CHƯƠNG 964: TRANG VIÊN ĐẾ HÀO
Hiểu lầm đã được hoá giải, Lý Phàm cũng không so đo những chuyện đó, anh và mấy người Cố Hoạ Y cùng nhau trở về khách sạn.
Nghĩ ngơi một đêm, Lý Phàm tỉnh dậy đi rửa mặt. Theo bản năng anh đi chạy bộ một vòng vào buổi sáng sớm, lại phát hiện ở cửa có hai người xuất hiện.
“Hai người là?” Lý Phàm tò mò nói.
Hai người nọ cung kính nói: “Xin chào cậu Lý, chúng tôi là người ông Võ phái tới để bảo vệ anh.”
“Bảo vệ?” Lý Phàm hết nói nổi, anh còn cần người bảo vệ sao? Anh cũng nghi ngờ có khi nào ông Võ đang giám thị mình không.
Lúc này một người trong số đó mới giải thích: “Ông Võ nói đêm qua có người quấy rầy anh, cho nên mới cố ý sai chúng tôi tới đây, đề phòng có người không có mắt gây phiền phức cho anh.”
Lý Phàm nghe vậy thì cũng tin tưởng.
Thời điểm Lý Phàm chạy bộ xong, hai người nọ đem đến bốn phần ăn sáng.
“Cậu Lý, mời dùng bữa sáng.” Hai người mở miệng.
Lý Phàm kinh ngạc, ông Võ này còn rất chu đáo.
Anh cầm bữa sáng đi vào, ăn sáng cùng với mấy người Cố Hoạ Y.
Lý Phàm cười nói: “Bây giờ chúng ta đến trang viên Đế Hào đi.”
“Được,” Cố Hoạ Y gật đầu, cô vẫn tương đối để ý đến chuyện hợp tác.
Bọn họ bắt đầu xuất phát đến trang viên Đế Hào, hai người kia kiêm luôn nhiệm vụ làm tài xế.
Sau khi đến trang viên Đế Hào, Lý Phàm lấy thư mời ra, lúc này bảo vệ ở cửa mới cho vào.
Trang viên Đế Hào thoạt nhìn đã biết là một nơi sang trọng. Sau khi nhìn thấy nơi này, Lý Phàm vô cùng ngoài ý muốn.
Anh cảm giác được kết quả trước mắt hoàn toàn khác biệt, rõ ràng nơi đây lựa chọn phong cách châu Âu.
Hơn nữa, hai con sư tử bằng đá ở trước mắt lộ vẻ vô cùng khí phách.
Trong bãi đỗ xe ở tràng viên Đế Hào có rất nhiều xe hơi sang trọng.
Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cũng không ngoài ý muốn chút nào. Dù sao đây cũng là trang viên, đậu nhiều xe hơi sang trọng là chuyện bình thường.
Hầu như người của trang viên Đế Hào đều đã trình diện từ lâu, suy cho cùng cũng là mặt mũi của ông Võ, bọn họ không dám không nể.
Đám người bắt đầu trò chuyện, thảo luận xem quý khách mà ông Võ xem trọng như vậy là ai.
“Tôi thấy vị khách này nhất định là không đơn giản, phải biết rằng ông Võ không phải người thường, ngày thường cũng sẽ không đón tiếp khách nào long trọng như vậy.” Những người khác đều nhỏ giọng nghị luận ầm ĩ.
“Tôi cũng nghĩ vậy, ai cũng biết rõ thân phận của ông Võ mà, chắc chắn là người tới đây không phú thì cũng quý, nói không chừng còn là nhà họ Thiên ở Hán Thành nữa đó.”
“Nếu như là ngài Thiên ở Hán Thành vậy thì thật khó lường. Hai người kia mà liên thủ thì gần như có thể nói là cực mạnh.”
Lúc nhóm người Cố Hoạ Y tiến vào đã lập tức thu hút không ít sự chú ý.
“Ôi ôi, vậy mà lại xinh đẹp như thế.”
“Quả nhiên ở Hán Thành người đẹp như mây, thoáng cái đã tới rồi.”
“Mà cô ấy cũng quá đẹp rồi, bình thường chưa thấy ai đẹp như cô ấy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người đẹp đến mức này, thậm chí còn có cảm giác mấy người đẹp mà tôi nhìn thấy trước đây đều xấu xí hết.”
“…”
Tất cả những nhà giàu có và các chủ công ty đồng loạt ồ lên, bọn hắn thổn thức một trận, trong thoáng chốc đã bị gương mặt xinh đẹp của Cố Hoạ Y hấp dẫn.
Mà nghe xong những lời ngợi khen này, mấy người Cố Hoạ Y mỉm cười. Dù sao bọn họ cũng đã từng nghe lời khen rất nhiều lần, cho nên cũng không quá mức ngoài ý muốn.
Lúc này đang ở trong tình huống nào, bọn họ đều vô cùng rõ ràng.
Lý Phàm ngáp một cái, đối với kết quả như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Đương nhiên cũng có nhiều người nhìn thấy Lý Phàm. Khi thấy anh vậy mà lại đứng giữa ba cô gái xinh đẹp, bọn họ đều hơi bất mãn. Bọn họ cho rằng Lý Phàm quá thấp kém, căn bản không xứng đi cùng với ba cô gái xinh đẹp.
Lý Phàm lựa chọn điệu thấp, anh nói: “Mọi người lên sân khấu trước đi, anh tìm một chỗ ngồi xuống.”
“Tôi cùng anh.” Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đồng thời lên tiếng.
Hai cô không muốn bị nhiều người chú ý như vậy, hơn nữa hai người còn có chứng sợ xã hội. Đối mặt với trường hợp như vậy, các cô có chút không biết làm sao.
Lý Phàm tìm một vị trí ngồi xuống, vừa mới ngồi không bao lâu thì đã có một thanh niên công tử nhà giàu đi tới, ánh mắt anh ta vẫn luôn đặt trên người Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt.
“Người đẹp, xin chào.” Thanh niên nhà giàu kia cười híp mắt nói.
Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt thấy có người đàn ông xa lạ đến gần, các cô đều lựa chọn không nhìn. Hai người không biết đối phương, mà cũng không muốn biết.
“Xem ra hai người đẹp có chút thành kiến với tôi rồi, có phải là tôi đã làm gì sai không?” Thanh niên nhà giàu cười ha hả.
Ai ngờ, Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt không thèm nói gì, điều này khiến thanh niên vô cùng xấu hổ.
Anh ta muốn ngồi gần hai người Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt nhưng lại phát hiện không có chỗ trống. Anh ta đi tới trước mặt Lý Phàm tức giận nói: “Còn không mau tránh ra cho tôi? Một trợ lý như anh thì ngồi gần sếp như thế làm gì?”
Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt nghe đến đây thì bật cười, chủ yếu là hai cô không ngờ Lý Phàm lại bị khinh thường.
Thanh niên nhà giàu kia thì lại cho rằng Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng đang cười Lý Phàm, đột nhiên anh ta nghĩ ra một chủ ý. Anh ta tiếp tục hạ nhục Lý Phàm, muốn so sánh với đối phương để làm nổi bật sự xuất sắc của bản thân.
Lý Phàm bình thản nói: “Nếu tôi không tránh thì sao?”
Anh cũng không có tức giận, cá nhân anh chỉ không thích phách lối mà thích điệu thấp một chút. Nếu đối phương vẫn cứ ép hỏi như thế, anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Mà thật ra anh cũng muốn quan sát một chút xem rốt cuộc đối phương muốn giở trò gì.
Thanh niên nhà giàu thấy Lý Phàm cười như không cười thì sững sờ, anh ta không ngờ đối phương vậy mà lại không chừa chút mặt mũi nào cho mình.
Đổi thành người thức thời thì họ cũng sẽ tránh ra.
“Ha, nếu như mày không tránh, tao sẽ khiến mày đẹp mặt.” Thanh niên nhà giàu bắt đầu uy hiếp.
Lý Phàm không thèm đếm xỉa ngáp một cái, hoàn toàn chọc giận thanh niên nhà giàu. Sắc mặt anh ta trầm xuống, người này không hề nể mặt anh ta chút nào.
“Được, nếu mày không chừa chút mặt mũi nào cho tao thì cũng đừng trách tao không khách khí.” Thanh niên nhà giàu nói xong, quả quyết ra tay với Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn anh ta như thể nhìn một thằng ngốc, đá một cước vào đầu gối của đối phương. Thanh niên nhà giàu lập tức mất thăng bằng, suýt chút nữa đã đứng không vững.
Anh ta đứng tại chỗ trợn tròn mắt, đây là tình huống gì vậy? Kết quả này không giống trong tưởng tượng lắm thì phải.
Thanh niên nhà giàu lập tức quỳ xuống tại chỗ, đúng lúc có không ít người nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều phá lên cười.
ông Võ ở trên sân khấu thấy được cảnh này thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta tạm thời yên tâm về cậu Lý bên kia, tin rằng cậu Lý có nắm chắc.
Đồng thời, anh ta mong muốn những người này đừng nên đùa với lửa.
“Đây là tổng giám đốc Cố của tập đoàn Hoạ Vân Y, mọi người hoan nghênh một chút.” ông Võ mở lời giới thiệu Cố Hoạ Y một chút.