CHƯƠNG 926: TUYỆT CẢNH
Đại sư Khí công khinh thường nhìn ông Võ và cậu chủ Long sau đó ngồi xuống ghế, nhón tay làm pháp quyết của Đạo giáo, sắc mặt bình tĩnh như nước.
Người ở giữa cầm một thanh kiếm, mặc áo dài cổ phong, khoảng ba mươi mấy tuổi. Hai tay anh ta khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh khiến người khác run sợ.
Người kia chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác cả kinh. Ông Võ và cậu chủ Long hít thật sâu. Bọn họ thấy đối phương cầm một thanh kiếm, cộng thêm diện mạo bất phàm thì chắc chắn đối phương chính là Kiếm Thánh trong Tứ Tuyệt.
Người cuối cùng là một gã đàn ông vạm vỡ. Lúc này vẻ mặt gã vô cảm đang lau chùi khẩu súng bắn tỉa trong tay, như thể khẩu súng này là vợ của gã. Từ lúc vào cửa cho đến giờ gã chưa từng rời khỏi khẩu súng.
Cậu chủ Long đã từng thấy khẩu súng bắn tỉa này. Đây là loại tốt nhất trong số các loại súng bắn tỉa.
Người đàn ông mặc trang phục lính đánh thuê, trên người có rất nhiều đạn, trên trán cũng đeo một chiếc kính bảo hộ, có thể nói gã được trang bị tới tận răng. Gã chính là Thương Thần trong Tứ Tuyệt.
Cậu chủ Long và ông Võ một người là cậu chủ của Long, người còn lại là ông lớn của Võ Thành, nhưng khi đối mặt với ba người này, khí thế đột nhiên giảm xuống rất nhiều, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Cậu chủ Long ra hiệu với ông Võ, ý bảo đối phương đánh vỡ bầu không khí sượng sùng này. Lúc này ông Võ mới cười gượng nói: “Các vị đại lão, đã để các vị chờ lâu.”
“Hừ, bớt nói nhảm đi. Hôm nay các người kêu chúng tôi đến đây làm gì?”
Thương Thần tức giận nói, sau đó Kiếm Thánh cũng lạnh lùng thốt lên: “Nếu không có người đẹp, tôi sẽ không ra tay đâu đấy, hơn nữa còn phải là người đẹp còn trinh mới được.”
“Tôi cũng vậy. Tuy đệ tử của tôi đã chết trong tay tên nhóc kia nhưng tôi vẫn đang cân nhắc, nếu có một cô em xinh đẹp, chắc chắn tôi sẽ đồng ý.”
Đại sư Khí Công không hề tức giận vì cái chết của đệ tử. Ông ta có vô số đệ tử, nên sẽ không làm lớn chuyện chỉ vì một đệ tử đã chết.
Cậu chủ Long nghe xong một loạt lời nói giễu cợt của ba người này thì ngớ người. Ba người này đều là một đám mê gái, mở miệng ra câu nào cũng nhắc tới gái đẹp.
Cậu chủ Long tự nhận bản thân cũng là người mê gái nhưng không ngờ ba người này còn mê gái hơn anh ta.
Đại sư Khí Công dẫn đầu hỏi: “Nơi này có gái đẹp không?”
Thương Thần và Kiếm Thánh đều nhìn về phía cậu chủ Long và ông Võ. Bọn họ ghét nhất chính là bị người khác chơi xỏ mình, lập tức bùng nổ luồng khí thế giết người lạnh lẽo.
Tuy cậu chủ Long và ông Võ cũng là người từng trải, nhưng gặp phải ba cao thủ hàng đầu này đương nhiên cũng nơm nớp lo sợ. Ông Võ run rẩy nói: “Các vị, gái đẹp đang ở đây chờ các vị. Đó là giảm giá cỡ nào. Cao thủ tuyệt thế chỉ xứng với người đẹp tuyệt thế, mà người đẹp tuyệt thế chắc chắn đang ở chỗ tuyệt thế.”
Ông Võ sợ đến nỗi nói năng lộn xộn. Ông ta cũng không quan tâm gì nữa, chỉ muốn lấp liếm cho qua chuyện. Dù sao việc này cũng không liên gì nhiều tới ông ta.
“Ông nói cũng có lý lắm. Vậy chỗ tuyệt thế kia ở đâu?”
Ba cao thủ tuyệt thế nghe vậy đều sững sờ, sau đó hỏi tới.
Ông Võ thấy mấy người này đã bị ông ta lay động, lập tức cười nói: “Đương nhiên là nơi này rồi.”
Ba người nhìn về vị trí ông Võ chỉ, nhanh chóng ghi nhớ sau đó chia nhau ra hành động.
“Chờ đã, tôi còn chưa nói cho các người biết nên giết người nào mà.” Ông Võ không ngờ đám người này lại nóng lòng như vậy. Khi nhớ tới chuyện quan trọng thì bọn họ đã biến mất tăm.
Cậu chủ Long khẽ nói: “Đừng để ý, theo luật nhân quả, Lý Phàm chắc chắn sẽ ngăn cản. Một khi Lý Phàm ngăn cản chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến lớn, thật thú vị.”
Ông Võ nghe xong cũng sững sờ trước logic của cậu chủ Long, sau đó bắt đầu nịnh nọt anh ta.
Cậu chủ Long cũng từng gặp ba người lúc nãy. Bọn họ đặc biệt đến anh ta có linh cảm lần này chắc chắn sẽ thành công.
Cùng lúc đó.
Sau khi quân sư Bạch quay trở về, trong lúc ông ta còn đang do dự không biết nên giải thích với Long Hậu thế nào thì nghe được tin Tứ Tuyệt Võ Thành bắt đầu ra tay với Lý Phàm.
Ông ta mừng như điên. Đây là chuyện tốt. Ông ta biết năng lực của Tứ Tuyệt Võ Thành. Bất kỳ một người nào trong Tứ Tuyệt cũng có thể chống lại mười tên Cuồng Ma Chung Cực, huống chi lần này cả Tứ Tuyệt cùng ra tay.
Ông ta nghĩ Võ Thành chỉ cần phái ra một Tứ Tuyệt thôi cũng đủ thu phục Lý Phàm rồi. Điều khiến ông ta bất ngờ là lần này cả Tứ Tuyệt lại ra tay cùng một lúc. Ông ta thấy dù Lý Phàm có tài giỏi đến đâu cũng không vượt qua được cửa ải này.
Tuy không phải do ông ta sai người đi làm, nhưng kẻ thù của bạn chính là kẻ thù của mình. Ít nhất bọn họ cùng chung kẻ thù là Lý Phàm. Dù bên nào giết chết được Lý Phàm, bọn họ cũng đều có lợi.
Lúc này quân sư Bạch mới vội vàng đi tìm Long Hậu báo cáo. Ông ta chắp tay cười nói: “Long Hậu, tôi có tin vui muốn báo cho bà biết. Lần này Lý Phàm chết chắc rồi.”
Long Hậu nghe xong không khỏi sững sờ nhìn Bạch quân sư, tưởng đầu ông ta có vấn đề. Nhưng bà ta vẫn muốn nghe thử xem Quân sư Bạch muốn báo cáo chuyện gì.
“Có gì cứ nói ra, đừng dong dài nữa.” Long Hậu tức giận liếc nhìn quân sư Bạch.
Quân sư Bạch vội vàng có sao nói vậy: “Long Hậu, Tứ Tuyệt Võ Thành đã ra tay. Lần này Lý Phàm chết chắc rồi.”
“Cái gì? Tứ Tuyệt Võ Thành đã ra tay rồi sao?”
Lần đầu tiên Long Hậu lộ ra vẻ vui mừng. Bà ta cũng từng muốn mời Tứ Tuyệt Võ Thành nhưng vì ba người đàn ông trong Tứ Tuyệt Võ Thành có bệnh thích sạch sẽ, cho nên bà ta mới dụ dỗ không thành công, vì chuyện đó mà bà ta còn tức giận mấy ngày liền.
Sau khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Long Hậu, quân sự Bạch lập tức giúp Long Hậu khui chai rượu vang năm 82 để chúc mừng.
Long Hậu cười nói: “Đúng là chuyện vui.”
Lúc này Tứ Tuyệt Võ Thành cũng đã đi tới cổng biệt thự của Lý Phàm. Bốn người đứng thành một hàng, khí thế hiên ngang, đội hình rất hoành tráng, ai thấy cũng giật cả mình.
“Không ngờ lần này lại kinh động đến Tứ Tuyệt Võ Thành.” Lý Phàm ngồi trên ghế sô pha, bỗng lẩm ba lẩm bẩm.
“Hả? Tứ Tuyệt Võ Thành sao? Tại sao bọn họ lại đến? Lần này thì xong đời rồi.” Ngoài Cố Họa Y ra, Trần Hiểu Đồng và Hoa Trúc Nguyệt đều không ngờ Tứ Tuyệt Võ Thành sẽ đến đây.
Bọn họ biết Tứ Tuyệt Võ Thành lợi hại cỡ nào. Bọn họ tới rồi chắc chắn sẽ chạy không thoát.
Cố Họa Y ngạc nhiên nói: “Ông xã, võ công của anh giỏi vậy sao? Thế mà có thể cảm nhận được đấy.”
Lý Phàm bỗng rất nghiêm túc chỉ vào màn hình máy vi tính, cười nói: “Đương nhiên rồi, cũng may là đã gắn camera từ trước.”
Đám người Cố Họa Y cạn lời, liếc mắt nhìn anh.
Mặc dù ngoài mặt Lý Phàm rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại loạn cào cào. Anh đang nghĩ cách đối phó với Tứ Tuyệt Võ Thành. Đây là lần đầu tiên anh lộ ra vẻ lo lắng như vậy. Tứ Tuyệt Võ Thành khiến anh áp lực nặng nề.
Nếu một người thì còn dễ đối phó, đằng này lại là bốn người? Lý Phàm lắc đầu, không muốn suy nghĩ nữa.