CHƯƠNG 997: LẠI GẶP NHAU RỒI
Xóm nghèo khu A.
Một người đàn ông mặc đồ ăn mày đang nhặt rác để kiếm sống, nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là Trương Đức Võ.
Giờ Trương Đức Võ đâu còn dáng vẻ hống hách như trước nữa, ngược lại trông rất cô độc, làm người khác phải cảm thán.
Trương Đức Võ thầm gượng cười, ông từng là người bên cạnh Long Hậu, ai ngờ giờ lại rơi xuống mức này, so với hào quang ngày xưa thì hiện tại ông vô cùng hối hận, nếu vẫn còn cơ hội, ông hy vọng mình có thể bắt đầu lại.
Nhưng giờ trong lòng ông đã hối hận đến xanh ruột, ông có rất nhiều ý tưởng nhưng giờ chẳng nói ra được, chỉ cảm thấy mọi thứ khác xa những gì ông nghĩ.
Đúng lúc này, một đám người đi về phía Trương Đức Võ, lúc ông nhìn thấy bọn họ bỗng biến sắc, như nhìn thấy đám quái vật.
Ông bắt đầu lùi về sau, như sợ đám người kia phát hiện ra mình, nhưng bọn họ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Trương Đức Võ, lúc thấy ông định bỏ chạy thì nở nụ cười lạnh lùng ngay.
Thoáng chốc, Trương Đức Võ đã bị bao vây, ông thấy bọn họ đang nhìn mình chế giễu thì cực kỳ phiền muộn.
Cả người ông ngây ngốc, chuyện gì thế này, chuyện này khác hẳn so với những gì ông nghĩ.
“Mấy vị đại ca, các cậu tới rồi à?” Trương Đức Võ cố gắng nở nụ cười, ra vẻ lấy lòng.
Nếu đổi thành lúc trước, hễ ai dám bất kính với ông, ông sẽ sai người bên cạnh đánh người đấy ngay, nhưng giờ ông đã mất hết uy phong ngày đó rồi.
Có thể nói giờ ông gần như không thể sai khiến được ai.
“Trương Đức Võ, đến nước này rồi mà ông vẫn ngây thơ như vậy à, xem ra ông không muốn sống nữa.”
Mấy người đó nở nụ cười thâm trầm lạnh lẽo.
Trương Đức Võ không dám nổi nóng, đành phải tươi cười nhìn đám người kia.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn tát thẳng vào mặt Trương Đức Võ, ông bị tát đến mức gần như không phân biệt được phương hướng, nên nhất thời bùng lửa giận.
Ông lạnh lùng nhìn đám người kia, cho rằng bọn họ thật quá đáng, ông chưa từng mất mặt như vậy, nên thề rằng nhất định phải khiến bọn họ nếm mùi đau khổ của mình.
“Ui cha, Trương Đức Võ, ông dám trừng mắt với chúng tôi à, ông chán sống rồi đúng không?” Đám người cao lớn đó thấy Trương Đức Võ nổi nóng thì không những không sợ, mà ngược lại còn khịt mũi xem thường.
Giờ Trương Đức Võ mới biết mình đã chọc giận đám người kia, nên vội xua tay cầu xin: “Các đại ca, tôi sai rồi, tôi làm gì có lá gan đó.”
“Được rồi Trương Đức Võ, ông đừng đối chọi với chúng tôi, nhiều ngày như vậy mà ông vẫn không có một tý quy tắc, có phải đợi chúng tôi dạy cho ông một bài học, thì ông mới biết quy tắc đúng không?”
Đám người kia lạnh lùng nói.
Trương Đức Võ nghe xong thì da đầu nhất thời tê dại, nói thật ông đã bị đám người kia dọa sợ, nên lau mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
“Các vị đại ca, tôi thật sự không biết các cậu tìm tôi có chuyện gì.” Trương Đức Võ gượng cười nói.
Mấy người cao lớn đó thấy Trương Đức Võ vẫn đang giả ngốc, thì tát thêm một cái nữa.
Trương Đức Võ vừa tức vừa sợ, nhưng giờ ông chỉ có thể nhẫn nhịn rồi nói: “Các đại ca, tôi biết sai rồi, xin các cậu hãy tha cho tôi.”
“Ông biết sai rồi? Ông biết sai rồi thì tốt.” Lúc này mấy người cao lớn đó mới giơ tay ra.
Trương Đức Võ nghiến răng, rồi mới đau lòng giao số tiền mình đã nhặt rác để đổi lấy ra, chỉ là những tờ tiền nhiều màu sắc, nhưng gộp lại cũng đủ 600 nghìn.
Đám người đó trầm mặt, lạnh lùng nói với Trương Đức Võ: “Cái gì, hôm nay ông nhặt rác chỉ có từng này?”
Trương Đức Võ ra sức gật đầu: “Đúng đúng, tôi cũng hết cách rồi, trước mắt tôi nhặt rác chỉ kiếm được chút tiền này.”
“Ông đừng giở trò này với tôi, tôi còn không biết ông đang nghĩ gì à, tôi nói cho ông biết, trong mắt tôi, ông chỉ là đồ bỏ đi.” Một tên trong đó cười khinh thường nói: “Bình thường ông nhặt rác được 900 nghìn, ông mau nói thật đi, có phải ông đã lén giấu đi rồi đúng không?”
Trương Đức Võ hơi ngạc nhiên, yếu ớt phản bác: “Tôi thật sự không có giấu, đây là toàn bộ tiền lương hôm nay của tôi.”
Tên cầm đầu không tin, anh ta ra hiệu cho đàn em mình, đàn em bên cạnh anh ta đi tới lục soát người Trương Đức Võ ngay.
Bọn họ lục soát người Trương Đức Võ một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy một tờ tiền, lúc nhìn thấy tờ tiền này, bọn họ nhất thời sáng mắt.
Trương Đức Võ biến sắc, ông không ngờ mình đã giấu kỹ như thế mà vẫn bị mấy người này tìm thấy.
Tất nhiên vì ông đã ‘nói dối’ nên bị dạy dỗ một trận nữa.
“Tất cả xông lên đánh cho tôi, lần này phải đánh 10 phút.” Tên cầm đầu cười khẩy: “Đây là hình phạt khi ông lừa tôi, ông nhặt rác ở chỗ tôi, tất nhiên phải nộp phí bảo hộ.”
Trương Đức Võ bị đánh nên không ngừng rên rỉ, Lý Phàm vừa chạy tới thì chứng kiến cảnh tượng trước mắt, anh khẽ lắc đầu, bình thường anh thấy ông ta rất đáng ghét.
Nhưng giờ Trương Đức Võ lại chật vật như vậy, chỉ có thể dùng một chữ thảm để miêu tả, tất nhiên, Lý Phàm không có suy nghĩ của thánh mẫu.
Anh biết Trương Đức Võ bị như vậy là do ông ta tự chuốc lấy, giờ anh đã hiểu thế nào là người đáng thương ắt có chỗ đáng hận rồi.
Trương Đức Võ rơi xuống mức này, là do bình thường ông ta đã làm nhiều chuyện ác, nên bị ức hiếp như vậy cũng là chuyện thường tình.
Ngược lại Lý Phàm rất ủng hộ mấy người đã đánh Trương Đức Võ.
Trương Đức Võ bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết, dù ông cầu xin thế nào cũng vô ích, giờ trong lòng hối hận muốn chết, nhưng ông đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Lý Phàm nghĩ anh tìm Trương Đức Võ là vì có chuyện quan trọng cần phải thương lượng, nếu giờ ông ta bị đánh chết, hoặc bị đánh đến mức không thể nói được nữa, vậy chẳng phải anh đã tới đây vô ích rồi ư?
“Mấy người một vừa hai phải thôi, mau ngừng tay lại đi!” Giọng nói lạnh lùng của Lý Phàm bỗng vang lên, đồng thời túm lấy nắm đấm của một tên trong đó.
Mắt thấy cú đấm đó sắp đánh trúng đầu mình, Trương Đức Võ suýt sợ chết khiếp, vội nhắm tịt mắt lại, nếu nó giáng xuống thì ít nhất ông cũng phải bị chấn động não.
Nhưng mấy giây sau, ông lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, cộng thêm việc đám người kia bỗng ngừng tay lại, nên ông mở mắt ra theo bản năng.
Ông không nhìn thấy chính mặt Lý Phàm, tưởng người cứu mình là một cao thủ, nên vô thức bò tới ôm đùi anh, cầu xin: “Cao nhân cứu tôi với, tôi sai rồi, xin cậu tha mạng cho tôi.”
Lý Phàm quay đầu, khinh bỉ nhìn Trương Đức Võ nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, nhưng lần này tình trạng của ông còn thảm hại hơn tôi nghĩ.”