Diệp Mặc bỏ lại viên thuốc, còn không kịp nói chuyện, đương nhiên là lại cảm nhận được bóng đen đã trúng cái đinh của hắn. Hắn thật sự muốn biết đồ chơi này rốt cuộc là cái gì. Thứ nó quan tâm có phải vì Tử Tâm Đằng trên người mình hay không?
Diệp Mặc đuổi theo hơn mười phút, lại tiếp tục mất giấu nó. Đáng lẽ hắn đã có thể đuổi kịp, chỉ tại thằng tiểu đệ cạn đường, nói thật hắn cũng đã nhịn hỏa khí cả tuần rồi, dần đến cực hạn, nếu không tìm được chỗ phát tiết lại ảnh hưởng không tốt đến việc tìm Tử Tâm Đằng.
Khi Diệp Mặc quay lại, Lý Hồ và Trần Hoành Triết đã bỏ đi từ lúc nào. Hắn còn muốn lấy lại tiền đây, không ngờ đối phương lại không đợi hắn.
Thật không ngờ nữ nhân Phùng Điềm này còn ở lại, thấy hắn quay lại Phùng Điểm như gặp niềm vui bất ngờ. Cô mỉm cười đi đến gần Diệp Mặc, vẫn không từ bỏ ý định nói.
– Anh đã từng gặp Văn Đông, vậy có biết cô ấy sẽ đi đâu không.
– Điều này tôi cũng không rõ.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn không có khả năng biết được, nghe vậy Phùng Điềm cúi đầu tỏ ra thất vọng, cũng vừa lúc ánh mắt nhìn lên đũng quần hắn, lúc nãy cô cũng chú ý cứ tưởng cương dương tạm thời, vậy mà không ngờ hắn vẫn còn cứng tới giờ. Dù sao có chút kiến thức, cô biết cứ để cậu nhỏ lâu dài như vậy thật không tốt, sau khi suy nghĩ một chút cô thẳng thắn nhìn hắn nói.
– Nhìn anh không dễ chịu. Có cần tôi giúp không.
Bàn tay cô chỉ vào đũng quần của hắn không chút tỏ ra xấu hổ, Diệp Mặc suy nghĩ một chút vẫn thấy vừa thích hợp, gật đầu.
– Nếu được vậy nhờ cô.
– Hì hì, không sao. Dù sao nếu không có anh thì tôi đã chết rồi, chút chuyện nhỏ có là gì.
Phùng Điềm nói xong đi đến cạnh hắn, cô ngồi xuống tuột quần hắn xuống, con c-c đỏ lòm của hắn phóng ra ngoài, còn nổi gân xanh. Thật to, thật lớn, Phùng Điểm ngỡ ngàng nhìn con c-c khủng bố của hắn, hai tay cầm lên thanh côn thịt nóng hổi vuốt ve mơn trớn.
Cũng vì sa mạc khan hiếm nguồn nước nên hắn cũng mấy ngày chưa tắm, con c-c đã bốc mùi ngai ngái, tỏa ra mùi vị hơi khắm. Phùng Điềm không hề ngại bận, cô thè lưỡi liếm con c-c hắn, quét toàn thân dương vật, nếm lấy từng vị mặn đọng lại trên đó.
Tiếng sụt sùi liếm c-c đọng lại bên tai Diệp Mặc, đã lâu rồi hắn mới có cảm giác này, nhìn Phùng Điểm mở miệng ngậm từng đoạn c-c vào mồm, hai bên má luân phiên phồng ra nằm gọn trong miệng nàng. Đầu c-c mắc kẹt tận cổ Phùng Điểm không khiến cô khó khăn, hai tay không quên mơn trớn hai hòn bi ngọc.
Tay giữ cố định con c-c trong tay, trong khi miệng cúi xuống liếm láp hai ngọc dương, miệng ngậm đem hai viên bi bỏ vào mồm chơi đùa. Tay vuốt lên vuốt xuống luân phiên để kích thích đầu quy.
Phùng Điềm vươn tay cởi quần áo trên thân xuống, bộ quần áo rách nát do bão cát gây ra nằm ở trên nền cát nóng. Cơ thể trần truồng của cô hiện ra ngoài, làn da bánh mật khỏe khoắn, các cơ săn chắc, khi trần truồng thế này cơ thể phụ nữ của cô hiện ra rõ rệt.
Cặp ngực của Phùng Điềm không tính là to, cũng không ngỏ, núm vú nâu nhạt cứng lên cọ sát làn da của hắn. Nhục côn dữ tợn của hắn nằm kẹp giữa khe ngực Phùng Điềm, trượt lên trượt xuống giữa khe vú. Miệng Phùng Điềm vẫn ngậm được con c-c hắn trong miệng, thậm chí trượt sâu vào cuống họng.
Diệp Mặc cảm nhận đầu c-c truyền đến từng đợt tê tái, toàn thân run lên, hai núm vú của cô cứ cạ sát người hắn làm hắn ngứa ngáy khó chịu.
Tuy Phùng Điềm không tính là xinh đẹp nhưng là thanh thú ưa nhìn, trái ngược lại mang theo cảm giác đe dọa, bởi lẽ nàng là một sát thủ. Dù vậy lúc này đây, vị sát thủ hung danh vẫn đang kẹp con c-c hắn trong ngực miệt mài bú liếm.
– Ưm… Chụt… C-c anh to quá… Có vị mặn… Ưm… Ọt… ọc…
Phùng Điềm làm cho con c-c hắn ướt đẫm nước bọt, sau khi bú xong, Phùng Điềm liền quỳ giữa nền cát, mông to cong lên. Dù ngực cô không được lớn nhưng mông cô quả thật là cực phẩm, căng phồng như hai đồi núi tạo ra khe mông liền mạch trước mắt.
– Anh khó chịu lắm rồi phải không… Mau đâm vào l-n tôi đi…
Phùng Điềm chổng mông cho hắn nhìn, có thể thấy lỗ l-n đang giãn nở như đang hô hấp, từ l-n chảy nước dịch ướt át, lông l-n hơi rậm rạp cũng bị ướt. Diệp Mặc đi đến hai tay tóm lấy bờ mông của cô xoa nắn, con c-c lại đặt giữa khe mông cọ sát, vì mông cô quá lớn nên có thể bao bọc được con c-c của hắn.
– Ưm… nhột quá… con c-c đang cọ sát mông tôi…
Phùng Điểm thở từng đoạn, da thịt cô không trắng đẹp nhưng toát ra vẻ dã tính, mồ hôi chảy ra bịn rịn cả cơ thể, khiến cô dần biến thành con mồi. Lắc lắc bờ mông cầu xin.
– Đừng đùa nữa… Mau nhét con c-c của anh vào l-n tôi đi…
Diệp Mặc cầm con c-c, canh chỉnh đặt ngay lỗ l-n, một phát đâm vào gần hết, đáy tử cung bị chạm góc làm Phùng Điềm run lên. Vừa đau vừa kích thích khiến cô liên hồi thở dốc, hai tay chống trên cát cũng có chút chịu không nổi.
Phành phạch…
Diệp Mặc từ sớm đã nhịn một bụng tà hỏa, giờ có cơ hội giải phóng, hắn liền hung hăng hơn, động tác nhấp nhả không chút gián đoạn. Vừa đâm vào sâu trong tử cung Phùng Điềm thì hắn lập tức rút ra lấy đà đâm tiếp cú kế,
– Ư… a… Anh mạnh bạo quá… lại đ-t… tử cung tôi bị anh chọc nát rồi… Ư… ư… Sướng quá… Anh thật lợi hại… Lại tiếp tục đâm tôi như thế… Hảo trướng… a… bụng tôi in hình con c-c anh rồi… chịu không nổi… sướng quá…
Phùng Điềm bị hắn đ-t trong tư thể cẩu mẫu toàn thân liền rã ra, cô là sát thủ sức khỏe cũng rất tốt nhưng không chịu được hắn. Đành thất thủ nằm trên đất, Diệp Mặc lật người cô lại, nhìn hết cơ thể của một sát thủ, dương căn tiếp tục ra vào không ngừng.
Có thể khoái cảm đến, cơ thể Phùng Điềm nhạy cảm lạ thường, mặc kệ da thịt cọ sát nền cát đau rát, cô vẫn cảm nhận từng đợt sung sướng ở dưới âm hộ. Từng đợt dịch thủy rơi vãi chảy ra trên cát khô khát.
Diệp Mặc nắm chặt eo con, thân thể cân đối không hề có mỡ của Phùng Điềm cứ rung động, một đợt kích thích đến từ hạ thân. Cảm thấy bên trong l-n một thanh hỏa côn đang có xu thể nở to ra, miệng cô mở ra rên rỉ.
– Diệp Mặc, anh muốn bắn sao… bắn đi… bắn vào miệng tôi này… tôi muốn uống tinh của anh…
Diệp Mặc vừa dừng động eo một cái, Phùng Điềm liền ngồi đậy đẩy ngã hắn xuống, hai tay cầm con c-c hắn, há mồm bú liếm, nuốt luôn cả dâm thủy của chính cô.
Động tác sục c-c của Phùng Điềm rất thành thục, tay cô thoăn thoắt di động lên xuống, miệng cũng nhịp đều bú lên ngậm xuống, miệng mở rộng bám dính như môi bạch tuột cứ nuốt nhả liên tục, lưỡi quấn xung quanh kích thích thêm tình điệu.
Diệp Mặc rùng mình, tiếp đó c-c hắn rung lên, tinh trùng nóng bỏng cứ liên tục chảy vào trong cổ họng của Phùng Điềm. Cô cứ từng đợt nuốt xuống trong bụng, mặc cho hai má phồng to vì chứa quá nhiều tinh dịch, khóe miệng vươn vãi từng chút sữa đặc màu trắng.
– Ục… Ực… ực… ưm… Tinh dịch anh ngon quá… Ở xa mạc này có thể uống được tinh dịch anh thật không tệ…
Phùng Điềm nhả c-c hắn ra, khuôn mặt mang theo nét dâm đãng, phóng túng, cô sau khi uống hết tinh dịch vào bụng còn lấy tay quệt xem tinh dịch rơi vãi trên người, bõ vào trong miệng nuốt hết.
Nghĩ ngơi một lát, Phùng Điềm thấy hắn vẫn còn cương cười cười.
– Thế nào, có còn muốn tiếp tục… Vì anh tôi sẽ ráng…
– Cô cũng quá đãng phụ…
Diệp Mặc hỏa khí còn thịnh, hắn lại đè Phùng Điềm xuống, tiếp tục chinh chiến…
Sau khoảng thời gian khá dài, nhìn tiểu đệ đã chịu ngủ yên, Diệp Mặc mới an tâm, gia hỏa này của hắn thật thích gây rắc rối.
Hắn để Phùng Điểm nghỉ ngơi, cũng giúp cô truyền chút linh khí khôi phục lại thể lực. Còn hắn thì vẫn không quên nhiệm vụ, tiếp tục theo hướng cũ đi tiếp.
Được một đoạn hắn bắt gặp một cái bóng đen, Diệp Mặc lại phóng ra một cái đinh…