CHƯƠNG 989: QUAY LẠI THÌ TỐT
Ngài Võ không dám nghĩ nữa, ông cho rằng nếu hai người này xung đột, chắc chắn sẽ như thần tiên đánh nhau, ông thở dài, bắt đầu xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, tránh qua một bên như người không liên quan.
Long Đế không đích thân ra tay, mà sai thuộc hạ của mình, lúc người đó xuất chiêu, ông nhất thời ngẩn người, nếu không tận mắt nhìn thấy, ông sẽ không tin chuyện này là thật.
Có thể nói thuộc hạ của ông được ông tự mệnh danh là Long ky sĩ, thực lực vô cùng lợi hại.
Nhưng ông nhận ra không ngờ Long kỵ sĩ của mình lại đánh bất phân cao thấp với Lý Phàm, làm ông nhất thời hoảng loạn, điều này hoàn toàn trái ngược so với những gì ông nghĩ.
Lúc ông nhìn Lý Phàm, trong lòng vô cùng cảm khái, không ngờ anh lại lợi hại đến thế, ông thở dài, khỏi phải nói ông ngạc nhiên đến nhường nào.
“Thật lợi hại.” Long Để kinh ngạc thốt lên.
Lý Phàm cũng rất ngạc nhiên về Long ky sĩ, anh cho rằng thực lực của mình đã thuộc cấp bậc cao thủ, nhưng so với Long kỵ sĩ vẫn còn kém xa.
Lý Phàm rất bất ngờ về điều này, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh không dám tin đây là sự thật, anh biết lần này mình đã gặp phải đối thủ thực thụ rồi.
Đúng lúc này, Long kỵ sĩ đó bỗng rút vũ khí của mình ra, là hai móng vuốt, anh ta chém liên tiếp về phía Lý Phàm ngay, chiêu nào cũng trí mạng, khiến người khác gân như không thể né tránh.
Lý Phàm thấy Long kỵ sĩ đó tấn công thì rất bất ngờ, nên nhất thời ngẩn người, biết mình đã khinh thường đối thủ rồi.
Anh theo bản năng tránh qua một bên, nhưng vẫn bị thương, anh nhìn vết cào trên cánh tay mình, vẻ mặt nghiêm túc lại.
Long Đế nhìn thấy cảnh tượng này thì rất hài lòng về Long kỵ sĩ của mình, tiếp tục cử ra một Long kỵ sĩ nữa.
Mấy người Thanh Đế thấy Lý Phàm đang ở thế hạ phong thì trong lòng mừng rỡ, đây chính là kết quả mà họ mong muốn, bọn họ nghĩ lần này Lý Phàm chết chắc rồi.
Bọn họ như đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm bị giết chết ngay trước mặt họ, vừa nghĩ đến điều này, bọn họ đều vô cùng vui vẻ.
Nếu Lý Phàm biết trong lòng mấy người này đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ mỉm cười không nói gì.
Bọn họ giở chút mánh khóe như vậy, mà vẫn còn mặt mũi nói ra chuyện này, quả thật quá ngây thơ rồi.
Lý Phàm hờ hững nói: “Được rồi, giờ tôi phải bình tĩnh lại, không được nghĩ nhiều, càng là lúc này thì tôi càng phải bình tĩnh mới tốt.”
Mấy người Thanh Đế nghe vậy thì rất bất ngờ, bọn họ không ngờ Lý Phàm lại nói ra những lời này, nếu không chính tai nghe thấy, bọn họ sẽ không tin chuyện này là thật.
Mặc dù Lý Phàm đang ở thế hạ phong, nhưng anh biết, mình không được thua, giờ anh càng phải nghiêm túc ứng phó mới được.
Không thể không nói, quả thật hai Long kỵ sĩ này quá mạnh mẽ, Lý Phàm rất khó tin hai người này là người trẻ.
Lý Phàm nhận ra hình như hai Long kỵ sĩ này chưa từng nói một câu, hình như là không cảm thấy đau đớn, anh bắt đầu buồn bực, chuyện gì thế này?
Trong lòng Long Đế thâm cười khẩy, hai Long kỵ sĩ này là con rối của ông, tất nhiên sẽ không thể nào cảm nhận được cơn đau, nhưng bọn họ đã được cấy vào ý thức chiến đấu.
Lý Phàm ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng vang kỳ lạ trên người hai Long kỵ sĩ này, anh nhất thời sửng sốt, tiếng vang khác thường này thật lạ.
Hình như nó đã nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, Lý Phàm khẳng định chắc chắn chuyện này đã vượt xa những gì anh nghĩ.
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ có tiếng tim đập, Lý Phàm đành phải theo bản năng đánh vào ngực hai Long kỵ sĩ này.
Cảnh tượng kế tiếp đã làm mọi người khiếp sợ, hai Long kỵ sĩ đó bỗng ngã xuống sàn.
Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngẩn người, gần như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mà lúc này, tròng mắt của Long Đế cũng sắp rơi ra ngoài rồi, chíp trên ngực là điểm yếu của Long kỵ sĩ, điều ông không ngờ là Lý Phàm đã phá giải được nó.
Nếu không tận mắt chứng kiến, ông không dám tin đây là sự thật, ông vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Phàm.
Sắc mặt mấy người Thanh Đế cũng cực kỳ lúng túng, liếc nhìn nhau, không biết phải nói gì, bọn họ đã gửi gắm toàn bộ hy vọng vào người Long kỵ sĩ và Long Đế.
Ai ngờ ngay cả Long Đế và Long kỵ sĩ cũng không phải là đối thủ của Lý Phàm.
Lúc này Lý Phàm hờ hững nói: “Được rồi, giờ mấy người nên bình tĩnh lại đi, đừng suy nghĩ nhiêu.”
Long Đế không còn kiêu ngạo như trước nữa, mà lạnh mặt nhìn Lý Phàm.
Ngược lại mấy người Thanh Đế đều chật vật bỏ chạy, sợ mình sẽ bị Lý Phàm tóm lấy.
Long Đế thấy mấy người đó bỏ chạy thì khó hiểu, chuyện này là sao, đối phương đâu phải ác ma, làm gì sợ đến mức như đòi mạng thế?
Lý Phàm nhíu mày hỏi: “Tại sao ông lại tới đây gây sự với tôi?”
Long Đế khẽ cười nói: “Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi à, nếu không tại cậu tặng đồng hồ vào dịp sinh nhật tôi, thì tôi sẽ tới đây tìm cậu ư, cậu bớt giả vờ lại đi?”
“Tôi không tặng đồng hồ cho ông, có phải ông đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?” Lý Phàm mở miệng hỏi.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Long Đế, anh liên biết ông ta không nói dối, nên rất bất ngờ trước lời nói của ông ta, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không tin chuyện này là thật.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, làm anh hơi mơ màng, cảm thấy mọi chuyện hơi sai sai.
Lúc này Lý Phàm mới lạnh nhạt nói: “Được rồi, tôi biết ông đang nghĩ gì, nhưng trước mắt tôi khuyên ông nên bình tĩnh lại sẽ tốt hơn”
Long Đế sâu não nói: “Nếu không phải cậu thì còn ai vào đây?”
Lần này ông bắt đầu khó hiểu, ông nghĩ chắc chắn trong chuyện này có vấn đề.
Giờ Lý Phàm mới giải thích: “Không phải tôi làm nhưng có thể là người khác, chẳng hạn như mấy người em của ông.”
“Chuyện này không thể nào.” Long Đế không tin, ông tưởng Lý Phàm đang cố ý gây chia rẽ quan hệ giữa ông và các em trai.
Lý Phàm xua tay nói: “Những lời tôi nói đều là sự thật, ông tin hay không thì tùy, nhưng tôi đã nói hết những lời nên nói rồi, nếu ông vẫn không tin thì tôi cũng bó tay.”
Long Đế không khỏi nhớ lại, mấy em trai ông chuồn lẹ như vậy, chắc chắn đã chịu thua thiệt trong tay Lý Phàm, cộng thêm việc Thanh Đế bảo ông khui quà.
Ông dần hiểu rõ mình bị đùa bỡn rồi.
“Thật ngại quá, hóa ra đây chỉ là hiểu lầm, cậu Lý, chúng ta giới thiệu lại đi, tôi là Long Đế.” Long Đế nhanh chóng phản ứng lại, rồi tươi cười nói.
Lý Phàm chợt nhận ra đối phương rất nhiệt tình, không cực kỳ giả dối như mấy người kia, nên cũng vươn tay ra nói: “Được, chào ông, tôi cũng rất muốn làm quen ông.”
Nhất thời hiềm khích giữa Lý Phàm và Long Đế đã tan biến, rồi cả hai cùng cười lớn.