Truyện không ngưng mà, các bạn bình luận nhiều vào để tác giả có hứng viết tiếp nhanh nhé
Chương 7: Thành quả bước đầu
Theo thói quen, Lâm Hoàng vừa định cất gọi A Hoàng, chợt hắn khẽ cười, sau đó ngồi xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu vận dụng tâm pháp để tìm kiếm A Hoàng.
Công sức luyện tập suốt mấy ngày của hắn có hiệu quả tức thì. Còn nhớ lần đầu tu luyện, hắn phải mất mấy canh giờ mới tiến vào trạng thái nhập định, thì bây giờ chỉ sau chừng vài phút đồng hồ hắn đã có thể cô đọng không gian xung quanh lại. Tất cả mọi âm thanh trong chu vi cảm nhận của mình, hắn đều nghe rõ mồn một. Tiếng côn trùng, chim hót, động vật đào đất, săn mồi, tiếng nước chảy, cá bơi…và rất nhiều chi tiết nhỏ. Hắn nghe được cả tiếng nội tạng động vật, tiếng tim đập, máu lưu thông, từ đó không những xác định được vị trí của chúng, mà còn biết cả tình trạng sức khoẻ, vận động. Nếu lần trước, hắn chỉ có thể cảm âm của vạn vật trong chu vi một trượng, thì lần này, phạm vi cảm âm của hắn đã tăng lên đáng kể.
“Một trăm trượng!”. Lâm Hoàng thở hắt ra, trên mặt không giấu được tiếu dung. Quả thật hắn cũng không ngờ việc tu luyện thuận lợi như vậy. Sau ít giây tìm kiếm, hắn đã nhanh chóng xác định được A Hoàng đang thơ thẩn đuổi theo một chú bướm bên kia cánh rừng.
Hắn bật cười, quày quả cất bước đi tiếp, tâm trạng hắn vô cùng phấn khởi. Hắn không gọi A Hoàng, thứ nhất vì khoảng cách đôi bên khá xa, có gọi chưa chắc A Hoàng đã nghe được, thứ hai là hôm nay hắn cũng không mang theo thức ăn cho A Hoàng.
Đi được một lát ,Lâm Hoàng bỗng khựng người lại, đôi mắt chăm chú hướng về phía tán cây. Đây chính là nơi hắn đã gặp thiếu nữ áo trắng hôm nọ. Hiện giờ cảnh còn nhưng người đã mất.
Lâm Hoàng khẽ thở dài, rồi chợt như có linh tính mách bảo, hắn tiến về phía tán cây, mắt quét lên mặt đất chung quanh. Sau vài phút tìm kiếm, hắn cúi người xuống, nhặt lấy một vật.
“Phải chăng ta và nàng có duyên?”. Lâm Hoàng khẽ thì thào. Trên tay hắn là một chiếc vòng đeo tay màu xanh rất xinh xắn. Vòng phỉ thuý, điêu khắc hoa văn tinh xảo, trên mặt có khắc một chữ “Thanh”. Không cần nói, hắn cũng biết đây là vật của thiếu nữ nọ đánh rơi.
Chính Lâm Hoàng cũng chẳng biết nguyên cớ nào khiến hắn tìm được vòng ngọc này. Chỉ biết khi đi ngang đây, hắn chợt nghĩ hôm nọ nàng đi vội vã như thế, không biết có đánh rơi vật gì chăng? Thế là hắn tìm thử, không ngờ lại có thật.
“Đã thế để ta giữ hộ nàng, nếu có duyên gặp lại sẽ trao trả nàng.”, Lâm Hoàng nghĩ bụng, sau đó nhét chiếc vòng tay vào túi áo rồi tiếp tục hành trình.
….
Thắm thoát đã vài tháng kể từ ngày Lâm Hoàng tu luyện Âm Ba Chỉ. Trong khoảng thời gian này, hắn đã đạt được những tiến bộ đáng kể. Hiện tại, không cần phải nhập định, mà chỉ cần ngưng thần tập trung một tí là có thể cảm nhận được âm thanh của muôn loài trong phạm vi trăm dặm. Tận dụng khả năng độc đáo này, giờ đây Lâm Hoàng có cuộc sống an nhàn dễ chịu hơn nhiều. Chỉ cần đứng một chỗ, hắn cũng biết được thảo dược mọc ở đâu, sau đó chỉ việc tới hái, không cần phải vất vả đi vạch từng cọng cây ngọn cỏ hay lên vách đá cheo leo. Bây giờ có khi cả tuần hắn mới ra ngoài một lần, thời gian còn lại hắn dùng để tu luyện, làm chơi ăn thật. Càng tu luyện, Lâm Hoàng càng thấy mê say, như đứa trẻ tìm được món đồ chơi ưa thích. Hắn vùi đầu vào khổ tu mà không thấy mệt mỏi.
Căn cứ vào những gì đã ghi nhận trong bí kíp, hắn biết được mình vẫn chỉ đang ở bậc thứ nhất trong ba bậc của Cảm Âm Cảnh. Có đôi khi hắn cũng tự trách mình tư chất kém, mất hơn tháng mới ở bậc khởi đầu của tầng thứ nhất, sau này còn tầng thứ hai, thứ ba không biết đến bao giờ mới luyện xong đây?
Bản thân hắn có điều không biết, tuy tốc độ tu luyện của hắn không quá nhanh, nhưng được cái chưa bao giờ gặp phải bình cảnh. Nên biết lúc trước khi Lăng Túc sáng tạo ra môn công pháp này, y cũng phải trải qua nhiều lần đốn ngộ, có lúc phải dừng hẳn lại việc tu luyện, sầu tư khổ tưởng để tìm ra hướng đi kế tiếp. Lâm Hoàng thừa hưởng những thành tựu đã đúc kết của Lăng Túc, lại thêm não hải hắn đặc biệt rộng lớn do chứa đựng ký ức và linh hồn của hai kiếp nên tu tập vô cùng thuận lợi, như nước chảy mây trôi, chưa lúc nào bị vướng lại.
Kể từ ngày luyện được Cảm Âm Cảnh, Lâm Hoàng cũng không ngần ngại giúp đỡ những người khác. Nhờ khả năng độc đáo của mình, hắn có thể dễ dàng chỉ cho cánh thợ săn biết nơi nào có nhiều thú rừng, chỉ cho nông gia cây trái nào nên tới lúc thu hoạch, hoa quả nào dễ bị sâu… hay những khi sắp có biển động, hắn cũng biết trước căn cứ vào âm thanh và sức gió mà thông báo cho đám dân chài.
Thoạt đầu, mọi người cũng không quá tin lời hắn. Điều này cũng khó trách họ, người có trí tuệ bình thường nói những lời này chưa chắc đã có ai tin, huống hồ chi lúc trước hắn còn mang danh là kẻ đần độn. Nhưng dần dần, nhận thấy lời hắn ứng nghiệm vô cùng, dân làng cũng bắt đầu tin tưởng, sau đó hoàn toàn nghe theo hắn. Thậm chí, trong nhà có con vịt, con gà bị mất, hay con cái nhà ai đi lạc…cũng đến tìm hắn nhờ giúp đỡ, đến độ có lúc từ sáng đến tối nhà hắn lúc nào cũng có người!
Đối với những việc này, Lâm Hoàng vui vẻ tiếp nhận. Hắn giúp đỡ họ mà không cần bất kỳ sự đền đáp nào. Tuy nhiên, sức người cũng có hạn, có khi hắn cũng cần phải nghỉ ngơi thật sự, việc vận dụng cảm âm liên tục khiến thần hồn nhiều lúc rất mệt mỏi, chưa kể còn ảnh hưởng tới việc tu luyện.
Cuối cùng, cũng nhờ Khúc Ngọc Lan thông minh đề xuất, mỗi ngày mọi người chỉ được cử đại diện tìm hắn vào những khung thời gian cố định. Cánh thợ săn cử ra một người đến hỏi hắn hôm nay săn ở đâu, đám nông gia cũng cử một người đến hỏi hắn hôm nay gieo trồng chỗ nào, những ai mất đồ đạc, tìm người thân…thì gom lại viết vào một tờ giấy, sau đó hắn sẽ viết trả lời tìm vật đó, người đó ở đâu.
Nhờ vậy, Lâm Hoàng mới lấy lại được chút thời gian cho mình. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến cách này, mà do hắn không nỡ từ chối họ. Cũng may đã có Khúc Ngọc Lan tâm tư linh lung, suy nghĩ chu đáo giúp đỡ hắn.
Cũng nhờ những việc này, ấn tượng về hắn trong mắt dân làng đã có sự thay đổi đáng kể. Từ chỗ thương hại, hoặc dè bỉu, đôi khi khinh miệt, họ đã có thiện cảm hơn với hắn rất nhiều. Gương mặt xấu xí của hắn dần dần cũng trở nên…dễ coi hơn trong mắt họ. Thậm chí có những kẻ có đầu óc còn muốn mượn nhờ khả năng của hắn để kiếm lợi, nhưng đều bị Lâm Hoàng uyển chuyển từ chối.
…..
Hôm nay, như thường lệ, sau khi thức dậy ăn uống qua loa, Lâm Hoàng bắt đầu tu luyện. Hiện tại hắn đã có thể vận dụng tâm pháp trong phạm vi đến 400 dặm, tương đương với bước vào bậc thứ hai, cũng là trung bậc của Cảm Âm Cảnh.
Điều làm Lâm Hoàng vui sướng nhất là dù chưa hoàn thành Cảm Âm Cảnh nhưng hắn đã lờ mờ cảm nhận được tầng thứ hai là “Luyện Âm Cảnh”. Gần đây, những khi nhập định sâu, hắn thường có cảm giác không khí bắt đầu tụ tập xung quanh mình. Đây chính là những đặc điểm cơ bản đầu tiên của Luyện Âm Cảnh. Một khi bước vào Luyện Âm Cảnh, hắn có thể dẫn động khí lưu, hình thành nên công kích.
Lâm Hoàng cũng không hề biết tại sao mình chưa hoàn thành tầng thứ nhất mà đã có dấu hiệu đột phá sang tầng thứ hai của Âm Ba Chỉ. Trên thực tế, trong công pháp Âm Ba Chỉ không hề nói bắt buộc phải luyện xong tầng một mới được luyện tiếp tầng hai, chỉ do quán tính, thói quen Lâm Hoàng mới nghĩ mình phải làm tuần tự từng bước một.
Ngồi được một lúc, bất chợt hắn mở mắt, nhíu chặt đôi mày,thần tình toát lên vẻ âu lo như cảm nhận được gì đó. Hắn đứng dậy, định thần tập trung nghe ngóng kỹ. Cách đó chừng trăm dặm, có một nhóm người đang tiến về phía làng chài. Bình thường, hắn chẳng bao giờ để ý những chuyện này. Hằng ngày cũng có người ra vào làng. Có khi họ là dân làng khác tới trao đổi buôn bán, có lúc đó là dân trong làng vừa từ nơi khác trở về… Nếu ai hắn cũng để tâm thì đầu óc bị quá tải mất.
Tuy nhiên, lần này, hắn buộc phải lưu ý, bởi căn cứ vào mạch tượng, khí huyết cuồn cuộn của họ, hắn biết, nhóm người này là tu luyện giả!