CHƯƠNG 984: MÚA RÌU QUA MẮT THỢ
Lúc này Cầm Đế ngơ ra, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin đây là thật, kết quả như vậy khiến ông ta vô cùng ngỡ ngàng.
Ông ta nhìn qua, lập tức ngơ ra, kết quả này khiến ông ta có chút mơ hồ.
Ông ta biết đối phương muốn ông ta trả thù nhanh một chút, ông ta cũng không ngăn cản đối phương.
Mà đúng lúc này, Thanh Đế lại đột nhiên dừng lại, Cầm Đế không hiểu, hỏi: “Sao không đi tiếp nữa?”
“Anh hai, tên đó tới rồi.” Thanh Đế vừa nhìn đã thấy Lý Phàm và ngài Võ, ông ta chợt run người, trong lòng ông ta vẫn rất ám ảnh về Lý Phàm.
Ông ta không ngờ lại có thể gặp được Lý Phàm và ngài Võ ở đây, đối diện với đối phương, ông ta nhất thời không biết lên làm thế nào.
Lúc này Cầm Đế mới nhìn ra cửa, ông ta cũng nhìn thấy Lý Phàm và ngài Võ.
Cầm Đế đột nhiên nghĩ đến một cách, ông ta thờ ơ nói: “Chuyện này dễ thôi, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu ta một điều bất ngờ, chú bảo người khác rời khỏi đây trước đi, chỉ để lại hai người bọn họ thôi.”
Thanh Đế hơi ngơ ra, ông ta cũng hiểu ý của anh hai mình, ông ta lập tức làm theo, bắt đầu sơ tán những người khác, trong quá trình sơ tán, ông ta ngơ ngác, kết quả này khiến ông ta không thể ngờ tới.
Nếu không tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không tin đây là thật.
Thanh Đế bắt đầu sai nhân viên sơ tán những người khác, lúc Lý Phàm và ngài Võ đến, bọn họ không chú ý đến hiện tượng kì lạ này.
Rất nhanh, khi bọn họ nhận ra càng lúc càng ít người, bọn họ ngơ ra, cảm thấy không khí có gì đó không ổn.
Ngài Võ không kìm được ngẩng đầu lên, nói: “Cậu Lý, cậu có cảm thấy bầu không khí này có chút vấn đề gì đó không.”
“Không cần ông nói tôi đã biết là có vấn đề rồi, xem ra là có người đến gây chuyện với chúng ta rồi.” Lý Phàm trầm ngâm nói.
Đối với kết quả như vậy, anh vẫn cảm thấy rất bất ngờ, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh cũng không dám tin là thật, kết quả này quả thực vượt xa tầm tưởng tượng của anh.
Ngài Võ kinh ngạc nói: “Không phải chứ, có vẻ có chút phiền phức rồi đây.”
Lý Phàm chậm rãi nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước đi.”
Anh cũng thấy tình hình có chút không ổn, vô thức định đứng dậy.
Lúc Thanh Đế thấy mấy người kia muốn rời đi, ông ta vội liên tục ra hiệu cho anh hai, ý bảo đối phương có thể ra tay rồi, sau khi Cầm Đế nhận ra điều này, ông ta lập tức đánh đàn.
Lý Phàm nghe thấy tiếng đàn vang lên, anh dần dần hiểu ra điều gì đó, xem ra thật sự có người đang muốn gây chuyện với anh, anh cảm thấy rất bất ngờ với kết quả này.
Mọi thứ đều nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, ngài Võ nghe thấy tiếng đàn, lập tức sợ hãi kinh hồn bạt vía, cả người bắt đầu cảm thấy đau đớn, lúc này ông ta mới nói: “Không hay rồi, xong đời rồi, cậu Lý, chúng ta bị Cầm Đế nhắm vào rồi, đây là sóng âm tấn công sở trường của Cầm Đế, bên trong có chứa nội công rất mạnh mẽ.”
Ông ta đau khổ bịt tai lại, bán sống bán chết nhìn Lý Phàm, lúc ông ta nhìn thấy sắc mặt Lý Phàm không có chút thay đổi, ông ta ngơ ra, chuyện này là như thế nào, sao đối phương lại không bị làm sao chứ.
Lý Phàm chậm rãi nói: “Tôi đưa ông ra ngoài trước.”
Tuy sóng âm tấn công rất đáng sợ, nhưng cũng chẳng qua là cao thủ sử dụng tốt, chủ yếu là dựa vào nội lực thâm hậu.
Có điều Lý Phàm đã sớm dự liệu được, cho dù nội lực thâm hậu thì có làm sao, anh vẫn còn có sự tự tin nhất định để ra tay.
Lý Phàm duỗi eo, lúc này, anh đưa ngài Võ ra ngoài.
Thanh Đế và Cầm Đế mắt chữ A miệng chữ O, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, kết quả này vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy mọi thứ khác xa trong tưởng tượng của mình.
“Tên này cũng lợi hại thật đó.” Cầm Đế vô cùng kinh ngạc.
Ông ta rất tự tin với sự công kích sóng âm của mình, không ai có thể chịu được sóng âm của ông ta mà vẫn có thể bình chân như vại cả, nhưng mọi thứ trước mắt quả thật đã vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.
Sau khi Lý Phàm đưa ngài Võ ra ngoài, anh lại trở về, lúc Cầm Đế thấy Lý Phàm không bị ảnh hưởng dù chỉ một chút, ông ta nhíu chặt mày, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.
Đối phương càng khó đối phó thì càng không tốt với ông ta, ông ta không ngờ đến lúc này mà Lý Phàm vẫn có thể kiên trì được.
Ông ta đoán chắc rằng có thể đối phương có nội lực thâm hậu, nếu không cũng không thể chịu nổi sự công kích sóng âm của ông ta.
“Được lắm, tôi xem thường cậu rồi, có điều cậu có bản lĩnh lớn như vậy cũng chưa chắc đã ra khỏi nơi này được.” Cầm Đế gần như dùng toàn bộ sức lực, lạnh lùng nói.
Lý Phàm thấy vậy cũng bật cười, anh như đang nhìn thấy một tên đần, đến lúc này rồi mà đối phương còn có suy nghĩ xa vời như vậy.
Trên phương diện nội lực, anh mà đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất, nếu nội công của đối phương thâm hậu thì anh đã bị ảnh hưởng rồi.
Nhưng nội công của đối phương cũng chỉ bình thường, nên anh hoàn toàn không đặt vào mắt, cho dù đối phương có dùng thủ đoạn như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có bất cứ tác dụng nào cả.
Đối với Lý Phàm mà nói cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Mồ hôi lạnh trên trán Cầm Đế càng lúc càng nhiều, ông ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, như là nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta, ông ta ngơ ngác, cho rằng chuyện này chắc chắn có gì đó không đúng.
Thanh Đế cũng bắt đầu thấy căng thẳng, sau khi ông ta thấy được Lý Phàm khó đối phó như vậy, ông ta cũng có dự cảm không tốt, Lý Phàm càng khó đối phó thì càng không tốt cho ông ta.
Nên ông ta rất kinh ngạc về điều này, Thanh Đế bắt đầu dời sự chú ý lên đầu Lý Phàm, ông ta cười nói: “Nhóc con, tôi biết bản lĩnh của cậu, nhưng ở phương diện này, cậu vẫn còn non lắm.”
Lý Phàm nghe vậy cũng bật cười, dựa vào chút bản lĩnh đó của đối phương mà còn muốn ra tay với anh.
Anh không nói lời nào bước đến trước mặt Cầm Đế, Cầm Đế hoảng sợ, theo lý mà nói đối phương đến càng gần ông ta thì sẽ càng bị ảnh hưởng bởi nội công, nhưng đối phương lại không hề hấn gì, có thể thấy được nội công của đối phương ghê gớm đến mức nào.
Cầm Đế kinh ngạc nói: “Không ngờ nội công của cậu lại ghê gớm đến vậy, tôi thật sự đã xem thường cậu rồi.”
Lý Phàm thấy vậy, bật cười, như đang nhìn một kẻ đần, nội công của anh không cần đối phương đánh giá.
“Tôi khuyên ông, lúc này vẫn lên bình tĩnh lại thì tốt hơn, đừng có tự chuốc lấy phiền phức.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Cầm Đế biết chiêu này của mình không hề có tác dụng, ông ta cắn răng, dứt khoát ném đàn của mình đi, cho dù đối phương có tài giỏi như thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải đối thủ của ông ta.
Ông ta vẫn rất tự tin về bản thân mình, ông ta tin rằng mình có thể giết chết đối phương ngay lập tức, ông ta đột ngôt ra tay, nhân lúc đối phương không kịp phòng bị để có thể thấy rõ được sự lợi hại của ông ta.
Lý Phàm thấy vậy thì bật cười, vô cùng khinh thường.