Diệp Mặc không ngờ rằng những suy nghĩ của Tĩnh Tức mới thật thấu đáo. Trên đỉnh vách đá không chỉ có một quyển phương pháp luyện công cơ bản đang bị đốt cháy rừng rực mà còn có cả một bình rượu được đặt ở bên cạnh. Bên cạnh bình rượu được đặt một chén rượu được rót đầy. Xem ra đạo cô này nói chuyện còn rất giữ chữ tín, đúng thật là muốn giúp mình làm ra pháp quyết tu luyện.
Bà nó, một ý nghĩ đen tối trong đầu Diệp Mặc. Điều này làm người khác không biết còn cho rằng mình thực sự là nhân tình nhân ngãi của cô. Không cẩn thận rơi xuống dưới vực sâu, nên cô thực tâm phúng viếng. Diệp Mặc đá hết những thứ ngổn ngang này xuống dưới vách núi, trong lòng tự nhủ cô đi mà tỏ lòng tôn kính với Điền Ba đi.
Sau khi đá hết tất cả những thứ đó xuống dưới, Diệp Mặc đi đằng sau của Tĩnh Tức, quan sát nơi này từ phía sau. Tuy cũng không dám đi đến quá gần nhưng hắn cũng có thần thức, hơn nữa còn đánh dấu vài ký hiệu trên người của Tĩnh Tức nhưng thật không ngờ lại bị mất dấu.
Con đường mà Tĩnh Tức đang đi là một con đường núi hiểm trở. Nếu như không phải là Diệp Mặc có Ngự Phong Quyết, trên người cô ấy lại có một vài dấu hiệu thì Diệp Mặc tuyệt đối không thể theo kịp cô. Sau gần ba tiếng thì đã là khoảng ba bốn giờ chiều rồi, Tĩnh Tức nhìn lên trên vẫn còn một đoạn đường xa ngút nữa, Diệp Mặc không thể nói được gì nữa. Cái chốn Ẩn Môn này sâu thật đấy, không ngờ phải đi lâu như vậy.
Đã hơn một giờ nữa trôi qua, lại lặng yên đứng trên một bên vách núi. Xung quanh vách núi đều là mây mù giăng kín. Trong lòng Diệp Mặc nghĩ, không phải là cô ta nhảy núi đấy chứ? Bản thân hắn nhảy núi là vì có Ngự Phong Quyết. Nhưng đạo cô này coi như là Địa cấp. Bây giờ nhảy xuống cũng chỉ có con đường chết.
Trong lúc Diệp Mặc còn đang suy tính, Tĩnh Tức đột nhiên lại ngồi xuống. Sau nửa giờ đồng hồ cô đột nhiên nhảy xuống thật. Diệp Mặc hoảng hốt, người con gái này muốn tự sát làm gì phải chạy tới tận nơi này chứ? Chẳng lẽ đây lại chính là một cửa.
Diệp Mặc chờ đợi một chút, lúc thấy không bị phát hiện mới đi tới bên vách núi rồi nhìn xuống. Nhưng khi hắn tới thì bỗng hiểu ra rằng, thì ra phía dưới của vách núi khoảng mười mấy mét có một đoạn xích sắt bị mây mù che phủ nên nhìn không rõ lắm. Lúc Diệp Mặc nhìn xuống cái đoạn xích này thì nó đột nhiên biến mất.
Diệp Mặc trong bụng giật mình, chẳng lẽ có chuyện kỳ lạ gì đó ở đây sao? Thần thức của hắn đi xuống phía dưới, quả nhiên cái dây sắt loáng thoáng hiện ra. Mà cái xích sắt ấy hắn lại không thể thấy hết được, cái chiều dài của sợi xích sắt đó rõ ràng là đã vượt qua phạm vi thần thức của hắn.
Tĩnh Tức đạo cô đã đi theo xích sắt này rồi. Diệp Mặc đột nhiên nghĩ tới Lạc Tố Tố, có phải là mỗi lần cô đi ra cũng đi qua cái xích sắt này không? Lạc Tố Tố chỉ có tu vi hoàng cấp, đi dọc theo dây xích sắt này có lẽ rất mất an toàn.
Chiếc xích sắt vừa rồi nhìn không thấy, chỉ có thể dùng thần thức mà quét đến. Điều đó có nghĩa là vị trí đặt chiếc xích sắt này cũng rất kỳ lạ. Nói không chừng là nó được sắp đặt dựa vào trận pháp gì đó. Dưới những tia nắng xuyên qua mây mù lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Mặc cũng hiểu được vừa rồi Tĩnh Tức lại ngồi xuống nửa giờ. Thì ra cô đang đợi lúc có thể nhìn thấy chiếc xích sắt ấy. Xem ra chiếc xích sắt ấy cứ một thời gian rồi lại sẽ hiện ra. Chỉ có đến khi nhìn thấy mới có thể nhảy xuống. Nếu không thì sẽ giẫm xuống khoảng không và sẽ bị ngã chết. Hơn nữa thời gian có thể thấy cái xích này chắc chắn sẽ không dài.
Tuy trong thần thức của Diệp Mặc, lúc nào cũng có thể nhìn thấy chiếc xích sắt. Nhưng hắn cũng muốn xác nhận một chút phán đoán của mình có đúng hay không? Hắn cũng ngồi ở đó đợi khoảng nửa giờ nhưng chiếc xích sắt vẫn không thấy chiếc xích sắt xuất hiện trong tầm có thể thấy được. Xem ra thời gian chiếc xích sắt xuất hiện không chỉ nửa giờ.
Quả nhiên là không chỉ nửa giờ, Diệp Mặc cũng không muốn phải chờ đợi thêm nữa. Hắn có thần thức nên vốn không cần phải chính mắt nhìn thấy chiếc xích sắt mới có thể đi xuống được. Trong thần thức, chiếc xích sắt từng giây từng phút đều ở trước mặt, Diệp Mặc cũng nhảy xuống, đi dọc theo xích sắt khoảng 100m mới đi đến chỗ đối diện. Đối diện là một chiếc chòi nhỏ, ngoài chiếc chòi nhỏ này ra thì chỉ có cái vách núi đá chứ chẳng có nơi nào có thể đi được nữa.
Tĩnh Tức đột nhiên tới chiếc chòi nhỏ này rồi biến mất? Sao lại có thể thế được chứ? Diệp Mặc lại kiểm tra bốn phía xung quanh. Rõ ràng đây chính là một vách đá, không hề có chút tình huống khả nghi nào. Hơn nữa phía dưới sâu cũng không nhìn thấy đáy nữa.
Nếu không phải Diệp Mặc là người tu luyện thì có lẽ hắn còn cho rằng đã nhìn thấy hồ ly tinh biến mất từ trong này rồi.
Nhưng dựa vào thần thức quét của mình thì rất nhanh đã có thể biết có một chỗ không đúng lắm. Ở phía trên của cái chòi nhỏ khoảng hai thước có một lỗ kích cỡ bằng khoảng lòng bàn tay. Thoạt nhìn thì thấy có chút kỳ lạ.
Diệp Mặc nhảy lên, lấy một tay vuốt vuốt một lúc. Bên ngoài có vài tia sáng chói, bên trong lại có chút gập ghềnh. Diệp Mặc đưa tay đặt dưới mũi ngửi ngửi, có một mùi hương thoang thoảng bay tới.
Diệp Mặc lập tức biết ngay mùi hương này là của ai rồi. Chính là của Tĩnh Tức đây mà. Sáng nay hắn vẫn còn ôm và đ-t cô, mùi hương trên người cô vẫn rất rõ ràng.
Xem ra trong cái nơi này còn có một cái nơi nào đó đây. Bên trong cái lỗ còn có một chỗ gồ ghề mấp mô, giống như một ổ khóa thông thường, chứng tỏ đạo cô Tĩnh Tức còn có một một vật nhỏ giống thế này để đi đến phía cái rãnh này, sau đó đợi một chiếc như chiếc chìa khóa mở ra con đường để đi vào Ẩn Môn.
Liên hệ trước sau như vậy, Diệp Mặc lập tức có thể biết rằng hắn đoán thế hẳn cũng phải đúng tám hoặc chín trên mười phần. Chẳng trách Ẩn Môn khó mà có thể tìm được. Tại một nơi mà đến cả chim cũng khó có thể vào được mà lại có một chiếc chìa khóa như vậy.
Những người bình thường không có chiếc chìa khóa kia thì tuyệt đối sẽ không vào được. Nhưng Diệp Mặc lại không phải là người bình thường, hắn có thể là người tu hành, đừng nói là cái lỗ như vậy, thì cứ coi như có trận pháp nói không chừng hắn cũng có thể vào được. Nhưng nếu thực sự gặp một trận pháp thì Diệp Mặc cũng thấy có chút do dự rồi.
Bởi vì đại đa số trận pháp đều cần Linh Thạch cung cấp năng lượng. Không có linh thạch có thể dùng ngọc thạch nhưng ngọc thạch chỉ có thể bố trí ra trận pháp cấp thấp nhất. Nơi để Ẩn Môn ẩn nấp tuyệt đối không được như vậy rồi. Nhưng trên trái đất không có Linh Thạch, Diệp Mặc biết điều đó. Ít nhất thì hiện nay cũng chưa có sự phát hiện ra Linh Thạch.
Diệp Mặc ngồi trên chiếc chòi, tiện tay rút ra một khối bằng sắt. Đây chỉ là một khối sắt bình thường, là Diệp Mặc lần trước mua rất nhiều ở Lạc Thương. Hắn giương ngón tay của mình lên, một đám lửa đã vây quanh khối sắt, trong nháy mắt bỗng hóa thành một thứ giống như chiếc thẻ bài đen gì đó.
Diệp Mặc dùng thần thức kiểm tra độ to nhỏ của cái lỗ trống đó. Chưa đầy nửa canh giờ một tấm thẻ sắt cũng được tạo ra trong lòng bàn tay của Diệp Mặc.
Nếu người bố trí ra cái bộ phận này sống lại mà nhìn thấy Diệp Mặc chỉ mất chưa đầy nửa giờ đã tạo ra chìa khóa thì chắc chắn sẽ tức hộc máu mà chết mất.
Đã chế xong một chiếc thẻ bài, Diệp Mặc lập tức nhảy lên, để cái thẻ bài này vào trong, chiếc thẻ sắt vừa vặn với chiếc lỗ, không có chút khe hở nào nhưng Diệp Mặc đợi một lúc lâu cũng không thấy có phản ứng gì. Diệp Mặc buồn bực nghĩ, chẳng lẽ còn có một chỗ khác nữa hay sao? Hắn lại tiện tay lấy cái thẻ bài đi ra.
Thần thức Diệp Mặc lập tức chú ý tới vách tường phía dưới khoảng 5m có một con đường nho nhỏ. Diệp Mặc thầm trách mình ngu ngốc. Ngay cả chiếc chìa khóa mở cửa cũng muốn bóp nát. Hắn liền lập tức thu lại tấm thẻ sắt và nhảy tới.
Không ngờ là con đường phía trong vách núi. Đi dọc theo con đường khoảng 50-60m, trước mắt lại sáng tỏ một lần nữa, hắn lại đi ra.
Một con đường quanh co khúc khuỷu nhưng rất dài. Diệp Mặc đi một lúc. Ven đường toàn là cây cối vào cỏ dại mọc lên ùn ùn. Thậm chí thỉnh thoảng còn có một hai con thỏ hoang chạy qua.
Trong lòng Diệp Mặc thầm than, nơi này không phải là thế giới nhỏ mà Nhàn đạo sĩ đã nói, nhưng nó là nơi cất giữ vô cùng bí mật. Tổ tiên Tĩnh Nhất Môn đến nơi này có thể nghĩ đến đưa môn phái của mình đến nơi này, cũng đúng là một thiên tài. Đây rõ ràng là một nơi lánh đời thật là tốt. Nếu như mình cũng có một địa bàn như thế này cũng thật là tốt.
Diệp Mặc dọc theo con đường nhỏ đi khoảng nửa giờ thì lại đi vào một chân núi. Khu vực ở chân núi thật trống trải. Có thể mơ hồ mà nhìn thấy khung trời xa xăm, nhưng tuyệt đối không nhìn thấy phía dưới kia rốt cục là cái gì. Phía chân núi vẫn còn có rất nhiều vùng đất vườn, trên mặt đất trồng nhiều rau, hoa quả….
Dọc theo chân núi hướng lên trên vài trăm thước thì một chiếc sân lớn hiện lên trước mắt của Diệp Mặc. Ngoài sân thì có một chữ “tĩnh” to, nó mang một phong cách xưa cũ.
Diệp Mặc dừng bước, thì ra đây chính Tĩnh Nhất Môn. Khung cảnh xung quanh đây không tồi, có chút vẻ tiên giới. Sau khi biết Lạc Tố Tố sống ở đây, trong lòng Diệp Mặc cũng thả lỏng, bước sau sẽ làm thế nào bây giờ.
Lập tức đi lên trên tìm Tố Tố hay là đặt ra kế hoạch trước rồi nói sau?
Tĩnh Tức và những người trong Tĩnh Nhất Môn đều là những cao thủ. Diệp Mặc không cho rẳng hắn vô địch ở nơi này. Nếu những lão đạo cô bên trong này dễ nói chuyện thì tốt còn nếu những lão đạo cô này không dễ nói chuyện thì hắn chắc cũng không có đường trở về.
Không dễ nói chuyện là điều chắc chắn rồi. Thấy cái tên Tĩnh Tức biến thái kia là Diệp Mặc có thể biết được rồi. Trong lòng hắn có một loại thần thức, không muốn để Lạc Tố Tố tiếp tục ở nơi này nữa. Nhưng dù có như thế nào thì cũng phải hỏi xem ý kiến của Tố Tố nữa. Nếu cô không muốn đi thì hắn cũng chẳng còn cách nào. Dù gì cô ta và hắn cũng chỉ là gặp mặt một lần là thôi. Hoặc là bản thân hắn có thể đã yêu đơn phương rồi.
Đi thì chắc chắn là phải đi. Nhưng trước khi đi phải có cách để bảo vệ mình nếu không thì bị cô Tĩnh Tức kia nhìn thấy mất. Nói không chừng hắn còn chưa nhìn thấy tình hình của Tố Tố thì đã bị bỏ mạng tại vách núi rồi. Làm thế nào để bảo vệ được mình chứ?
Dựa vào tu vi hiện tại, Diệp Mặc đoán cũng không phải là đối thủ của Tĩnh Tức. Nếu hiện tại hắn luyện tới hậu kỳ tầng ba thì còn có thể giao đấu cùng cô được. Nhưng hiện tại hắn chỉ ở trung kỳ tầng ba, ngoài ra còn có thêm một chút pháp thuật đơn giản nhưng tốc độ phát triển của những pháp thuật này không uy hiếp được với người đàn bà này. Hơn nữa người con gái này nói không chừng cũng không phải là lợi hại nhất. Có lẽ bên trong còn có những đạo cô còn lợi hại hơn.
Nhưng hắn là người Tu Chân, chỉ duy nhất dựa vào pháp thuật. Nếu cần dựa vào tăng tu vi thì chắc chắn là không thành hiện thực. Linh khí ở nơi này thiếu thốn như vậy, hắn phải nâng cao tới khi nào? Đến lúc đó có lẽ đều quá muộn rồi.
Tuy có Tuyết Liên Tử, cũng có Đan Đỉnh (lò luyện đan), nhưng muốn luyện ra đan dược cũng không phải là chuyện dễ dàng huống chi là việc sử dụng đan dược cũng cần phải có thời gian hấp thụ chứ.
Cái duy nhất có thể dựa vào chỉ có thể là pháp thuật của mình mà thôi. Nhưng chỉ độc có một Hỏa Cầu thuật như vậy hoặc là một Phong Nhận thuật (phong đao, đao gió) cũng không có quá nhiều tác dụng. Tác dụng duy nhất có thể đánh úp được sự không chuẩn bị, nhưng cũng có thể dùng một lần mà thôi.
Nếu có nhiều Hỏa Cầu và Phong Nhận mạnh thì sao? Diệp Mặc trong lòng cứ nghĩ về điều này. Nếu như lúc tranh đấu với kẻ địch, hắn bỏ lại một Hỏa Cầu Phù Lục hoặc là vứt ra một cái Phong Nhận phù lục thì mới tấn công được nhiều người trong phạm vi lớn.
Tuy Hỏa Cầu Phù Lục khó có thể luyện chế, hơn nữa uy lực chỉ có hắn phát ra mà thôi nhưng không chịu đựng nhiều. Đúng rồi, hay dùng hại cái này ra để tranh đấu.
Nghĩ tới một đạo cô tu vi Địa cấp bị hỏa cầu của chính mình vâậy lại, lập tức nhảy nhót, Diệp Mặc chút nữa thì cười phá lên, muốn cười thật to. Hắn đúng là một tên lưu manh, sao có thể sợ vài đạo cô được chứ.