Tuy rằng tốc độ của bóng đen này vẫn rất nhanh, nhưng tốc độ của Diệp Mặc cũng không chậm. Thoạt nhìn bóng đen có chút giống rể cây Hồ Dương. Đôi khi Diệp Mặc thậm chí nghĩ có phải nó là do rễ cây Hồ Dương biến thành hay không.
Tuy rằng Hồ Dương nổi tiếng là ngàn năm không chết, ngàn năm không đổ, ngàn năm bất diệt, nhưng Diệp Mặc cũng biết ý tưởng này của hắn quá mức hoang đường.
Từ đầu đến cuối Diệp Mặc hết sức chăm chú đuổi bóng đen phía trước, thậm chí không nhìn phương hướng, cũng không chú ý đường đi. Hơn nữa hiện tại ba lô ở trên người hắn, hắn cũng không cần chú ý tới mấy chuyện này. Hắn không tin một sa mạc còn có thể tiêu diệt một Tu Chân giả như hắn.
Cho nên mấy giờ sau, khi trời đã sáng hẳn, Diệp Mặc đã dần dần thấy rõ ở mấy chục mét phía trước, bóng đen kia thật sự giống như một rễ cây Hồ Dương. Trời đã sáng, Diệp Mặc càng không lo lắng thứ này sẽ chạy trốn.
Nhưng ngay khi Diệp Mặc đang nhìn chằm chằm vào thứ này, bóng dáng này bỗng nhiên lại biến mất. Nếu không phải Diệp Mặc còn có thể cảm nhận được dấu hiệu thần thức của hắn, hắn đã lại mất dấu
Lúc này Diệp Mặc đã hiểu được, thảo nào tối hôm khi hắn truy đuổi, nó lại có thể lúc ẩn lúc hiện. Thì ra bóng dáng không ngờ có thể ẩn vào trong cát vàng. Hắn căn cứ vào dấu vết thần thức lúc ẩn lúc hiện để truy tìm, cũng sẽ không hoàn toàn mất dấu của nó.
Tuy nhiên hiện tại Diệp Mặc đã hiểu được, đương nhiên càng không bỏ qua. Tốc độ của bóng dáng này ở trong cát không ngờ vẫn rất nhanh. Diệp Mặc lại không ngừng đuổi theo. Hắn không tin mình đuổi không kịp một súc sinh trong sa mạc.
Chẳng những bóng dáng này có sức sống vô cùng cường hãn, hơn nữa sức chịu đựng cũng vô cùng cường hãn. Nó và Diệp Mặc hai bên đã rượt đuổi nhau suốt một ngày trong sa mạc. Tốc độ rốt cục đã chậm lại. Diệp Mặc thở phào một cái. Hắn cũng có phần không chịu nổi. Hắn lấy ra một lọ nước uống một hơi cạn sạch.
Bỗng nhiên Diệp Mặc trợn tròn mắt. Hóa ra hắn phát hiện bóng dáng này ở trong cát vàng, hắn vẫn có thể vẫn định vị được. Nhưng hiện tại dường như bóng dáng này hiểu được ý của Diệp Mặc, không ngờ chui sâu vào trong cát. Hơn nữa còn dần dần vượt qua phạm vi thần thức của Diệp Mặc có thể cảm ứng được.
Phạm vi Diệp Mặc có thể cảm thụ được dấu hiệu thần thức nhiều nhất là khoảng 50m, mà khoảng cách bóng dáng này chui sau xuống không ít hơn 50m. Cuối cùng Diệp Mặc lại hoàn toàn mất dấu của bóng dáng này.
Diệp Mặc có chút buồn bực đứng ở chỗ cái bóng chui sâu xuống, trong lòng căm tức một cách khác thường. Hắn đang nghĩ có nên đào chỗ này xuống hay không? Nhưng đi vào trong hố đào giữa sa mạc thật sự là quá nguy hiểm. Diệp Mặc nhớ tới tình cảnh hắn rơi vào xoáy cát mấy ngày trước, bây giờ trong lòng còn sợ hãi!
Bảo Diệp Mặc buông tha cho thứ hắn đã theo đuổi suốt một ngày một đêm, Diệp Mặc thật sự có chút không cam lòng. Nhưng hiện tại biết rõ nó trốn vào sâu trong sa mạc, Diệp Mặc lại không có biện pháp nào khác.
Nếu hắn luyện khí tới tầng thứ ba thì tốt rồi. Tới lúc đó Diệp Mặc sẽ không chút do dự tiến vào sa mạc. Thời gian đang luyện khí tầng thứ ba, hắn sẽ không sợ chết khát, bởi vì có thể dùng được rất nhiều pháp thuật quan trọng phát ra được quả bóng nước.
Một khi có thủy cầu thuật, hắn có thể chuyển đổi linh khí thành nước, căn bản không sợ chết khát. Hơn nữa khi ở tầng thứ ba, hắn ở trong sa mạc không hít thở, một tháng cũng sẽ không chết. Đáng tiếc, thiếu một tầng, là thiếu rất nhiều. Đây là một đường ranh giới.
Bóng đen này chuyên nhằm vào hắn. Thậm chí Diệp Mặc có thể tưởng tượng được, nó chắc chắn có hứng thú đối với Tử Tâm Đằng trên người hắn. Bởi vì ngoại trừ Tử Tâm Đằng ra, những thứ trên người hắn cũng giống với những thứ người khác mang theo. Cũng chỉ có Tử Tâm Đằng thì người khác không có. Tuy nhiên thứ này cũng đủ giảo hoạt. Không ngờ nó có thể nghĩ ra, trước theo đuổi Diệp Mặc, sau đó lại cướp thứ đó.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ tới một chuyện quan trọng. Đó là hắn đuổi theo bóng đen này cũng đã một ngày một đêm, vì sao cho tới bây giờ bóng đen này mới nhớ tới chuyện chui sâu xuống bên dưới? Dựa theo trình độ khôn khéo của thứ này, nó hẳn là đã sớm nghĩ tới biên pháp tiến sâu xuống.
Điều này nói lên điều gì? Chỉ có thể thuyết minh chỉ ở riêng chỗ này, bóng đen này mới có thể tiến sâu vào. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc thầm vui mừng. Sa mạc Takla Makan này, mặt ngoài thoạt nhìn không có gì khác biệt với sa mạc khác, nhưng phía dưới nơi này có nhiều thứ rất thần bí, bao gồm phần lớn cổ thành được che giấu trong dòng sông dài lịch sử.
Có lẽ nơi này chính là một lối đi không ai biết thông xuống dưới cổ thành. Chỉ có điều bên ngoài của nó và những chỗ khác trong sa mạc không có gì khác biệt mà thôi. Hoặc là nói lần trước chỗ mình thiếu chút nữa rơi vào xoáy cát, cũng là một thông đạo xuống dưới cổ thành.
Ôi, Diệp Mặc lại thở dài một tiếng. Nếu đã luyện khí tới tầng thứ ba thì tốt rồi. Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức dừng ánh mắt ở trên ba lô của mình. Trong ba lô còn có mười bình nước. Ngoài ra, còn có một túi nước của cô gái áo vàng. Chủ yếu còn có rất nhiều viên thuốc do Diệp Mặc tự mình chế luyện.
Có mấy thứ này, cho dù hắn bị vùi trong cát mười ngày nửa tháng, hẳn cũng không có vấn đề.
Sợ cái gì? Mình đến sa mạc chính là vì Tử Tâm Đằng. Nếu thứ này có thể cũng tới vì Tử Tâm Đằng, Chứng minh đồ chơi này từng thấy Tử Tâm Đằng. Bằng không nó sẽ không mẫn cảm như vậy.
Đi vào.
Một khi Diệp Mặc đã hạ quyết tâm, sẽ không có ai có thể ngăn cản được. Hắn lấy từ trong ba lô ra một cái xẻng sắt, bắt đầu đào cát ở vị trí bóng đen biến mất.
Cát bay lên. Diệp Mặc càng đào càng sâu, nhanh chóng tiến sâu hơn mười mét. Nơi này đã rất bí hơi. Tuy nhiên đối với Diệp Mặc mà nói cũng không có gì đáng kể. Hắn là Tu Chân giả, tuy rằng mới luyện khí tới tầng thứ hai, chỉ cần có nguồn nước bổ sung, không hít thở vẫn có thể sống được.
Tốc độ của Diệp Mặc rất nhanh. Sau ba giờ, hắn đã đi sau xuống gần trăm mét. Diệp Mặc đào xong đẩy cát ra phía sau, lại xúc cát ép chặt vào hai bên. Nếu không phải túi xách của hắn quá lớn, lúc này nói không chừng hắn đã sâu tới gần hai trăm mét. Tuy nhiên Diệp Mặc phỏng đoán hiện tại lối vào của hắn đã hoàn toàn bị chặn.
Lại đào đại khái gần hai trăm mét, bỗng nhiên xẻng sắt của Diệp Mặc đụng phải một vật gì đó cứng rắn. Trong lòng Diệp Mặc rất vui mừng. Hẳn là tới nơi rồi. Vật cứng rắn này hẳn chính là tảng đá. Thần thức của Diệp Mặc lướt nhanh về phía trước, cẩn thận quan sát một chút. Quả nhiên là tảng đá rất lớn.
Tảng đá này rất dầy, phải gần một mét. Diệp Mặc không sốt ruột, mà ngồi xuống trước, lấy ra một viên đan dược ăn vào, lại uống một lọ nước khôi phục chân nguyên. Hắn đào xuyên xuống dưới, khoảng cách này cũng gần ba trăm mét. Cũng có thể thấy nó nằm cách mặt đất ít nhất gần hai trăm mét.
Lại thêm một giờ sau, Diệp Mặc khôi phục tinh thần, xẻng sắt trong tay được kết hợp với chân nguyên bắt đầu xúc xuống tảng đá. Tức thì, từng mảnh đá nhỏ bắn ra xung quanh. Tảng đá gặp xẻng sắt của Diệp Mặc, thật giống như bùn nhão, không tốt hơn so với cát vừa rồi là mấy.
Chỉ chưa đến nửa giờ, tảng đá dày hơn một mét đã hoàn toàn bị Diệp Mặc đào thành một hố xuyên qua.
Lúc này, Diệp Mặc mới tiến vào trong hố. Cát bên ngoài miệng hố, rất nhanh lấp đầy cái hố.