Thịch một tiếng, Tĩnh Tức bị Diệp Mặc đánh một quyền bay xa mấy trượng, ở trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, rồi rơi xuống vực thẳm phía ngoài cửa.
Diệp Mặc đồng thời cũng lùi lại vài mét, đâm vào tường góc sân, gãy vài cái xương sườn trước ngực, miệng cũng phun ra máu. Nhưng Diệp Mặc với tốc độ nhanh chóng lấy một viên “Liên Sinh đan” nuốt xuống, sau khi tiêu hóa viên linh đan, không đợi đến khi vết thương hồi phục lại, đã chậm rãi đứng lên.
Xoay người nhìn Tĩnh Nhàn một cái, Diệp Mặc không phí lời, liền rời khỏi nơi làm cho hắn đau lòng thất vọng này. Sở dĩ không nói chuyện với Tĩnh Nhàn, chính là vì hắn rất không hài lòng với Tĩnh Nhàn.
Lạc Ảnh bị nhốt vào phòng lạnh, rõ ràng là hành động muốn mạng của cô, Tĩnh Nhàn thân là nhất phái tôn sư, không ngờ lại không có chút mảy may quan tâm đến chuyện này. Chuyện này làm những cảm giác tốt đẹp của Diệp Mặc đối với cô ta trước kia đã biến mất hoàn toàn, hơn nữa trong quá trình hắn tiêu diệt Tĩnh Tức, mơ hồ cảm giác thấy mình bị dùng làm súng. Tuy rằng hắn biết Tĩnh Nhàn có thể không nghĩ như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái.
Thấy Diệp Mặc chậm rãi biến mất trong tầm mắt Tĩnh Nhất Môn, Tĩnh Nhàn thở dài một hơi cũng không đi truy cứu trách nhiệm của Diệp Mặc, mà lại quay người chầm chậm bước đến phòng lạnh bị Diệp Mặc tấn công.
…
Diệp Mặc rời khỏi Tĩnh Nhất Môn không được bao xa, tìm đến một chỗ hẻo lánh vắng người ngồi xuống, đợi nội thương của mình hồi phục hoàn toàn. Sau khi luyện hóa “Liên Sinh đan” trong cơ thể xong, liền men theo đường vách núi rời khỏi Tĩnh Nhất môn.
Đến nơi bằng phẳng, Diệp Mặc sau khi đi qua dây cáp, cũng không xuống núi, mà lại đào một hang động ở trong vách đá cách dây cáp mấy chục mét. Chu vi hang đá khoảng 3, 4 mét vuông, Diệp Mặc sở dĩ ở lại đây mà không đi, thứ nhất là muốn hấp thu hoàn toàn “Nguyên khí thạch”, thứ hai chính là ôm tâm tư ngộ nhỡ đợi Lạc Ảnh trở về.
Mà chỗ hắn ở chỉ cách dây cáp có khoảng trăm mét, vừa tầm phạm vi quan sát của hắn. Một khi có người qua lại nơi này, thì nhất định sẽ bị hắn phát hiện.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả, Diệp Mặc bắt đầu tu luyện. Trong “Nguyên khí thạch” có chút linh khí, chỉ có điều hấp thụ vào phức tạp hơn rất nhiều so với linh thạch, nhưng Diệp Mặc bây giờ cơ bản không có linh thạch, khối “Nguyên khí Thạch” cũng là dưới cơ duyên trùng hợp trong buổi đấu giá lấy được. Hắn trong lòng vui mừng khi mình lại đến hội đấu giá này. Bằng không với điều kiện ở đây, hắn muốn tu luyện thực sự là quá khó khăn.
Mặc dù hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, đồng ý giúp Phương Nam bây giờ vẫn còn chưa đi, còn chuyện của Bắc Sa kia sớm đã bị ném đến nước Java rồi. Thậm chí đến Tống gia hắn cũng không có thời gian đi tính sổ, nói gì đến Bắc Sa.
Không có sức mạnh tất cả đều là mây bay, nếu như không có tài nguyên thì coi như xong, bây giờ hắn có khối “Nguyên khí Thạch”, nếu đặt vào trong nhẫn không dùng tới, vậy có phải hoàn toàn lãng phí hay không. Mặc dù chỗ khác cũng có thể tu luyện, nhưng Diệp Mặc vẫn ôm hi vọng, Lạc Ảnh sẽ trở về.
Diệp Mặc bỏ mặc hết việc vặt, trải qua một loạt chuyện này, làm cho hắn biết chính là, sức lực vẫn kém như cũ thì không được. Cũng may trong nhẫn của hắn vẫn còn đồ ăn, cho dù có bị biệt lập mấy tháng cũng chẳng sao.
Tu luyện thực sự thì không kể đến năm tháng, sau khi một tuần trôi qua, khi nguyên khí thạch trong tay Diệp Mặc biến thành tro bụi, tu vi của hắn đã được luyện đến đỉnh cao của tầng thứ ba. Nếu như vẫn còn một khối nguyên khí thạch nữa, hoặc nếu có chút cơ duyên nào nữa, hắn có thể phá tan luyện khí tầng ba, bước vào luyện khí tầng bốn.
Thở dài một hơi, Diệp Mặc không thể không dừng tu luyện lại, tài nguyên, không có tài nguyên, lãng phí thời gian quá dài cũng không thể thăng cấp được. Nhưng trong vòng một tuần có thể luyện đến đỉnh cao của tầng thứ ba, Diệp Mặc đã rất mãn nguyện rồi.
Hắn đến nơi này tổng cộng lại cũng chưa đến một năm, hơn nữa ở đây nghiêm trọng không thích hợp tu chân, hắn có thể luyện khí đến đỉnh cao của tầng thứ ba, còn nói cái gì nữa? Ngày trước có điều hắn cho rằng cả đời này của mình cũng không có cách nào để tu lên tầng thứ ba, nhưng bây giờ hắn có thể đột phá đến tầng thứ tư bất cứ lúc nào, chuyện này đã là chuyện lớn nằm ngoài dự liệu của hắn rồi.
Hơn nữa, hắn có thể luyện đến nước này, chủ yếu vẫn là dưới cơ duyên trùng hợp, nếu như không có cơ duyên, nói không chừng bây giờ hắn vẫn đang vật lộn trong luyện khí tầng thứ nhất.
Không thể tu luyện, muốn nâng cao sức mạnh của mình, chỉ có thể chế luyện ra phi kiếm của mình, cũng may nguyên liệu cho phi kiếm của hắn đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả. Diệp Mặc thật sự cảm kích buổi đấu giá này. Nếu như không có buổi đấu giá này, chẳng những nguyên liệu phi kiếm của hắn không đạt, thậm chí hắn cũng không thể nào tu luyện đến đỉnh cao tầng thứ ba.
Tiện tay lấy ra những nguyên liệu luyện khí như canh thiết tinh, thâm hải nữu mộc, thanh ngân cát, tinh ngọc thạch, đều là Diệp Mặc thấy khá thích.
Những nguyên liệu này chính là trong thế giới tu chân thật sự, cũng là nguyên liệu cao cấp để luyện phi kiếm, không ngờ hắn lại gom đủ được rồi. Nếu như khi hắn vừa đến, có người nói có thể thu thập đủ những nguyên liệu này, hắn tuyệt đối không tin,một là thứ cuối cùng – tinh ngọc thạch kia, cho dù là giới Tu Chân cũng khó kiếm.
Tu vi của Diệp Mặc càng tiến một bước, độ mạnh của chân hỏa cũng tăng mạnh thêm, tuy rằng chân hỏa của thời gian luyện khí đối với việc chế luyện phi kiếm mà nói vẫn còn kém một chút, nhưng Diệp Mặc không thể không chế luyện phi kiếm, bởi vì nếu như hắn không chế luyện phi kiếm, cao thủ Địa cấp hắn căn bản không đánh bại được.
Hơn nữa, ngộ nhỡ về sau tu vi lên cấp, phi kiếm của hắn vẫn có thể chế luyện lại.
Sở dĩ chọn chế luyện phi kiếm ở đây, trừ việc đợi Lạc Ảnh ra, vẫn còn một thứ mà Diệp Mặc cho rằng buổi đấu giá đối với hắn sẽ không cứ như vậy là xong. Buổi đấu giá lần trước nhất định là một thế lực nào đó trong Ẩn môn tổ chức ra, nghe Tĩnh Tức nói cái gì mà ‘Vũ Hội’.
Mặc dù Diệp Mặc biết rằng Ẩn môn bình thường sẽ không xuất hiện trong giới thế tục, nhưng Diệp Mặc lại không dám sơ xuất chút nào, bọn họ không xuất hiện ở giới thế tục, không có nghĩa là bọn họ không thể xuất hiện, một khi có thứ gì đó khiến bọn họ để tâm đến, bọn họ hoàn toàn có thể xuất hiện ở giới thế tục này. Hơn nữa đối với họ mà nói, muốn phong tỏa vùng Vô Lượng Sơn này, thật sự quá dễ dàng.
Chỉnh đốn tinh thần, Diệp Mặc đưa tay đánh một nhóm chân hỏa, sau đó lần lượt cho canh thiết tinh, thâm hải nữu mộc, cát thanh ngân, tinh ngọc thạch vào chân hỏa, để chúng chầm chậm hòa tan dung hợp vào với nhau.
Chỉ có điều tu vi của Diệp Mặc quá thấp, trong quá trình chế luyện phi kiếm, tốc độ của hắn chậm rãi, chỉ là vì phục hồi chân nguyên.
Dưới sự khống chế của Diệp Mặc, nguyên liệu dần dần loại bỏ tạp chất, trở nên tinh khiết. Nếu như là tu vi của Trúc Cơ, Diệp Mặc chắc rằng chỉ cần một ngày là có thể tinh luyện xong, nhưng vì tu vi quá thấp, hắn tinh chế suốt nửa tháng mới tinh chế xong nguyên liệu.
Sau khi tinh chế nguyên liệu xong, Diệp Mặc bắt đầu tạo ra phôi kiếm, khắc trận pháp.
Lại là nửa tháng sau, cho dù Diệp Mặc vừa giảm tốc độ, vừa nghỉ ngơi, sắc mặt cũng tái xanh mệt mỏi, chân nguyên rỗng tuếch. Nhưng ánh mắt của Diệp Mặc càng ngày càng hưng phấn, bởi vì hắn biết phi kiếm của mình sắp ra đời.
Một tiếng kêu trong suốt vang lên, Diệp Mặc lập tức phun ra máu tươi, phun đầy lên trên phi kiếm. Một thanh kiếm chỉ dài có một mét lơ lửng trước mắt Diệp Mặc, thân kiếm phát ra một tia màu tím lờ mờ. Diệp Mặc biết rằng đây là do hắn sau khi cho thêm tinh ngọc thạch mà tạo nên, tinh ngọc thạch quả nhiên là thứ nghịch thiên, dựa vào tu vi của Diệp Mặc không ngờ lại có thể chế luyện ra một thanh phi kiếm hảo hạng như vậy.
Diệp Mặc khẽ vẫy tay, phi kiếm rơi vào tay hắn, có một loại cảm giác liên kết huyết mạch dâng lên, hắn biết phi kiếm này mặc dù là do mình chế luyện, hơn nữa lại là vừa mới chế luyện xong liền hấp thu tinh huyết của mình. Chỉ có điều bây giờ tu vi của hắn quá thấp, hắn vẫn không thể biến hóa phi kiếm lớn nhỏ tùy ý, một khi tu vi của hắn nâng cao, hắn hoàn toàn có thể biến hóa phi kiếm lớn nhỏ theo ý mình, đặt vào Tử Phủ ân cần chăm sóc, cũng có thể biến thành thanh kiếm dài, bước lên trên mà đi như bay trong không trung.
Phi kiếm trong tay Diệp Mặc dường như có linh tính vậy, tỏa ra một cảm giác thân thiết.
– Đi.
Diệp Mặc tiện tay ném phi kiếm ra ngoài, phi kiếm xoay tự do trong không trung, rạng rỡ giống như sao băng. Diệp Mặc lại thu hồi kiếm lại, hăng hái tỏa ra trong lòng.
Lão thất phu Trương Chi Hối này, đừng để tôi gặp lại ông, một khi mà gặp lại ông tôi sẽ lấy máu của ông tế phi kiếm của tôi. Lại còn buổi đấu giá kia nữa, Diệp Mặc biết rằng bọn họ có chủ ý xấu với mình, thì không tiện tìm đến cửa, dù sao người ta cũng chưa đến kịp, giở trò xấu cũng không hay.
Đáng tiếc bây giờ mình vẫn còn kém Lâm Môn một bước, một khi hắn đạt đến tầng khí thứ tư, thì sẽ giẫm thẳng lên phi kiếm mà bay.
Diệp Mặc thu phi kiếm lại, cũng không rời đi ngay, mà còn tiếp tục chế luyện quả cầu phù và phong nhận phù lục. Đồng thời cũng lấy những nguyên liệu dư thừa, giúp Hứa Bình chế luyện một thanh trường đao
Sau 10 ngày, khi trong nhẫn của hắn lại có thêm 200 là búa quả cầu lửa và bùa phong nhận, Diệp Mặc có chút ảm đạm đứng lên. Là lúc này nên rời đi rồi, cũng đã hơn một tháng rưỡi rồi, vẫn không thấy bóng dáng Lạc Ảnh, có thể thấy cô ta tạm thời chắc có lẽ không quay lại nữa.
Diệp Mặc có chút thất vọng nhảy lên đất bằng, nên về xem em gái thế nào, sau đó đi Yến Kinh một chuyến.
Vô Lượng Sơn vào cuối mùa thu có phần hiu quạnh, lúc đến Diệp Mặc không có chút hăng hái. Nếu như không biết Tố Tố chính là Lạc Ảnh, có lẽ hắn sẽ tốt hơn chút, nhưng biết được Tố Tố chính là Lạc Ảnh, còn thoáng gặp qua cô, trong lòng Diệp Mặc rất khó chịu. Hơn nữa, hắn lại càng lo lắng cho Lạc Ảnh, mặc dù mình đã thêm hiệu quả phòng ngự và tấn công lên mặt ngọc cô đeo, nhưng tu vi của cô thực sự quá thấp.
– Tôi còn tưởng rằng anh sẽ núp trong Vô Lượng Sơn mà không ra ngoài nữa, hôm nay lão xem anh còn có thể trốn ở đâu nữa.
Một lão già nua có giọng nói mang ý lạnh lùng nói vang trước mặt Diệp Mặc.
– Trương Chi Hối? Là lão thất phu ông đó sao.
Diệp Mặc dừng lại, hắn vừa mới lo lắng cho Lạc Ảnh, không chú ý đến Trương Chi Hối vẫn đang đợi hắn.
Tuy nhiên lúc đó trong lòng hắn rất bình tĩnh, không cần nói bây giờ hắn đã luyện đến đỉnh cao tầng khí thứ ba hay là có phi kiếm, cho dù là không có phi kiếm, hắn dùng quả cầu lửa cũng có thể đập chết lão già này rồi.
– Hừ, thật can đảm. Tiểu bối, con cháu đời sau khi đầu thai trước tiên phải học làm người. Lão phu ban đầu chỉ muốn cậu để lại ‘Liễu Thanh La’, bây giờ cậu để cái mạng nhỏ của cậu lại đây đi.
Trương Chi Hối lại lần nữa nghe thấy Diệp Mặc xưng hô với hắn không cố kỵ chút nào, trong lòng lại bực bội.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Chi Hối, thản nhiên cười nói:
– Lão thất phu, ông quả thật bền chí, không ngờ lại ở đây chờ tôi hai tháng. Ông đã kiên nhẫn như vậy, vậy thì dùng máu của ông giúp tôi đây tế kiếm đi.