Độc Lang bỗng cười một cách lạnh lùng:
– Vậy thì sao, bây giờ mày muốn làm gì tao?
Nói thì nói thế nhưng trong lòng Độc Lang lại ước gì Diệp Mặc đi tìm thứ gì đó đến đập y, một khi Diệp Mặc rời đi, y lập tức có thể đi lên, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, có lẽ không đơn giản như vậy.
Diệp Mặc cười ha hả:
– Tao có trăm cách giết mày, đừng nói tao đào tảng đá ở đây đập mày là có thể đập chết mày, nhưng thiếu gia tao không thèm làm như vậy.
Nghe Diệp Mặc nói muốn đào đá đập y, mặt Độc Lang biến sắc, nhưng sau đó Diệp Mặc nói không thèm làm như vậy thì y thở phào nhẹ nhõm, gương mặt biến sắc ấy đang nghĩ nhảy xuống vách núi chạy trốn không thì làm thế nào.
– Bởi vì tao muốn tự tay giết mày.
Diệp Mặc nói xong liền nhảy xuống vách núi.
Độc Lang kinh ngạc, bỗng tỏ vẻ vui mừng, nếu Diệp Mặc cũng nhảy xuống thì hai người đều ở trên vách đá, y căn bản không sợ Diệp Mặc.
Đang lúc y nghĩ cách đánh lại Diệp Mặc thì có ba, bốn đường gió lạnh quét tới y, y tránh cũng không tránh được. Nếu ở chỗ đất bằng, y còn có thể trốn, nhưng lúc này đang ở trên vách đá trơn, dựng đứng, y chỉ có thể tránh hai đường đánh vào đầu.
Ngực không tránh được, trong lòng Độc Lang lập tức nảy ra suy nghĩ, chịu ám khí của mày thì tao cũng sẽ lôi mày xuống.
Độc Lang bỗng cảm thấy lạnh ở sau lưng, y nhìn xuống theo bản năng, nhưng nhận thức của y lại bắt đầu hồ đồ rồi dần dần tan biến.
– Làm sao có thể…
Nhận thức vừa tiêu tan thì nửa người của Độc Lang đã hoàn toàn rơi xuống vách núi. Lúc đó, Diệp Mặc đã giơ tay ra bắt lấy Liễu Diệp Đao của Độc Lang, rồi dùng Ngự Phong Thuật bay vọt trở về con đường nhỏ trên vách đá, phía dưới đã hoàn toàn không còn nhìn thấy Độc Lang.
Ngắm nghía Liễu Diệp Đao trên tay một lát, Diệp Mặc thấy thanh đao này rất tốt, nếu không thể rèn thanh đao tốt hơn thì đưa thanh đao này cho Hứa Bình cũng được. Liễu Diệp Đao này là do hắn giết Độc Lang mà có, không cần phải giấu. Dù sao Độc Lang đợi hắn ở chỗ này, rất nhiều người biết rồi, một khi phần thân trên của Độc Lang đã mất thì mọi người chắc chắn biết là do hắn giết.
Hơn nữa Diệp Mặc đã thoáng nghe danh gã Độc Lang này ở hội đấu giá, là một kẻ đi về một mình, không phải là đệ tử của môn phái nào nên hắn không cần lo lắng.
Diệp Mặc đeo Liễu Diệp Đao sau lưng rồi mới men theo con đường nhỏ dọc vách núi. Hắn rất cẩn thận, đồng thời thần thức cũng chú ý cao độ, hắn đã giết một Độc Lang, nếu không nhìn lầm thì gã Trương Chi Hối cũng sẽ không tha cho hắn. Dù sao phần lớn người ở hội đấu giá đều biết Liễu Thanh La ở trong tay hắn.
Diệp Mặc nghĩ không sai, khi hắn đi ra con đường nhỏ ở vách núi, đến phía trước cầu xích sắt thì thấy Trương Chi Hối. Hơn nữa, không chỉ có mình Trương Chi Hối mà có rất nhiều người đang vây xung quanh, xem ra những người này không phải muốn xem náo nhiệt mà là muốn đục nước béo cò.
Trương Chi Hối đeo một thanh kiếm cổ, đầu tóc bạc phơ, Diệp Mặc nhìn thấy những thứ trên người y lợi hại hơn Độc Lang nhiều, có thể thấy con người này khó đối phó hơn Độc Lang.
Trương Chi Hối sững sờ nhìn Diệp Mặc, nhưng khi nhìn thấy Liễu Diệp Đao Diệp Mặc đeo, y lập tức phản ứng, liền nói:
– Tôi tưởng rằng người sẽ tới chính là Độc Lang, không ngờ anh lại có thể giết được Độc Lang, xem ra tôi nhìn lầm người rồi.
– Anh giết được Độc Lang thì tôi cũng không làm khó anh, giao Liễu Thanh La ra rồi đi đi, ấy, Liễu Thanh La của anh để đâu rồi?
Lúc này Trương Chi Hối đột nhiên phát hiện ra trên người Diệp Mặc không có thứ gì khác ngoài thanh Liễu Diệp Đao.
Diệp Mặc nhìn lướt qua những người xung quanh, lạnh lùng nhìn Trương Chi Hối rồi thản nhiên nói:
– Ông chính là Trương Chi Hối?
Sắc mặt Trương Chi Hối trầm xuống:
– To gan, tiền bối Trương Chi Hối mày cũng có thể gọi tên được.
Y cho rằng bản thân mình tu vi trên Diệp Mặc, ở Ẩn Môn vai vế rất được coi trọng, ít nhất thằng tiểu bối này phải kính trọng gọi mình một tiếng tiền bối. Y không cướp đồ của Diệp Mặc mà để hắn chủ động giao nộp không có nghĩa là y có thể dễ dàng tha thứ cho sự vô lễ này của Diệp Mặc.
– Đồ mặt dày khốn khiếp như mày đúng là điên! Muốn cướp đồ của tao, còn giả bộ bị bắt ép tức giận, thằng già này từng ấy tuổi rồi, muốn cướp đồ của tao còn giả vờ làm ngụy quân tử, thật là ghê tởm.
Trương Chi Hối bị Diệp Mặc mắng cho sắc mặt đen như đáy nồi. Y đã có tu vi cao tới trung kỳ Địa Cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào hậu kỳ. Cho dù lão già Hạ gia tranh Liễu Thanh La với y cũng chỉ dám lấy tiền ra ngăn y chứ thật sự không dám cãi nhau rồi trở mặt với y. Gã thanh niên trẻ tuổi trước mặt quả là ăn tim gấu gan báo rồi, lại dám mắng Trương Tri Hối y như thế. Những lời mắng chửi người này, y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra với y.
Phải biết rằng, mặc dù y ít khi ra ngoài nhưng sau khi đã ra ngoài mà thấy có ai dám không gọi y một tiếng tiền bối Trương Chi Hối, nếu không phải lần này muốn vượt trung cấp thì y thật sự lười đi cướp Liễu Thanh La của tên tiểu bối này.
Sắc mặt tức tới mức tối sầm lại, Trương Chi Hối rút kiếm ra, thậm chí không hề lay thanh kiếm mà thanh kiếm tự biến ra vô số những đường kiếm huyền ảo.
“Vù” một tiếng, thanh kiếm cuồng bạo hướng đến Diệp Mặc, y đã ra tay rồi.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, nếu ở chỗ bằng phẳng Diệp Mặc còn có thể đánh nhau với Độc Lang, nhưng đối mặt với lão già này, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào. Lão già này lợi hại hơn Độc Lang nhiều, hơn nữa vừa ra tay liền đã ngăn luôn đường lui của hắn.
Diệp Mặc muốn tránh cũng không tránh được, Liễu Diệp Đao trong tay cùng lúc múa những đường đao huyền ảo, cố gắng chống chọi lại thanh kiếm giữa vô số ánh quang.
Diệp Mặc đã nghĩ rất nhiều cách, chỉ có một cách có thể đánh bại lão già này. Nếu hắn ném ra hơn mười quả cầu lửa trên người, có lẽ có thể làm cho Trương Chi Hối bị trọng thương, cuối cùng giết được lão không chừng. Nhưng hắn lại không muốn làm như vậy, một khi đã làm như vậy lá bài chưa lật của hắn sẽ lộ hết, mà ở đây có nhiều người vây xem như vậy thì đều có thể nhìn ra lá bài tẩy của hắn. Lá bài tẩy của hắn bị nhiều người như thế này nhìn thấy, đây không phải kết quả mà Diệp Mặc muốn.
Quan trọng nhất là dù như thế có giết được Trương Chi Hối thì nhất định mình cũng bị trọng thương, mà nhiều người thế này nhưng lại không có một tên nào dễ đối phó cả, hắn không có cách nào chạy thoát.
Keng keng keng…
Sau khi một loạt đao kiếm xông lên liên tiếp, Diệp Mặc lùi mấy bước, Liễu Diệp Đao trên tay đã bị mẻ. Quần áo trên người bị thanh kiếm của Trương Chi Hối làm cho chẳng khác gì vải rách, hơn nữa hai vết thương trên ngực đã tứa máu.
– Đồ tiểu bối ngu ngốc, trình độ Huyền cấp thấp như thế mà dám phô trương.
Trương Chi Hối luôn thích thể diện, lúc này ở trước mặt Diệp Mặc chế giễu, y đã lên động cơ giết người. Vốn dĩ y chỉ muốn phế bỏ toàn bộ công lực của Diệp Mặc nhưng bây giờ y không giết người không được.
Diệp Mặc tiếp một chiêu của Trương Chi Hối liền biết hắn chỉ có thể chọn cách thoát thân, hơn nữa chạy về phía sau tuyệt đối không thực tế, bởi vì thần thức của Diệp Mặc quét thấy ở con đường nhỏ phía sau vách núi có hai người đi đến. Hai người này đến từ hội đấu giá, bây giờ tìm đến, một trăm phần trăm là tìm hắn gây phiền phức.
Nhìn ánh mắt tỏ vẻ khinh thường và lạnh như băng của Trương Chi Hối, Diệp Mặc biết hôm nay ngoài việc nhảy xuống vách núi thì hắn không có chỗ nào chạy thoát. Mà nhảy xuống núi nhất định phải có chỗ đặt chân, nếu vách núi trơn như chỗ Độc Lang rơi xuống vừa nãy thì dù hắn có Ngự Phong Thuật cũng dễ bị ngã chết.
Hai người đằng sau càng lúc càng đến gần, Diệp Mặc không biết có phải Trương Chi Hối cố ý bức hắn lui về phía sau rơi vào tay hai người đằng sau hay không, nhưng hắn đã liệt Trương Chi Hối vào danh sách phải giết, lão già này, đợi sau khi hắn luyện lên cao, ra ngoài rồi sẽ giết y đầu tiên.
Diệp Mặc rất muốn hỏi lão già này ở phái nào, nhưng hắn lại không dám hỏi, một khi hắn đã hỏi, nói không chừng người khác sẽ biết có thể hắn trốn, bước sau hắn nhất định phải làm không một kẽ hở. Bởi vì hắn đã nhìn thấy một chỗ nhô ra dưới vách núi một trăm mét, sau khi hạ xuống vách núi hắn nhất định phải nhảy sang một chỗ nhô ra khác, xuống chút nữa.
– Lão già, tiếp một đao của tôi đây.
Diệp Mặc nhảy vút về phía Trương Chi Hối, đồng thời giơ Liễu Diệp Đao trong tay lên, bổ lên đỉnh đầu Trương Chi Hối.
– Muốn chết hả?
Trương Chi Hối nhìn Diệp Mặc đã để lộ sơ hở lớn, trong lòng cười nhạt, thế này là muốn chết đến muốn xỉu rồi, cả chiêu thức này mà cũng dám sử dụng trước mặt y.
Thanh kiếm trong tay Trương Chi Hối chỉ đi một đường mà đã đánh bay Liễu Diệp Đao của Diệp Mặc, sau đó liền thu lại kiếm, y vô cùng tức giận Diệp Mặc, muốn giết Diệp Mặc ngay lập tức.
Tất cả những người xung quanh đều biết kết cục tiếp theo của Diệp Mặc, thậm chí có một số người không dám nhìn. Bởi vì chiêu này của Diệp Mặc đã bị Trương Chi Hối ngăn lại, hắn nhất định ngã xuống, vừa lúc bị đường kiếm kế tiếp của Trương Chi Hối chém làm đôi, giống như đưa cho kiếm của Trương Chi Hối vậy.
Cho dù Diệp Mặc muốn nhảy xuống vách núi cũng không thể. Không một ai có thể thoát được kiếm của Trương Chi Hối trong tình huống này.
– Người này thật tội nghiệp, tự nhiên muốn lưng bị chém làm hai.
Đạo cô Tiểu Vũ của Liên hàng Tĩnh Trai dường như không dám nhìn, quay đầu lại phía sau.
Một đạo cô khác của Liên hàng Tĩnh Trai đỡ lấy đạo cô nhỏ tuổi hơn nói:
– Sư phụ đã nói, khi ra ngoài không được cho rằng mình là người của Ẩn Môn mà coi thường người khác, người thanh niên kia chính là vết xe đổ, sở dĩ hắn ra nông nỗi này là do quá huênh hoang.
– Đúng là hời cho anh, không ngờ anh rất biết ẩn nấp, ngay cả tôi cũng không nhận ra Đại Hổ chính là anh.
Người phụ nữ mặc áo đen nhìn thân thể của Diệp Mặc, lạnh lùng nói một câu.
– Trương tiền bối xin nương tay.
Lúc này, hai người ở phía sau đi nhanh tới, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Liễu Diệp Đao của Diệp Mặc bị chặn lại, sắp bị chém ngang.
Nhưng kiếm của Trương Chi Hối đã quét ngang, dĩ nhiên là hai người này gọi hơi muộn một chút, cũng bởi vì việc khác nên đến muộn.
Chỉ có điều khiến mọi người không tính tới là Diệp Mặc không hề có ý gục dưới thanh kiếm của Trương Chi Hối, hắn dường như đã bị thanh kiếm chém rơi xuống vách núi.
– Làm sao có thể?
Trương Chi Hối hồ đồ rồi, trong tình huống này, không thể nào rơi xuống vách núi được, chẳng lẽ nội khí của mình lại đánh bay hắn, điều này không có khả năng.
– Làm sao có thể…
Tất cả mọi người ở sáu phía đều hồ đồ rồi, bọn họ không ngờ Diệp Mặc lại có thể rơi xuống vách núi. Phương hướng chịu lực là không thể, ngay cả cao thủ kỳ cuối của Địa cấp cũng không có cách nào vận dụng hết toàn lực trong tình huống này, chẳng lẽ mình nhìn nhầm.