Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản – Chương 140 Tâm ma – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản - Chương 140 Tâm ma

Lạc Tố Tố kinh hô vùng vẫy, hai cánh tay yếu nhược vẫn không thắng được sức của hắn. Diệp Mặc thấy nàng vẫn vậy, miệng hướng tới hôn lên môi của Lạc Tố Tố, lưỡi dài của hắn quấn trong miệng cô, hương vị thanh đạm ngọt ngào chui vào mũi, vị nước của cô thật ngon.
Hai tay Diệp Mặc vừa bóp mông nàng vừa chuyển lên vùng da nhạy cảm, cặp chân dài cũng bị bàn tay hắn sờ vuốt, bất cứ vị trí nào trên người nàng cũng thật có mỹ vị.
“Ưm… đừng, thả ra Diệp Mặc…”
“Sư phụ người thơm lắm.”
Diệp Mặc ngửi mùi hương từ tóc nàng, rồi ngậm một đoạn tóc trên nàng, để lại chút nước bọt trên đó. Hai má Lạc Tố Tố hồng lên, thẹn chỉ muốn chui xuống đất, cô muốn nói cho hắn bản thân không phải sư phụ hắn nhưng hình như Diệp Mặc không nghe.
Chiếc ao nhỏ giờ đây thành nơi ôm ấp của hai người, cơ thể trần của cả hai dính lấy nhau, trong hành động phản kháng của Lạc Tố Tố. Chỉ thấy Diệp Mặc cúi đầu ngậm lên hai hạt anh đào, vừa mềm lại vừa ngon, lưỡi hắn đánh đều trên ngực để lại vài vết hôn.
Ngực trần bị xâm phạm, đem lại cảm giác khác lạ, kèm theo là tủi nhục, hai mắt nàng hồng lên, vừa muốn phản kháng lại không thể. Bàn tay của nam nhân đang dày vò trên ngực nàng, để lại vài vết đỏ hồng trên ngực.
Nhục căn của hắn cương phồng ra va chạm nơi tư mật của Lạc Tố Tố, để lại sự kích thích khó tưởng, có thể là lần đầu tiếp xúc vật đó của nam nhân. Lạc Tố Tố lại không hiểu đó là gì, chỉ cảm thấy hạ thể nhột nhột.
“Sư phụ, ta muốn người giúp ta.”
“Ư… Khoan đã, anh làm gì vậy Diệp Mặc.”
Chỉ thấy hắn ngồi lên trên bờ ao, một thanh hỏa côn chỉa thẳng trước mặt Lạc Tố Tố, hai mắt hắn hồng hồng, túm lấy tay cô đặt trên nó. Giọng hắn khô khốc.
“Sư phụ, đồ nhi khó chịu.”
“Không… không muốn…”
Hai tay mềm mịn lại đặt trên cự vật của nam nhân, vì hắn mà di động, Lạc Tố Tố hoàn toàn lâm vào tủi nhục, không thể chống lại sức mạnh hắn, bàn tay nắm lấy vật to lớn cứ tuột lên xuống.
Cảm thấy tay vẫn chưa thỏa mãn, Diệp Mặc lại nhìn đôi môi đỏ mọng của Lạc Tố Tố. Tay cầm tiểu đệ đệ đặt trước môi cô, đã có chút bạo khí.
“Sư phụ, lại dùng miệng giúp đồ nhi.”
“Không… Ô.. ô…”
Chưa kịp nói gì, miệng cô đã bị lấp đầy bởi thứ cứng cáp, có hơi khí nóng hổi, từng chút len lỏi vào miệng cô, chiếm lĩnh bên trong. Miệng cô phồng ra, chỉ có thể ô ô mà nói, từng đoạn nhục cốt xâm lấn tách mở môi anh đào, chui vào cả trong cổ họng, vừa đau đớn vừa tủi nhục.
Nhìn nàng vì hắn mà ngậm trong miệng bạo hỏa dương căn, Diệp Mặc càng thấy phấn khích, eo hơi động, lại tiếp tục đi vào. Miệng nhỏ không thể hàm chứa hết, hai má cứ vậy nổi lên từng cục, khuôn mặt xinh đẹp không ngừng biến hóa theo nhịp di chuyển của hắn.
“Ục… Ưm… ô.. ô…”
Hai tay Lạc Tố Tố ôm hông hắn, miệng vẫn hướng ở bên dưới di động, vừa nhịp nhàng lại có chút thô bạo.
Sau một lúc, hắn ngồi dậy, đẩy ngã nàng trên đất, mặc nàng hoảng sợ. Hai chân tách ra, hạ căn đã cứng phồng ướt át, hơi thở nam tử dồn dập, sau một lúc liền tiến tới, chạm một lớp màng mỏng. Hắn đâm mạnh vào, bất chợt vang lên tiếng hét vùng vẫy.
“A… Đau quá… Ô… ô…”
Nghe kèm tiếng khóc của Lạc Tố Tố, Diệp Mặc dần tỉnh lại, nhìn trước mắt không phải là sư phụ, hắn tỉnh táo mấy phần, vừa sợ hãi nhìn máu chảy từ động huyệt của cô. Lần này hắn mới rõ ràng, bản thân vừa mới tướt đoạt trinh tiết của Lạc Tố Tố.
“Xin lỗi, tôi…”
Lạc Tố Tố hai tay che mặt, mắt dài đẫm lệ, mặc kệ hắn giải thích, Diệp Mặc để một hồi lâu, cơ thể cũng khó chịu, toàn thân nóng bức, hắn có thể không chịu được, đành trong lòng xin lỗi Lạc Tố Tố. Hông đẩy mạnh, từng điểm đánh sâu bên trong, hoa tâm một mảng va đập, cơ thịt co bóp làm hắn sướng điên.
Hắn vừa nắn bóp ngực cô vừa di động, một lúc sau. Cơ thể hắn cũng đạt tới giới hạn, tiểu đệ run rẩy, một dòng tinh hoa phun trào nóng hổi chảy vào trong cơ thể Lạc Tố Tố, cô cũng run lên, đạt cao trào, cũng không biết là lần thứ mấy.
Diệp Mặc rút hung khí khỏi người Lạc Tố Tố, chỉ thấy hỗn hợp sữa chảy ra ngoài.
Một tiếng trầm đục vang lên, Diệp Mặc từ mơ màng tỉnh lại, cổ họng hắn khô khát, toàn thân nóng bừng, ánh mắt cũng tỉnh táo trở lại.
Khi nhìn lại xung quanh, hắn mới biết tất cả chỉ là ảo mộng, từ đầu mọi chuyện là do hắn tưởng tượng ra. Hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm, bản thân may mắn còn chưa làm ra chuyện gì có lỗi.
Cũng may lúc trước khi ở cùng Phùng Điềm, hỏa khí trong người cũng giảm bớt nếu không lúc nãy đã làm ra việc tày đình, không đơn giản chỉ là mộng như vậy.
Diệp Mặc hoảng hốt nhận ra đây chính là tâm ma, có lẽ do hắn quá nhớ Lạc Ảnh. Dù đã lên luyện khí tầng 3 nhưng không hề có dấu hiệu suy giảm, nhìn phía dưới tiểu đệ đang tỉnh giấc, hắn liệm chút khí tức để nó ngủ say.
Dù có thể tạm thời kiểm soát, nhưng hỏa khí trong người vẫn còn, chỉ có cách mau chóng tìm người giải quyết. Diệp Mặc ngồi xuống tịnh tâm, cố gắng quăng mấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Diệp Mặc đứng một mình trước cửa hang chờ Lạc Tố Tố, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới Lạc Tố Tố không phải chính là sư phụ Lạc Ảnh đấy chứ, vì sao hắn trong mơ lại coi cô là Lạc Ảnh? Nhưng hắn lập tức lắc đầu, Lạc Tố Tố rõ ràng không giống với tình cảnh của mình. Cô chính là cô, hơn hai mươi năm trước và bây giờ thì cô vẫn chỉ là cô thôi.
Nhưng cho dù là đã biết chắc cô không phải là sư phụ Lạc Ảnh nhưng Diệp Mặc vẫn không có cách nào để không nghĩ tới cô ấy trong lòng. Tận sâu trong trái tim Diệp Mặc, luôn tồn tại một tia hy vọng, phải chăng đó là sư phụ Lạc Ảnh của hắn.
Lúc nhìn thấy Lạc Tố Tố tắm xong quay trở lại. Đôi mắt Diệp Mặc như sáng lên, càng thấy khâm phục người con gái này hơn. Cô không thay đồ, cũng không trang điểm, vẫn là bộ quần áo đó, nhưng không nhìn thấy vẻ phong trần bụi bặm trước kia của cô. Chỉ là một chút nước sạch như vậy mà thực sự không biết cô đã làm như thế nào.
Cô vẫn không đội chiếc khăn lụa lên, trong tay lại cầm một lọ nước.
Diệp Mặc không nhận chai nước mà Lạc Tố Tố đưa mà lại cầm lấy gói bánh quy mà nói:
– Đây là thứ mà cô cho tôi. Cô cũng ăn vài cái đi. Tôi phải đi ra ngoài, cô thì sao?
Lạc Tố Tố nhận lấy bánh quy rồi gật đầu:
– Ừ, có lẽ mình cùng đi.
Cô không nói nữa, dừng lại một chút rồi mới lên tiếng:
– Những người kia cầm súng tới tìm anh sao? Có cần tôi giúp anh một tay không?
Diệp Mặc lắc đầu, khẽ mỉm cười, nói:
– Những người này không cần cô phải giúp đỡ, chúng ta đi thôi.
Lạc Tố Tố không hỏi lại lần thứ hai, nếu Diệp Mặc không cần cô giúp chứng tỏ hắn ta cũng đã có cách rồi. Dọc đường đi, Diệp Mặc không hỏi Lạc Tố Tố tới nơi này làm gì. Tố Tố cũng không hỏi Diệp Mặc tới đây làm gì. Dường như bọn họ chỉ vừa mới quen biết nhau thông thường.
Trên đường trở về, dưới sự chỉ dẫn của Lạc Tố Tố, họ đi rất nhanh. Lúc chạng vạng tối, hai người đã đi tới chỗ đường chính. Tuy vẫn là trong sa mạc nhưng chỉ cần đi dọc theo quốc lộ là có thể đi ra khỏi sa mạc Takla Makan rồi.
Người của Nam Thanh dường như mất tăm, Diệp Mặc và Lạc Tố Tố đi tới bên đường quốc lộ cũng không thấy được lấy một người. Những người được mong đợi ở đây chỉ có thể là đoàn xe thám hiểm tiến vào sa mạc hay một đoàn du lịch nào đó.
Lúc hai người họ nhìn thấy một đoàn xe du lịch thì trời cũng đã sang màu hoàng hôn. Đoàn du lịch thấy bộ dạng hai người Diệp Mặc, hẳn là vừa đi từ trong sa mạc ra nhưng trên người bọn họ không có lấy bất cứ trang bị nào. Đoàn du lịch hảo tâm còn cho họ một lều trại, còn có một chút thức ăn và một chút nước đưa cho hai người họ.
Cũng may mắn thay lúc đó là lúc hoàng hôn, vẻ đẹp mê hồn của Lạc Tố Tố không rõ ràng lắm nếu không thì chắc chắn sẽ dẫn tới sự kích động của nhiều người.
Có mấy thứ này Diệp Mặc vào Lạc Tố Tố dường như không quá lo lắng nữa. Hai người họ trên đường tuy nói với nhau không nhiều, thậm chí một ngày cũng không nói với nhau câu gì nhưng họ vẫn rất thích sự yên tĩnh nà y.
Hơn nữa, điều khiến Lạc Tố Tố thấy cảm kích chính là Diệp Mặc đến bây giờ cũng không chui vào trong lều trại, hắn chỉ ở bên ngoài lều. Có lúc bảo hắn vào trong nghỉ, hắn cũng không vào trong, hoặc là vào trong ngồi rồi sau đó lại đi ra. Mỗi lần lúc Lạc Tố Tố ngủ, trong lòng đều rất yên tâm. Cô biết Diệp Mặc ở bên ngoài, ngay tại bên ngoài lều.
Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh trên đoàn xe hộ tống tìm kiếm giữa sa mạc mấy ngày nhưng không có chút tin tức của Diệp Mặc.
Những thứ mà đoàn xe tiếp viện mang tới cũng không còn nhiều, hơn nữa trời cũng càng ngày càng nóng lên.
Tuy rằng Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh đều có chút không bằng lòng lắm nhưng cũng chỉ có thể cùng đoàn xe đi ra ngoài, tìm đi tìm lại cũng đã gần tới 5, 6 tháng rồi. Sa mạc cũng không phải là nơi nói đi vào liền có thể đi vào được.
– Khinh Tuyết, chị xem, trên cái sa mạc như thế này mà vẫn có người bên ngoài lều. Thật lãng mạn quá.
– Khoảng cách tới nhà nghỉ cũng chỉ có khoảng mười mấy dặm nữa mà thôi.
Trì Uyển Thanh tuy cũng muốn mau chóng tìm được Diệp Mặc, nhưng thấy bộ dạng rầu rĩ của Ninh Khinh Tuyết nên muốn chuyển đề tài cho cô vui vẻ một chút.
Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn ra phía cái lều ở đằng xa sa mạc, nhưng cô liền ngây ra, cái người đứng ở đằng trước chính là Diệp Mặc.
Cô bỗng thấy sống mũi mình cay cay. Cô đã tìm ròng rã gần nửa tháng trời, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Mặc lúc này. Chẳng lẽ ông trời thương số cô vất vả hay sao?
– Khinh Tuyết, chị làm sao vậy?
Trì Uyển Thanh cùng nhìn về hướng Ninh Khinh Tuyết nhìn. Cô ngẩng đầu nhìn ra cái lều mà cô vừa mới nhìn. Đúng là Diệp Mặc, anh ấy đang đứng ở ngoài lều.
– Là anh Diệp
Trì Uyển Thanh đột nhiên cảm thấy mình không thể thở được bình thường nữa. Cô ngây người ra, mãi mới nghĩ đến là phải nói dừng xe với lái xe.
Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết vừa mới lao xuống xe nhưng hai người lập tức dừng bước. Bởi vì từ trong lều vải lại đi ra một cô gái. Không ngờ Diệp Mặc lại ở chung với một cô gái bên trong lều.
– Tôi phải đi rồi.
Lạc Tố Tố nói đơn giản. Dường như thiên ngôn vạn ngữ không bằng bốn chữ này.
– Tôi biết.
Diệp Mặc có chút chua xót, hắn không biết miêu tả cảm giác của mình lúc này như thế nào.
Lặng lẽ khiến cho không khí thêm ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, Diệp Mặc mới lại nói:
– Tôi còn có thể đi tìm cô không?
Lạc Tố Tố không nói gì, bỗng đưa cho Diệp Mặc một chiếc khăn lụa:
– Hãy đội lên giúp tôi.
Diệp Mặc giúp Lạc Tố Tố đội khăn, Lạc Tố Tố bỗng giơ ra với Diệp Mặc lọ nước mà lần trước Diệp Mặc đưa cho, cô cầm trong tay và nói:
– Cái này tôi mang đi, về sau không phải tìm tôi đâu. Anh cũng sẽ không thể tìm thấy tôi. Nếu như tìm có nghĩa là hại tôi đấy. Tôi cũng không muốn nói lời tạm biệt và hẹn gặp lại với anh. Cảm ơn anh đã cho tôi một ngày sinh nhật hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Diệp Mặc im lặng. Cô cảm tạ không phải vì bản thân hắn cứu cô mà là vì món quà sinh nhật mà hắn đã tặng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.