Diệp Mặc hơi kinh ngạc nhìn người phụ nữ ở phía trước, tóc của cô ấy rất ngắn, nhưng lại trông rất đẹp, nhưng cũng không muốn nhìn, có chút quen quen, nhưng lại không nhớ ra. Căn bản trí nhớ của Diệp Mặc chỉ tuôn ra có một chút trước tiết học, còn những thứ khác đều rất mơ hồ, chỉ có thân thể trước khi tái sinh của hắn mới có thể nhớ được.
– Diệp Mặc, em bao nhiêu lần cho anh mượn tiền, vậy mà anh lại giả bộ không quen biết em, anh quả thực quá đáng ghét.
Người con gái có khuôn mặt tròn tròn này lên tiếng.
Diệp Mặc đột nhiên nhớ ra, người con gái này tên Vương Dĩnh, người của nhà họ Vương ở thủ đô, là một người thoải mái, không câu nệ, nhưng bụng dạ cũng không xấu, cũng học ở Ninh Hải, hơn nữa còn học ở đại học Ninh Hải. Khi Diệp Mặc ở thủ đô, căn bản là không ai chịu chào đón, những người quen biết rất ít, chứ đừng nói sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp nữa.
Sở dĩ nhận ra Vương Dĩnh là vì Vương Dĩnh và em gái hắn tên Diệp Lăng là bạn học với nhau, thường xuyên đến nhà Diệp Mặc chơi, thường xuyên qua lại nên mới nhận ra.
Mặc dù Diệp Mặc bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, rất nhiều người quen biết đều giả bộ không quen biết hắn, nhưng tính tình Vương Dĩnh lại hoạt bát, không có tâm địa xấu xa gì cả, lại còn không giả bộ là không quen biết hắn nữa, ngược lại khi hắn gặp khó khăn còn nhiều lần cho hắn mượn tiền.
– À, là em, Vương Dĩnh. Xin lỗi nha, vừa rồi đầu anh có chút mơ hồ, không nhận ra em…
Diệp Mặc vừa nói vừa nghĩ ở trong lòng. Bây giờ trên người hắn, ngay cả tiền ăn cũng không có, có nên hỏi mượn tiền cô ấy không.
Khi Diệp Mặc đang muốn mượn tiền thì Vương Dĩnh lại nói một cách thần bí:
– Diệp Mặc, anh có biết ở thủ đô sau anh, thì ai là người nổi tiếng nhất bây giờ không? À, không thể nói là nổi tiếng nhất được, nên nói là người bị cười nhạo nhiều nhất.
Vương Dĩnh dường như không để ý đến việc lời nói của mình có làm tổn thương đến lòng tự trọng của Diệp Mặc hay không, chỉ nói một cách vui vẻ mà thôi.
Nhưng dường như cô cũng không trông mong vào câu trả lời của Diệp Mặc, ngược lại nói mập mờ:
– Mấy tháng trước, người của nhà họ Ninh đi tìm nhà họ Diệp các anh để hủy hôn. Anh có biết bác của anh nói thế nào không?
Diệp Mặc thản nhiên nói:
– Anh là Diệp Mặc, không phải là bác gì đó.
– Ồ, rất xin lỗi, em quên mất anh đã không còn là người của nhà họ Diệp. Người bác đó của anh, không phải, người bác mang họ Diệp đó nói rằng: “Diệp Mặc đã không còn là người của nhà họ Diệp, còn về việc hôn nhân gì đó tôi không biết, nghe nói nó học ở đại học Ninh Hải, các người có thể đi đến đó tìm nó để nói chuyện”.
– Người của nhà họ Ninh tức giận vô cùng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Diệp Mặc, người nhà họ Ninh đã đến tìm anh chưa? Nghe nói nhà họ Tống phái người đến trước cửa nhà họ Ninh muốn Ninh Khinh Tuyết gả cho Tống Thiếu Văn. Ha ha, căn bản là anh không ngờ được rằng vị hôn thê kia của anh nói gì đâu.
Vương Dĩnh nói tới đây, đắc ý nhìn Diệp Mặc, cô muốn biết thái độ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc âm thầm lắc lắc đầu, hắn bây giờ thực sự không có ấn tượng gì với Ninh Khinh Tuyết. Mặc dù nói cô ta là người đẹp nhất ở thủ đô, lại là vị hôn thê của hắn. Nhưng bây giờ hắn đã không còn là Diệp Mặc trước kia nữa, cũng không phải cháu ruột nhà họ Diệp, thái độ của Ninh Khinh Tuyết và hắn chẳng có liên quan gì đến nhau. Muốn kết hôn cùng ai, và ai kết hôn với cô ta, căn bản là hắn không quan tâm, thậm chí một chút cũng không có.
Hơn nữa, cô Ninh Khinh Tuyết gì đó rất xinh đẹp, nhưng lẽ nào có thể so sánh được với sự xinh đẹp của sư phụ hắn hay sao. Lúc trước chỉ số cảm xúc của hắn rất thấp, sư phụ đối với hắn tốt như thế, hắn lại tưởng là sự quan tâm đó là điều hiển nhiên. Bây giờ đã luân hồi, nếu như hắn còn không hiểu tình nghĩa với sư phụ Lạc Ảnh đối với hắn thì hắn thực sự có thể đi chết thêm một lần nữa. Bây giờ hắn cũng không biết sư phụ Lạc Ảnh của hắn có luân hồi như hắn không.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc có chút ngây người ra.
Nhìn Diệp Mặc đang thần người ra, Vương Dĩnh còn tưởng hắn còn đang luyến tiếc Ninh Khinh Tuyết, hoặc là bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp mà cảm thấy đau khổ, vội vàng nói:
– Diệp Mặc, mặc dù Ninh Khinh Tuyết rất xinh đẹp, nhưng cô ấy là người nhà họ Ninh, mà anh thì lại không phải là thiếu gia nhà họ Diệp nữa rồi, vì vậy…
Diệp Mặc đương nhiên hiểu ý của Vương Dĩnh, thản nhiên mỉm cười nói:
– Ninh Khinh Tuyết sao? Anh đã quên rồi.
Những gì hắn nói là sự thật, căn bản là hắn không nhớ ai là Ninh Khinh Tuyết. Còn nói về ấn tượng thì có lẽ còn không có sự chân thật như Vương Dĩnh ở trước mắt này.
Vương Dĩnh trợn tròn mắt nhìn hắn, trong lòng tự nhủ, hắn thực sự kỳ lạ.
Nhưng cô vẫn tiếp tục nói:
– Nói như vậy thì Ninh Khinh Tuyết sẽ đau lòng đấy. Anh biết bây giờ người bị cười nhạo nhiều nhất ở thủ đô là ai không? Chính là cô ấy đó.
Diệp Mặc sửng sốt, trong lòng tự hỏi làm sao cô ta có thể bị cười nhạo được? Bản thân mình bị bất lực, lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, chỉ cần nhà họ Ninh của cô ta đưa ra tuyên bố là xóa bỏ hôn ước thì chẳng phải đã xong rồi sao? Lẽ nào một kẻ cô hồn như hắn lại còn dám bước vào cửa sao?
Đúng lúc đó Vương Dĩnh lại tiếp tục nói:
– Sau khi nhà họ Tống đưa ra lời cầu hôn với Ninh Khinh Tuyết của nhà họ Ninh, thì Ninh Khinh Tuyết lại nói trước mặt của mọi người rằng cô ấy đã là người của Diệp Mặc rồi, sẽ không lấy người khác, trừ phi… Nhưng hai chữ “trừ phi” mà cô ấy nói, không biết là trừ phi cái gì. Nhưng những lời của cô ấy lập tức bị truyền ra ngoài, khiến bố cô ấy tức giận vô cùng, nhốt cô ấy lại, cũng không biết việc này là thật hay giả.
– Vì những lời của cô ấy khiến cho mọi người ở thủ đô đều cười nhạo cô ấy, mặc dù biết rằng cô ấy chỉ lấy anh ra làm cái cớ để từ chối lời cầu hôn với nhà họ Tống, nhưng bây giờ anh có biết những người khác ở sau lưng họ nói cái gì không? Họ nói cô ấy chưa thử qua hương vị của đàn ông, nên không biết bất lực là gì, đợi cô ấy biết rồi…
– Ồ, rất xin lỗi, những lời em vừa nói không phải là nhằm vào anh, những người khác đều nói như vậy.
Nói đến đoạn sau, Vương Dĩnh mới nhớ ra rằng người bị bất lực kia đang đứng trước mặt cô. Vừa rồi Diệp Mặc tụt quần rất có thể là để kiểm tra cái đó của mình.
Trong lòng Diệp Mặc tự nhủ cái cô Vương Dĩnh này thật là thẳng thắn, nói chuyện cũng thẳng thắn như vậy, một chút cũng không quan tâm trước sau gì cả. Nhưng bây giờ hắn lại không có cảm giác gì, bởi vì căn bản là hắn không còn bị liệt nữa, thậm chí còn mới chơi gái xong đây. Dĩ nhiên lời này hắn không thể dễ dàng nói ra.
Nhưng những lời của Ninh Khinh Tuyết, đương nhiên hắn sẽ không coi là sự thật. Mặc dù Diệp Mặc chưa từng gặp qua cô ta, nhưng được gọi là người con gái xinh đẹp nhất thủ đô, thì có lẽ vẻ đẹp của cô ta cũng không đến nỗi nào. Chắc chắn là cô ta xem thường Tống Thiếu Văn, nên mới lấy Diệp Mặc ra làm bia đỡ đạn. Nhưng điều khiến cho Diệp Mặc không hiểu được chính là, việc lấy hắn ra làm bia đỡ đã không nói làm gì, tại sao còn nói như vậy ở trước mặt mọi người, chẳng phải chỉ cần nói như vậy trước mặt người nhà họ Tống là được rồi sao?
Nhưng Diệp Mặc đã lập tức hiểu ra, Ninh Khinh Tuyết bây giờ không muốn đính ước với bất kỳ người đàn ông nào, vì vậy mới nói trước mặt mọi người ở nơi công cộng như vậy. Mà cô ta không phải là thực sự không có Diệp Mặc thì không lấy chồng, không nghe thấy hai từ cô ta nói sao, “trừ phi”, đến khi cô ta thực sự muốn lấy chồng thì câu sau từ “trừ phi” đó sẽ có thể được nói ra.
Người con gái này quả thực không đơn giản.
– Còn nữa, cái này cho anh.
Vương Dĩnh lấy ra một bức thư bằng da bò đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc mở bức thư ra, bên trong có một xấp tiền, có chút kinh ngạc nhìn Vương Dĩnh, trong lòng tự nhủ “anh còn chưa mở miệng, mà em đã cho anh mượn nhiều tiền như thế này rồi.”
– Đây là của em trai anh. Chính là Diệp Tử Phong bảo em mang cho anh. Cậu ấy nói người khác nhờ cậu ấy đưa cho anh, là ai thì cậu ấy cũng không nói. Nhưng em nghĩ rất có thể chính là cậu ấy.
Những lời của Vương Dĩnh khiến cho Diệp Mặc nhớ ra người em trai và người em gái của hắn.
Dường như Diệp Lăng từ trước đến nay đều không được thân thiện với hắn lắm, nhưng còn người em trai Diệp Tử Phong kia thì đối xử với hắn cũng không tệ lắm.
Số tiền này đúng lúc hắn đang cần, cũng không cần phải trả nữa. Sau này trả lại cho cậu ấy là được rồi.