CHƯƠNG 965: LẤY THÂN THỬ ĐỘC
Người ở dưới sân khấu lập tức vỗ tay.
Cố Hoạ Y cũng không luống cuống, tình huống lớn hơn thế này cô cũng đã từng gặp qua, cho nên không hề có chút mất tự nhiên nào, cô nói: “Thật vui vì khi đứng đây để làm quen với mọi người, về sau hợp tác mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
“Tổng giám đốc Cố khách khí rồi, Tổng giám đốc Cố không chỉ đẹp mà còn khách khí như thế.” Ngay lập tức ở dưới sâu khấu có một đám người nịnh bợ mở miệng nói.
ông Võ hài lòng gật đầu, anh ta đã sớm tìm một đám người chuyển tâng bốc để đề phòng tình huống xấu hổ.
Trọng tâm câu chuyện chuyển tới Lý Phàm bên này, sau khi thanh niên nhà giàu chịu thiệt thòi ở trong tay Lý Phàm thì trong lòng vô cùng tức tối. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phàm.
Anh ta không ngờ mình lại thua thiệt lớn như vậy, bèn đổi sang một phương thức khác. Anh ta móc ra một xấp tiền mặt, quay qua nói với Lý Phàm: “Thằng nhóc này, cho mày số tiền này, mày tránh ra cho tao.”
Lý Phàm nhìn thoáng qua, khinh thường thu hồi ánh mắt.
Thanh niên thấy thế thì trong ngực lại càng khó chịu, không ngờ Lý Phàm lại hành xử như thế, kết quả này khiến anh ta vô cùng ngoài ý muốn.
Anh ta không thể làm gì khác hơn là bắt đầu cứng rắn, tay đánh tách một cái, gọi mười mấy người đàn ông cao to vạm vỡ đi tới.
“Cậu chủ, có gì cần dặn dò sao?” Đám đàn ông vạm vỡ biết mục đích cậu chủ gọi bọn họ tới, vẫn không quên chừa chút mặt mũi cho đối phương.
Thanh niên nhà giàu chỉ vào Lý Phàm nói với đám đàn ông: “Đuổi người này ra ngoài cho tôi.”
“Như vậy không hay lắm đâu.” Đám đàn ông đưa mắt nhìn nhau, dù sao thì đây cũng là địa điểm ông Võ tổ chức buổi lễ, muốn bọn họ đuổi người khác, lỡ như ông Võ trách tội thì làm sao bây giờ?
“Bảo các người làm thì các người làm đi, sao nói nhiều vậy chứ?” Thanh niên nhà giàu tức giận nhìn thoáng qua, sau đó nói tiếp: “Dù sao thì ông Võ cũng sẽ không quá để ý đến mấy người râu ria này đâu.”
Đám đàn ông to lớn vạm vỡ nghe xong, nhìn thoáng qua Lý Phàm một lần nữa. Bọn họ thấy quần áo trên người anh cộng lại cùng lắm cũng chỉ là sáu con số, mà những người ở đây ăn mặc ít nhất cũng phải bảy tám con số, thậm chí có người chín mười con số cũng có.
Bọn họ bắt đầu khinh thường Lý Phàm, quả quyết giơ tay bắt anh đứng lên.
Thấy thế, Lý Phàm cũng không chút ngoài ý muốn. Anh cũng không rêu rao làm ầm ĩ, chỉ bình thản bắt lấy vai người đàn ông cường tráng. Anh ta hoàn toàn không có nhiều phản ứng, sau đó lập tức ngất xỉu.
Những người khác thấy đồng bạn ngất đi thì đều sợ ngây người, không thể tin được hết thảy trước mắt là sự thật. Bọn họ đã bị thủ đoạn của Lý Phàm doạ sợ.
“Như vậy là sao?” Những người khác liếc nhìn nhau, tất cả đều không hiểu, chậm chạp không dám ra tay bắt Lý Phàm đứng lên nữa.
Thanh niên nhà giàu tức giận nói: “Còn sao trăng cái gì? Chắc chắn là anh ta bị huyết áp thấp cho nên mới té xỉu thôi.”
Bọn họ nghe vậy thì cũng tin, một lần nữa dời mắt nhìn Lý Phàm, không ngừng ra tay bắt Lý Phàm đứng lên.
Lý Phàm mỉm cười, chỉ ngồi trên ghế nhưng cũng đủ khiến đám đàn ông vạm vỡ không còn cách nào khác.
Đối với chuyện này đám đàn ông cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, ai ai cũng không ngờ Lý Phàm lại lợi hại như vậy. Bọn họ gần như sắp phát điện, trong thoáng chốc không thể làm gì được Lý Phàm.
Chỉ chốc lát sau, Lý Phàm liền buông lỏng đám đàn ông này ra.
Bọn họ hầu như là không có bất kỳ lực phản kích nào. Thời điểm đối mặt với Lý Phàm, bọn họ có cảm giác như đang đối mặt với một ác ma.
“Người này khá mạnh.” Mọi người hít một hơi thật sâu, rối rít lùi về phía sau một bước.
Thanh niên nhà giàu thấy vậy cũng trợn tròn mắt, anh ta không ngờ Lý Phàm lại lợi hại như thế. Anh ta lùi về phía sau mấy bước, cũng cảm thấy vô cùng cuống quýt, trong thoáng chốc không thể làm gì đối phương.
Anh ta cắn răng một cái, nhanh chóng xoay người rời đi. Dù sao ở đây cũng quá mất mặt, vậy mà lại liên tục chịu thiệt trong tay đối phương.
Thời điểm lùi ra phía sau, anh ta đụng phải một người. Chịu thiệt thòi ở trong tay Lý Phàm, anh ta vốn dĩ đã rất khó chịu, lúc đang định nổi giận thì khi nhìn thấy người tới, anh ta vội vã ngậm miệng.
Người tới cũng là một thanh niên nhưng khôi ngô và anh tuấn hơn, anh ta mặc một bộ đồ Tây, khoé môi ẩn chứa nụ cười tà mị. Ngón tay anh ta đeo một chiếc nhẫn, bên trên có khắc chữ “Văn”.
“Cậu Văn.” Thanh niên nhà giàu kia lập tức kinh hãi, không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Cậu Văn hừ lạnh nói: “Đúng là đồ vô dụng, đồ vô dụng chịu thiệt thòi trong tay đồ vô dụng khác cũng không có gì lạ.”
Thanh niên nhà giàu nghe thấy đối phương nói chuyện khó nghe thì tức giận đến mức như sắp nổ tung, thế nhưng anh ta lại không dám tranh luận, chỉ nở một nụ cười lúng túng hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Lý Phàm nhìn thấy cậu Văn này thì cũng ngây ngẩn cả người. Quả thật người này nói năng vô cùng thận trọng nhưng thực ra ngôn ngữ lại rất sắc bén.
Cậu Văn trực tiếp đi tới trước mặt Trúc Hoa Nguyệt, vô thức vươn tay bắt lấy tay của Trúc Hoa Nguyệt hôn một cái.
Lý Phàm định ngăn cản, lại thấy Trúc Hoa Nguyệt mỉm cười lắc đầu.
Lý Phàm không hiểu lắm, sau đó Trúc Hoa Nguyệt lén lút nói với anh: “Trên tay tôi hạ độc.”
Lý Phàm nghe đến đó thì ngẩn người, anh không nhịn được tán thưởng Trúc Hoa Nguyệt, chiêu này cũng quá độc ác rồi, nhưng mà anh thích.
Cậu Văn cho rằng Trúc Hoa Nguyệt cũng không phản cảm gì đối với mình, bèn mở miệng giới thiệu về mình: “Chào cô, tôi là cậu hai của nhà họ Văn ở Võ Thành, thật vui khi được biết cô, xin hỏi cô…”
Anh ta còn chưa nói hết thì bờ môi đã bắt đầu tím bầm, đột nhiên trở nên im bặt.
“Ô ô…” Cậu Văn lập tức nhìn ngó bốn phía trông mất hết cả hình tượng, không hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra.
Vệ sĩ của cậu Văn cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tình huống như vậy.
Cậu Văn cho rằng Trúc Hoa Nguyệt có vấn đề, tức giận chỉ vào Trúc Hoa Nguyệt.
Trúc Hoa Nguyệt cười nói: “Về sau anh đừng nên tuỳ tiện hôn tay người khác, phải biết rằng tay người khác có khi sẽ có độc.”
Đám vệ sĩ nghe vậy thì đều chấn động, bọn họ lập tức mắng chửi: “To gan, lại dám hạ độc cậu chủ của chúng tôi, cô chán sống rồi phải không?”
“Đây cũng không phải chuyện của tôi, là cậu chủ của các người không biết tốt xấu, muốn hôn tay của tôi, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Sắc mặt đám vệ sĩ trầm xuống, bật người bắt đầu động thủ với Trúc Hoa Nguyệt.
Ít nhiều gì Trúc Hoa Nguyệt cũng có một chút võ công, hơn nữa cô còn là đại sư về cổ thuật, cho nên đối phó với những người này đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ. Cô không nói hai lời mà ra tay ngay lập tức, rất nhanh thì những người đó đã thua trong tay Trúc Hoa Nguyệt.
Những người khác của nhà họ Văn cũng đi tới, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó tất cả đều ngẩn người, bọn họ lập tức nói với Trúc Hoa Nguyệt: “Cô thả anh ấy ra mau.”
Trúc Hoa Nguyệt bình thản nói: “Đây là anh ta tự chuốc lấy, tôi phải dạy dỗ anh ta, trừ khi anh ta xin lỗi tôi.”
Khoé môi cậu Văn co quắp, hiện tại anh ta không thể nào nói được, làm sao có thể xin lỗi đây? Anh ta chỉ có thể dùng hai tay tạo thành hình chữ thập, sử dụng động tác để nói xin lỗi.