết khí dương cương, hít thở không thông.
Đường Bắc Vi bạo gan vòng qua ôm lấy hắn, chôn mặt tại phía sau lưng, như tự nhủ mà nói nhỏ.
– Anh, tha lỗi cho em… Tuy chúng ta là anh em nhưng em lại thích anh, phải làm sao bây giờ. Nhiều khi em rất vui khi có anh là anh trai, nhưng lại có lúc không muốn.
Mặc dù Đường Bắc Vi nói rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc nghe rất rõ, hắn chấn động, cảm giác phía sau lưng Đường Bắc Vi chôn chặt mặt sau lưng, tiếp tục tự bản thân tâm sự.
– Anh, có phải em rất đáng khinh không…
Diệp Mặc cảm giác dường như cô đang khóc, hắn cũng thấy vô cùng bất ngờ, trước đó được em gái hôn môi, hắn đã thấy có gì không bình thường, chả có anh em nào lại hôn nhau cả, hắn cũng có cảm giác Đường Bắc Vi có tình cảm với mình, chỉ là chưa chắc chắn. Giờ nghe cô nói hắn mới nhận ra đúng là sự thật, lại không biết đối diện thế nào tiếp theo.
Chỉ nghe Đường Bắc Vi buông hắn ra, tự nhủ nói.
– Anh, về sau em sẽ không gây phiền phức cho anh nữa. Có lẽ em muốn đi…
Diệp Mặc nghe vậy run lên, hắn càng nhớ đến Lạc Ảnh, cũng vì cô ấy nghĩ như vậy mà rời bỏ hắn mà đi, Diệp Mặc đã hết sức thương tâm. Nếu ngay cả Đường Bắc Vi cũng đi, thì hắn có thể chịu được sao. Lạc Ảnh cũng từng nghĩ là em gái hắn, vì vậy mà rời bỏ, Diệp Mặc đương nhiên biết, nhưng hắn mặc không quan tâm hắn và cô có phải anh em hay không, dù quả thật là anh em ruột, hắn cũng không quan tâm miệng đời chế giễu.
Nghĩ đến tình cảnh tương tự với Đường Bắc Vi, Diệp Mặc cảm giác lần này sẽ không buông bỏ, đúng lúc Đường Bắc Vi chuẩn bị rời giường thì bị kéo lại. Diệp Mặc kéo cô ngã trên giường, Đường Bắc Vi hoảng hốt nhìn thấy Diệp Mặc còn tỉnh táo, kêu lên.
– Anh, anh chưa ngủ sao…
– Bắc Vi, em định đi sao.
Diệp Mặc đè Đường Bắc Vi ở bên dưới, cô gái nhỏ hai mắt đỏ lên như muốn khóc, nghe hắn nói càng nức nở trả lời.
– Em sợ anh nghĩ em là đứa con gái hư hỏng…
– Ngốc quá, anh không quan tâm… Bắc Vi thích anh thì cứ nói, dù chúng ta là anh em, cũng không quan hệ.
Diệp Mặc nói làm cho Đường Bắc Vi mắt đỏ lên, chảy lệ, hai tay cô bám víu trên cổ hắn, nở ra nụ cười nói.
– Anh, nếu thật sự như vậy thì hôn em.
– Được.
Diệp Mặc gật đầu, cúi đầu hôn xuống, lần này Diệp Mặc có thể tận hưởng trọn vẹn cái miệng nhỏ của Đường Bắc Vi, hai bờ môi vừa tiếp xúc liền không muốn rời, dính lấy sát rạt. Đường Bắc Vi vụng về đưa lưỡi ra, luồn vào trong miệng hắn, cũng không biết làm gì, Diệp Mặc đáp trả nuốt lấy lưỡi cô, ngậm trong miệng, dư vị nước bọt đôi bên hòa quyện.
– Ưm… chụt… chụt…
Hai thân thể ôm lấy nhau, cuồng nhiệt hôn môi, Đường Bắc Vi quyết định mặc kệ ai nghĩ gì, bây giờ chỉ biết tận hưởng cùng với anh trai mình tận hưởng vị ngọt tình ái, Diệp Mặc vừa hôn, lại đặt tay trên ngực cô, bóp lấy hai cục thịt mềm mại sau lớp áo. Đường Bắc Vi cũng không kém, hai tay luồn sau áo lưng của hắn vuốt ve bờ lưng vững chãi, mạnh mẽ.
– Anh, em gái thích anh…
Đường Bắc Vi tách môi, tràn ngập thâm tình mà nói, Diệp Mặc mỉm cười, gật đầu, Đường Bắc Vi mãn nguyện, da mặt đỏ lên e thẹn nói.
– Anh à, mau đến đi… Yêu em gái anh đi.
Nghe thấy vậy, không hiểu sao Diệp Mặc cảm thấy phấn khích tột độ, có lẽ sâu bên trong mỗi con người đều có một loại dục vọng tiềm ẩn, chỉ đợi thoát ra. Diệp Mặc hơi thở gấp gáp, cuối cùng cởi ra từng cái cúc áo của Đường Bắc Vi. Cô gái nhỏ ngoan ngoãn giang rộng cánh tay cho hắn cởi ra quần áo, hai tay không ngừng sờ soạng trên người hắn.
Áo ngủ bung ra, cái áo lót trắng tinh rõ ràng trước mắt, Diệp Mặc vén lên, hít thở không thông ngắm nhìn cặp vú ngọt nước như bánh trôi nước, núm vú như viên kẹo dâu ngọt mùi hấp dẫn. Hắn cúi đầu ngậm lấy mút chặt, Đường Bắc Vi tay đè trên đầu hắn, ôm chặt, miệng nhỏ khẽ mở rên rỉ.
– Anh, ngậm thật tốt. Núm vú em gái thoải mái sao? Ân… Em sướng lắm, được anh chơi đùa vú như vậy quá thoải mái… hảo sảng.
– Vú em thật to, sờ thật đã.
Diệp Mặc hai tay liên tục nắn lấy vú cô, miệng lưỡi liếm mút. Đường Bắc Vi nhìn hắn, vẻ mặt gợi tình nói.
– Nó to để dành cho mình anh bóp đấy. Thích không…
– Thích.
Diệp Mặc cười, lại tiếp tục dày vò trêu chọc cặp đào tiên của em gái mình, sau một lúc cả hai lại hôn môi. Dần quần áo cũng cởi ra, ném rơi xuống đất, chỉ còn lại hai thân thể trần truồng ôm lấy nhau, Đường Bắc Vi ngẩng mặt, đối diện cùng hắn nói.
– Anh, em cũng muốn làm anh sướng.
Diệp Mặc ngây người, liền một lúc sau liền thay đổi thành thế sáu chín, Đường Bắc Vi có cơ hội nhìn thấy dương vật của anh trai cô, thân thể nóng lên, cô trước kia chưa từng thấy hay có kinh nghiệm xem phim. Chỉ từng nghe bạn cô nói qua, trước còn trách đám bạn vô sỉ, con gái nói chuyện không có ý tứ, vậy mà hôm nay nhờ vào nó mà cô lại đang làm y chang.
Bàn tay nhỏ nhắn của Đường Bắc Vi tóm chặc c-c hắn trong lòng tay, lưỡi thè ra liếm láp, tỉ mỉ tinh tế, chăm sóc cho nó cẩn thận. Diệp Mặc không thua kém, hắn banh rộng mép l-n của Đường Bắc Vi nhìn thấy màng trinh hồng hào, mép l-n thịt hồng đỏ tươi, mở ra khép lại như cái máy khâu, hắn cúi xuống dùng lưỡi chơi đùa lỗ l-n.
– Ưm…. Sướng quá anh trai, anh liếm l-n em sướng lắm… liếm nữa đi….
Đường Bắc Vi kêu lên, cô thở đều, miệng nâng lên ngậm lấy quy khấc vào miệng, mút liếm ngon lành, kỹ thuật dù hơi vụng về nhưng về sau cải tiến, Diệp Mặc cũng được cô làm cho thấy sướng.
Cả hai anh em bú liếm cho nhau, âm thanh ‘sụt… sùi…’ bú mút một cái, dâm cảnh còn hơn cả mấy bộ phim JAV, làm một lúc Diệp Mặc làm cho em gái của hắn lên đỉnh, dâm thủy tràn lan, ướt hết cả bẹn đùi…
Mà c-c hắn được cô bú liếm đầy nước bọt, ngay cả bìu dái cũng được Đường Bắc Vi chăm chút cẩn thận, mồm ngậm lưỡi liếm, làm cho sạch bong.
Cả hai thân thể trần truồng lại ôm lấy nhau, tại nằm nghiêng trên giường, Diệp Mặc từ phía sau ôm lấy Đường Bắc Vi, để con c-c trượt giữa đùi mềm của cô, miệng cả hai cùng nhau cháo lưỡi, trao đổi nước bọt. Đường Bắc Vi ngửa cổ, lớn giọng rên rỉ.
– Ưm… Ngứa lắm anh… L-n em rất nhột… thật kích thích…
– Đùi em thon mềm, chỉ bị nó kẹp cũng làm anh thật sướng.
Diệp Mặc cũng cảm thấy sướng, c-c cứ va đụng ở giữa chân em gái, cọ sát bên ngoài mép l-n, tay vừa bóp vú, hôn môi. Nhân sinh lúc này còn gì sung sướng hơn, dù chưa chịch nhưng cảm giác cũng không thua kém là bao.
– A… Ngứa… Ngón tay chọc vào l-n em thật sướng… Em muốn ra…
– Anh cũng ra đây.
Diệp Mặc tay móc l-n Đường Bắc Vi, hổng đẩy c-c, chẳng mấy chốc đã đạt đến cực khoái, đồng thời cùng ra.
Dâm thủy bắn đầy c-c Diệp Mặc ướt cả mảng giường, mà c-c Diệp Mặc phun ra tinh dịch dính khắp bụng dưới của Đường Bắc Vi còn tràn ra cả giường. Đồng thời hai người thở ra, âu yếm hôn môi thêm phát nữa thì dọn giường.
Sau đó cả hai vẫn để thân thể trần như nhộng ôm lấy nhau ngủ say.