Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản – Chương 306 Đến chết mới ngừng nghỉ – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản - Chương 306 Đến chết mới ngừng nghỉ

Diệp Mặc nhìn quanh một lúc liền thấy một chiếc Audi dừng không xa, hơn nữa chiếc xe này dường như là đi cùng với Kiều Cương. Từ trên xe có một người nam giới lực lưỡng bước xuống, xem ra thân thủ không tồi. Tuy nhiên theo con mắt của Diệp Mặc, người này còn không nhập môn, nói đúng ra đến người luyện võ hoàng cấp cũng không phải.
Dường như nhìn thấy ánh mắt tưởng như vô tình mà hữu ý của Diệp Mặc, Kiều Cương mỉm cười tự giễu, rồi nói:
– Thật ra người đứng sau là vệ sĩ của tôi, mặc dù tôi cũng không muốn vậy đâu, nhưng lão già nhà tôi cứ bắt phải như thế, haha.
Hà Kỳ đến đứng bên cạnh Đường Bắc Vy, hỏi nhỏ:
– Cái gã Diệp Mặc là bạn trai của cô à? Sao hôm nay hắn lại để Khiêm Hòa thả chúng ta ra thế?
Đường Bắc Vy và Diệp Mặc đều như nhau, đều không thích cô Hà Kỳ này. Mặc dù cô ta trông cũng được, nhưng có phần kiêu ngạo và ích kỷ. Nhưng bây giờ, cô ta lại chủ động hỏi chuyện trước, Đường Bắc Vy không thể làm bộ như không nghe thấy gì được, đành phải trả lời:
– Tôi cũng không biết, lúc tôi tỉnh lại thì cô đã được thả ra rồi.
– Ra là thế.
Hà Kỳ đã hỏi thừa mất một câu, sau đó lại tiếp tục hỏi:
– Sao tôi từ trước đến giờ không nghe thấy cô có bạn trai rồi nhỉ? Anh ta xem ra cũng có chút bản lĩnh, cô gặp anh ta như thế nào vậy?
Đường Bắc Vy vốn đã không ưa gì Hà Kỳ, thuận miệng liền nói:
– Đây là việc của tôi.
Dường như nhìn ra Đường Bắc Vy không muốn tiếp chuyện, mặc dù Hà Kỳ trong lòng tức giận, nhưng cũng không còn cách nào. Nếu như là trước đây, cứ coi như là Đường Bắc Vy xinh đẹp hơn cô, cô cũng không cần để ý tới cô ta, nhưng bây giờ cô lại càng ngày càng có thiện cảm với Diệp Mặc, một là cô rất muốn biết tại sao hôm nay Diệp Mặc lại thả cô ra, hai là hắn lại quen biết Kiều Cương, hơn nữa Kiều Cương tỏ ra rất khách khí với hắn. Đây vẫn chưa là gì, hắn thậm chí còn dám đánh Cảnh Sát, đánh xong cũng chẳng có việc gì. Diệp Mặc này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cũng cần phải biết rằng bố của Kiều Cương, Kiều Thanh Hổ là phó chủ tịch tỉnh Hồ Trung, hơn nữa nhà họ Kiều cũng rất có thế lực.
Hà Kỳ thấy Đường Bắc Vy không thèm để ý gì đến mình, cô ta chỉ còn cách vây quanh Diệp Mặc, vừa định chen vào đứng giữa Kiều Cương và Diệp Mặc, lúc đang chuẩn bị hỏi Diệp Mặc thì có một luồng sáng màu đen, như tia chớp chiếu thẳng vào ấn đường của Kiều Cương.
Với tốc độ này thì đừng nói là người vệ sĩ đứng ở đằng sau, ngay cả chính Kiều Cương cũng không thể phản ứng kịp thời, đợi cho đến lúc anh ta cảm thấy được luồng sáng đó, Kiều Cương lập tức cứng đơ người, anh biết rằng lúc này có phản ứng thế nào cũng không kịp nữa rồi.
Diệp Mặc trong nháy mắt đã biết có người muốn ám sát Kiều Cương, mặc dù không biết tại sao lại có người muốn ám sát vị công tử này, nhưng vì quen biết Kiều Cương, hơn nữa Kiều Cương đối xử với hắn không tồi, hắn chỉ là muốn giúp một tay. Hơn nữa, việc này cũng là tiện tay mà giúp, cũng không tốn quá nhiều sức lực.
Trong lúc luồng sáng sắp chạm đến mặt Kiều Cương thì Diệp Mặc đã đưa tay ra bắt lấy nó. Hắn nhìn quanh một lượt, đây chính là một loại phi tiêu nhỏ, cái phi tiêu này bay đến đây với tốc độ như thế không thể là có người tiện tay ném qua được, mà chắc chắn là dùng một loại nỏ để bắn.
Thần thức của Diệp Mặc lập tức nhìn đến một cái ngóc ngách cách đó mấy chục mét, có một gã cầm một cái nỏ, hắn không chút nghĩ ngợi, liền ném ngược lại cái tiêu. Phi tiêu như có mắt, trực tiếp phi thẳng vào ấn đường của người đang cầm nỏ, gã ta chưa kêu được tiếng nào thì đã ngã vật xuống đất.
– A.
Kiều Cương lúc này mới bắt đầu có phản ứng, vừa rồi y bị người ám sát, tên vệ sĩ của y cũng bắt đầu phản ứng, lập tức lao đến.
– Anh Diệp, đa tạ anh, tôi nợ anh một mạng.
Kiều Cương lòng vẫn sợ hãi, sờ lên ấn đường của mình, vừa nãy nếu không phải là Diệp Mặc ra tay thì ấn đường của y đã bị phi tiêu lao đến.
Nói xong y cũng kịp phản ứng lại, Diệp Mặc đúng là không phải người thường, thậm chí còn lợi hại hơn ta tưởng. Vừa nãy Diệp Mặc thật lợi hại, tốc độ của phi tiêu chẳng kém gì đạn bắn ra, hắn không những bắt được phi tiêu mà còn ném nó trả lại nữa.
Ném trở lại, vừa nghĩ đến thế, Kiều Cương định nói gì đó, Diệp Mặc lại nói:
– Cái người vừa ám sát cậu đã bị tôi giết rồi, hắn ở sau thùng đựng rác đằng kia.
Kiều Cương lập tức nói với tên vệ sĩ:
– Cậu lập tức qua đó đem người về đây.
Nói xong cầm điện thoại lên, trên khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng không yên.
Nếu như vừa rồi ai là người nhìn rõ nhất những hành động của Diệp Mặc thì đó chính là Hà Kỳ, cô đứng ngay sau Diệp Mặc, lúc Diệp Mặc ra tay, cô đều nhìn thấy rất rõ ràng, động tác đó rất nhanh, nhanh như cái bóng. Đến nỗi mà đến tận bây giờ cô vẫn chưa kịp phản ứng kịp là động tác đó là của Diệp Mặc.
Hắn quả nhiên không phải người thường, Hà Kỳ trong lòng khiếp sợ, cô thậm chí còn hoài nghi rằng Diệp Mặc sau khi đánh bại Khiêm Hòa mới mang cô ra.
Xảy ra sự việc thế này, đi ăn cơm cũng không còn tâm trạng nào nữa. Ngay sau khi Kiều Cương gọi điện thoại xong, vệ sĩ của anh ta cũng đã kéo người chết đến. Cũng may mà chỗ mà tên sát thủ lựa chọn có chút vắng vẻ, khi y ngã xuống cũng không có ai để ý.
Kiều Cương cầm lấy cái nỏ trong tay tên sát thủ, sau khi nhìn thấy cổ tay của y, mặt Kiều Cương có chút biến sắc, đứng run run mất mấy giây, đến lúc này mới cực kỳ lo lắng, quay đầu lại nói với Diệp Mặc:
– Xin lỗi, anh Diệp, lần này tôi đã làm liên lụy đến anh rồi.
– Có chuyện gì vậy?
Diệp Mặc thấy sắc mặt khó coi của Kiều Cương, thậm chí còn có chút lo lắng sợ hãi.
Kiều Cương thở dài rồi nói:
– Đây là người của Địa Sát, tôi nghe ông nội nói vậy. Địa Sát, là một tập đoàn quốc tế, bọn họ ra tay với giá cực kỳ cao, lần này lại có người thuê người của Địa sát đến giết tôi, chắc chắn là bởi vì…
Nói đến đây, Kiều Cương dừng lại, nhìn Hà Kỳ rồi nói:
– Hà tiểu thư, để lần khác tôi mời cô, hôm nay đúng là không thể được rồi.
Tuy rằng không cam lòng nhưng Hà Kỳ biết rằng, nếu cô cố tình ở lại đây thì đúng là làm cho người khác phải khó xử rồi.
Nhìn thấy Hà Kỳ đi rồi, Kiều Cương lấy lại được bình tĩnh mới tiếp tục nói:
– Tôi đoán chúng đến đây là bởi vì “Huyết sắc san hô”. Cuộc đua xe lần này của tôi chỉ là ngụy trang, nguyên nhân thật sự là do phát hiện một cây “Huyết sắc san hô”. Nhưng nó cũng không phải là của một nhà họ Kiều chúng tôi, mà có cả Trương gia, Vân gia, cùng với Tra gia ở Vân Nam, tổng cộng là bốn nhà.
Kiều Cương vừa nói đến “Huyết sắc san hô”, Diệp Mặc liền giật mình, hắn nghĩ tới một loại linh thảo ở Tu Chân giới cũng có tên là “Huyết sắc san hô”, nhưng vừa nghĩ tới liền lắc lắc đầu, ở đây có rất nhiều thứ có tên khác với ở Tu Chân giới, cho dù là tên có giống thì cũng không phải cùng là một thứ đồ cao cấp như nhau. Nếu đúng là “Huyết sắc san hô”, nếu hắn có thì chắc chắn là có thể thăng cấp trung kỳ luyện khí, cũng chính là luyện khí tầng bốn.
Kiều Cương không chú ý đến thần sắc của Diệp Mặc, mà tiếp tục nói:
– “Huyết sắc san hô”, chỉ có một cây, nhưng có bốn nhà đều đến nhận, cho nên bốn nhà bọn tôi đã giao ước thông qua một cuộc đua xe để quyết định “Huyết sắc san hô” sẽ thuộc về ai. Mỗi nhà sẽ có hai người tham gia đua xe, người về thứ nhất được 8 điểm, người về thứ 8 được 1 điểm, thành tích cuối cùng là tổng thành tích của hai tay đua, nhà nào có điểm cao hơn thì “Huyết sắc san hô” sẽ thuộc về nhà đó. Một trong hai tay đua bắt buộc phải là người trong gia đình, bởi vì kỹ thuật đua xe của tôi cao nhất nhà, thế nên tôi nhất định phải tham gia cuộc thi này, người mà tôi mời thi cùng chính là anh. Những người muốn giết tôi hôm nay, chắc chắn là không muốn tôi tham gia cuộc thi này.
Diệp Mặc nhíu mày nói:
– Nếu biết kỹ thuật đua xe của cậu là tốt nhất, tại sao ba nhà còn lại còn lựa chọn cuộc thi thế này.
Kiều Cương cười khổ một cái nói:
– Bởi vì “Huyết sắc san hô”, chính là do công tử bốn nhà chúng tôi đi đua xe mà tìm thấy được, cho nên Kiều gia chúng tôi đề xuất cuộc thi này, những nhà khác cũng không có cách nào phản bác. Điều tôi lo lắng không phải là chuyện này, mà là chuyện tên sát thủ của Địa sát, việc này phỏng chừng sẽ không cứ thế mà trôi qua được.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, không nói gì, hắn không biết sợ cái gì cả.
Thấy Diệp Mặc không cho là đúng, Kiều Cương đành phải nói lại lần nữa:
– Địa sát, thành lập đã gần một thế kỉ, sát thủ của họ có trên khắp thế giới, không ai biết sát thủ của họ có hình dáng ra sao, bởi vì chúng ta nhìn thấy là người đã chết. Nghe nói từ lúc thành lập đến bây giờ, tổ chức này mới chỉ thất bại có 3 lần, hơn nữa người mà giết sát thủ của họ sẽ bị tổ chức toàn lực đuổi giết, không có ngoại lệ. Cứ cho là cả gia tộc chúng tôi đi chăng nữa, cũng không dám động đến họ, chứ đừng nói là chỉ có một mình tôi. Cho nên, tôi lo lắng rằng anh giết người của họ thì sẽ bị bọn họ điên cuồng đuổi giết.
Diệp Mặc cười nhạt:
– Nói như vậy nếu bọn họ muốn giết thì chỉ có thể đưa cổ ra cho họ giết, không thể phản kháng được ư?
Kiều Cương lại không thể không cười, nghiêm túc nói:
– Đúng vậy, bình thường những người họ giết chỉ có thể chạy trốn, nhưng từ trước đến giờ chưa có ai trốn được. Nhưng giá tiền mà họ đưa ra không phải là giá cao bình thường, người thường không thể mời họ được. Tôi thấy tên sát thủ này hai bên cổ tay đều có xăm hình đao nhọn mới dám xác định vậy. Hình xăm này của họ có ý nghĩa đến chết mới ngừng nghỉ, thanh đao này không có chuôi, chỉ có mũi đao.
– Hơn nữa…
Kiều Cương do dự một chút rồi nói tiếp:
– Sát thủ của Địa sát phân thành 3 cấp bậc, thiên, địa, nhân. Người mà huynh giết lần này chỉ là sát thủ thuộc cấp thấp nhất, Nhân cấp sát thủ. Nhưng một khi đã giết người của bọn họ, thì sẽ là người mà Thiên sát nhất định phải giết, bọn họ sẽ đuổi giết cho đến khi đối phương chết thì thôi. Cho nên, anh Diệp, lần này tôi đã làm liên lụy tới anh, bây giờ anh không thể tự do đi đến bốn phương rồi, hay là anh đến Kiều gia chúng tôi vậy.
Đường Bắc Vi nghe Kiều Cương nói xong liền lo lắng kéo tay Diệp Mặc, cô không nghĩ được rằng anh cô lại mắc tội lớn đến thế.
Diệp Mặc khoát tay nói:
– Anh Kiều không cần phải lo lắng, kẻ hèn mọn này không để tâm, ba ngày sau, tôi đến đúng giờ, đợi anh ở cửa đại học sư phạm. Tôi đoán Kiều gia các người cũng cần phải sắp xếp một số việc riêng, sẽ không quấy rầy.
Kiều Cương nhìn Diệp Mặc kéo Đường Bắc Vi đi, trong lòng có chút áy náy, Diệp Mặc vì cứu y mà rước họa vào thân, nhưng y cũng không có cách nào giải quyết việc này
– Chúng tôi đi về trước.
Kiều Cương nói xong, bảo vệ sĩ cho tên sát thủ mà Diệp Mặc giết vào trong xe, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
– Anh, làm thế nào bây giờ?
Đường Bắc Vi là người lo lắng nhất, cô vất vả lắm mới tìm được một người thân, nhưng trong chớp mắt anh trai sẽ bị người của Địa Sát truy sát, điều này làm cho cô sợ hãi không ngớt.
Diệp Mặc vỗ vỗ vai Đường Bắc Vi, nói:
– Không sao, em không cần phải lo lắng, ngày mai anh đưa em đi Yến Kinh, em sẽ ở cùng với em Diệp Lăng, chắc sẽ không có vấn đề gì, đợi sau khi anh giải quyết xong việc ở đây, anh sẽ đi tìm em. Bản lĩnh của anh em không biết ư, anh đã học đạo pháp, em nghĩ một kẻ bình thường có thể làm gì được anh nào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.