Chương 8: Khách không mời mà tới
Làng chài nơi Lâm Hoàng đang cư ngụ vốn có diện tích nhỏ, nhân khẩu chỉ hơn 500 người, lại nằm ở nơi hẻo lánh cực đông của Vân Lai quốc, cách thôn xóm gần nhất cũng hơn trăm dặm nên ngày thường có rất ít người lạ lui tới. Thỉnh thoảng mới có khách buôn hay dân vùng phụ cận ghé qua. Trong ký ức của Lâm Hoàng, kể cả người từ các thành trấn xung quanh cũng rất hiếm khi dừng chân nơi này, còn phần tu luyện giả thì hầu như không có. Người dân trong làng cũng chỉ nghe kể truyền miệng về tu luyện giả mà thôi chứ cũng đã có ai được gặp đâu.
Kể từ lúc tu luyện Âm Ba Chỉ, trực giác của Lâm Hoàng trở nên linh mẫn dị thường. Có đôi khi, hắn không cần vận dụng tâm pháp để lắng nghe tiếng gió, mà chỉ cần quan sát bầu trời cũng đoán được hôm đó có mưa giông hay nắng gắt. Cũng có lúc hắn vô thức thấy được một vài hình ảnh trong tương lai gần xẹt qua trong đầu.
Sự xuất hiện của đám tu luyện giả này mang đến cho Lâm Hoàng một cảm giác bất an mãnh liệt. Hắn không biết rõ nguyên nhân tại sao, chỉ biết trong tâm bắt đầu thấy lo lắng.
…….
Phụ cận làng chài nơi Lâm Hoàng cư ngụ.
Một cỗ xe ngựa to lớn, tráng lệ đang phi nước đại với tốc độ khó tin tiến về làng. Thân xe làm bằng gỗ quý thiếp vàng, điêu khắc hoa văn tinh xảo, chiều dài đến hơn hai trượng, rộng hơn một trượng. Phía trước xe là hai thớt ngựa do hai kỵ sĩ dẫn đầu mở đường, đầu xe có bốn con kỵ mã do hai mã phu điều khiển, phía sau xe lại có bốn đầu kỵ mã khác do bốn người đàn ông lực lưỡng điều khiển làm nhiệm vụ hộ vệ. Đội hình quả thật hoành tráng không kém gì quan quân đi tuần.
Trong xe lúc này có một vị công tử tuổi chừng 24-25. Y mặc trang phục vô cùng sặc sỡ, được may bằng lụa tơ tằm thượng hạng. Tướng mạo y cực kỳ khôi ngô, mũi cao, lông mày rậm, vóc dáng cao gầy thanh tú. Duy có điều sắc mặt y nhợt nhạt, tựa như người tửu sắc quá độ, còn đôi mắt thỉnh thoảng híp lại như đường chỉ tạo ấn tượng y là kẻ đa đoan, thâm hiểm, làm hỏng cả hình tượng công tử ca.
Lúc này đây, y đang nằm dài bên trong xe. Sàn xe rộng lớn, lót vải lụa, lại đặt thêm một chiếc giường to phủ chăn mềm mại như bông, trên giường còn bày sẵn hoa quả tươi, mỹ tửu, trông không khác chi một khách sạn đi động.
Gã thanh niên nhón tay bóc một chùm nho chín ngọt đưa vào miệng, sau đó lại kề môi hớp một miếng rượu, miệng càu nhàu: “Chẳng biết phụ thân nghĩ sao, cho ta đi làm nhiệm vụ ở nơi khỉ ho cò gáy này, lại không cho thị nữ theo chăm sóc, bảo là sợ ta mê luyến, không hoàn thành nhiệm vụ. Báo hại mấy hôm nay bổn công tử không được gần nữ nhân, bứt rứt chết đi được!”
“Người đâu! Còn bao lâu thì tới nơi nghỉ?”. Hắn há miệng kêu lên, giọng điệu đầy vẻ phách lối.
“Bẩm lục công tử, thôn làng gần nhất đã ở ngay trước mặt!”, hộ vệ trưởng là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, râu ria đầy mặt, dáng dấp to lớn vạm vỡ cung kính trả lời, dường như cũng đã quá quen thuộc với giọng điệu hách dịch của hắn.
“Được lắm! Mau mau dừng chân cho bổn công tử nghỉ ngơi! Nhớ bảo đám nhà quê đó chuẩn bị rượu thịt ngon nhất, dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ nhất cho ta nghỉ, bôn ba trên xe cả ngày ta mệt lắm rồi!”. Gã thanh niên bực bội phân phó.
Bất chợt, trong mắt hắn toát lên vẻ dâm tà: “Còn nữa! Để ý xem trong đám thôn dân có nữ tử nào tư sắc khá một chút thì cho ta biết!”
“Tuân lệnh công tử!”. Cả đám hộ vệ đồng loạt đáp lời.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh. Lúc này đây, làng chài của Lâm Hoàng đã hiển thị trước mắt bọn họ. Tốc độ của bầy khoái mã này quả thật đáng kinh ngạc. Lúc Lâm Hoàng phát hiện bọn họ thì đôi bên còn cách nhau trăm dặm, nhưng chỉ trong chưa đầy một canh giờ, đám tu luyện giả đã gần tới nơi!
Trên thực tế, cả đám người này đều có khinh công hơn người, đặc biệt hộ vệ trưởng Mã Thi đã luyện được tuyệt kỹ khinh công “Phiêu Tuyết Bộ”, ngày có thể đi hơn 5000 ngàn dặm đường không kể nghỉ ngơi. Cho nên khi cần thiết, bọn họ có thể bỏ ngựa mà chạy, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn nữa! Tuy nhiên, để duy trì thể lực khi làm nhiệm vụ, bình thường họ đều cưỡi khoái mã để tiết kiệm sức lực. Lại thêm tên “lục công tử” này lười biếng phóng đãng, không quen đi đường, cho nên công tác mới bị chậm trễ thế này.
Tiếng vó ngựa, bụi đường bốc lên từ đằng xa lập tức thu hút người dân trong làng. Không hẹn mà gặp, nhiều người bắt đầu tập trung tại nhà trưởng làng Mai Văn Tích nằm ở đầu làng để xem là ai đang đến.
Trưởng làng Mai Văn Tích là một ông già tuổi chừng 70, râu dài, tướng mạo hiền từ. Lúc còn trẻ nghe nói ông từng ứng thí công danh, sau có thời gian đi dạy học trong huyện thành rồi cáo lão về quê nên rất được dân làng tôn kính. Ông cũng là người có học vấn, kiến thức uyên thâm nhất trong làng.
Cỗ xe ngựa bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt họ. Khi thấy hình dáng đồ sộ, nguy nga không khác gì một toà nhà di động của chiếc xe, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cả đời họ lam lũ vất vả, chưa bao giờ thấy qua loại phương tiện giao thông cao cấp đến vậy.
Trưởng làng Mai Văn Tích cũng há hốc mồm trong giây lát, sau đó như chợt nghĩ tới điều gì, ông vội chạy vào trong nhà, gõ chiếc chuông đồng lớn đặt sau vườn nhà.
“Mọi người nghe kỹ, tập họp toàn bộ dân làng lại! Không sót một ai! Chuẩn bị nghênh đón…nghênh đón quan gia!”. Vừa liên tục gõ chuông, Mai Văn Tích vừa gào lên muốn rát cả cổ họng.
Âm thanh từ chiếc chuông vang xa đến cả mấy dặm xung quanh. Chiếc chuông đồng này vốn dùng để hiệu lệnh dân làng khi có trường hợp khẩn cấp như cháy nhà, động đất hay giặc cướp… nên không cần ông nói thêm lần thứ hai, mọi người lập tức bỏ hết cả công việc đang làm dở, túm tụm ùa về phía nhà trưởng làng, đồng thời huy động người tìm những ai đang vắng mặt để thông báo cho họ biết.
Nhà của Lâm Hoàng nằm biệt lập cách nhà trưởng làng tới hơn mười dặm, nhưng không cần đợi ông gõ chuông, hắn đã sớm co chân chạy về phía đầu làng. Trên đường đi lại gặp phải gia đình Khúc Ngọc Lan cũng đang tất tả chạy tới. Đôi bên khẽ gật đầu chào nhau, trong mắt đều toát lên thần sắc nghi hoặc.
Chỉ trong vài nén nhang, nhà trưởng làng đã chật kín người, tràn cả ra ngoài sân. Lúc này đây, đoàn người kia cũng đã đến cổng làng, bắt đầu giảm tốc rồi dừng lại, hai kỵ mã hùng hổ đi trước dọn đường, phía sau là cỗ xe khổng lồ và đám hộ vệ. Song phương bắt đầu giáp mặt nhau.
Nhìn thấy khí thế bưu hãn, cao ngạo của đám tu luyện giả, lại thêm người nào cũng lưng hùm vai gấu, tướng mạo hung tợn nên đám dân làng im như thóc, không dám cả thở mạnh.
Trưởng làng Mai Văn Tích hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, sau đó lấy hết can đảm, khom người cúi đầu, hô lên: “Tiện dân tham kiến quan gia!”.
Sau đó ông quay về phía sau khoát tay, đám dân làng hiểu ý, đồng loạt cúi đầu hô to: “Tiện dân tham kiến quan gia!”
Mã Thi ghìm cương, vẫn ngồi trên lưng ngựa, thần tình lạnh lùng. Sau đó gã mới ra hiệu cho một tên cận vệ. Người này vội vã xuống ngựa, chạy tới kính cẩn vén màn xe lên cho lục công tử bước ra.
Lục công tử ngáp dài một hơi, sau đó mới uể oải bước xuống xe.
Gã híp mắt nhìn đám thôn dân đang răm rắp cúi đầu, thần tình lộ vẻ hài lòng, sau đó cất tiếng hỏi: “Trưởng làng đâu?”
Mai Văn Tích vội vã bước lên: “Có tiện dân! Chẳng hay quan gia cần chi?”
“Lớn mật!”. Lục công tử chợt trợn tròn mắt, sau đó vung tay tát Mai Văn Tích một cái thật mạnh làm máu mồm phun cả ra.
“Bọn ngu đần! Dám gọi bổn công tử là đám quan gia thế tục à? Có biết bổn công tử là ai không?”
Hành động bất ngờ này làm toàn bộ người có mặt vô cùng choàng váng, trừ đám người của lục công tử. Họ không ngờ gã công tử này vừa mới xuất hiện đã ra tay hành hung người. Nhưng tuyệt nhiên không một ai dám nhúc nhích hay phản kháng, hay thậm chí bước lên đỡ lấy Mai Văn Tích đang loạng choạng ngã. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang khoá chặt họ lại. Đặc biệt cỗ áp lực khủng khiếp từ tên hộ vệ trưởng kia như đóng đinh bọn họ trên mặt đất. Mồ hôi bắt đầu tuôn như tắm trên mặt, trên lưng họ, thậm chí có người sợ đến tè cả ra quần.
Toàn trường bầu không khí đang im ắng đến cả cây kim rơi cũng nghe được, bất chợt có một người lách ra khỏi đám đông, bước tới đỡ lấy Mai Văn Tích lúc này đang nằm dài trên mặt đất, chưa rõ sống chết.
Người đó, không ai khác chính là Lâm Hoàng!