Chương 49: An bài
“Cho nên, nếu như cái chết của hài nhi hôm nay có thể đổi lấy hạnh phúc ngày sau cho mẫu thân, có thể làm cho trượng phu của nàng trân trọng, yêu quý nàng, bên cạnh nàng cả đời, thì hài nhi có chết cũng tuyệt không nhíu mày. Nếu trái lời này, xin trời tru đất diệt Hoa Thiên!”
Lâm Hoàng lại một lần nữa đứng thẳng người dậy, dẫu mặt mũi tái nhợt vì vết thương, nhưng câu chữ của hắn lại dứt khoát, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hoa Thiên Thành vẫn nhìn trừng trừng Lâm Hoàng không chớp mắt. Bàn tay lão khẽ rung rung, sau đó hạ dần xuống, cho đến khi ngưng hẳn.
Lão chợt thở hắt ra một hơi rồi quay lưng về phía Lâm Hoàng. Dù không thấy được diện mạo của lão vào lúc này, nhưng Lâm Hoàng có cảm giác như lão đang nhíu chặt chân mày, đăm chiêu suy nghĩ.
Thực tế đúng là như vậy, lúc này đây, trong lòng Hoa Thiên Thành đang có muôn vàn cảm xúc. Một mặt, lão tức giận trước hành vi của mẫu tử Tô Dung, mặt khác, lão cũng cảm thất áy náy với nàng. Đúng như Lâm Hoàng nói, trong số các nữ nhân của lão, nàng là người chịu nhiều thiệt thòi nhất. Ngoài ra, lão lại có chút kinh hỉ trước hành động của Hoa Thiên hôm nay.
Vốn dĩ, tính cách đứa con này, lão nắm rõ như lòng bàn tay. Hoa Thiên vốn là kẻ tham tàn, hiếu sắc, nhưng lại ích kỷ, nhát gan, thấy yếu thì hiếp đáp, thấy mạnh thì e sợ, chứ nào phải là người chính trực, ngay thẳng, dám làm dám chịu. Vậy mà, hôm nay lão nhiều lần thương tổn Hoa Thiên, nhưng hắn không hề có nửa lời oán trách, ngược lại vẫn tiếp tục dũng cảm đối diện với lão. Chỉ riêng phần khí phách này thôi đã hơn xa cảm đám nhi tử còn lại của lão rồi. Nên biết, ngay cả tứ công tử Hoa Thanh, người được cho là thông minh, khôn khéo, nổi bật trong các nhi tử của Hoa Thiên Thành, cũng chưa từng dám mặt đối mặt với lão như khi nãy.
“Thiên nhi, nghe nói trong quá trình chấp hành nhiệm vụ vừa rồi, con bị ám toán đến suýt mất mạng, chuyện đó là như thế nào?” Hoa Thiên Thành chắp tay sau lưng, cất tiếng hỏi bâng quơ. Lúc này, lão đã lấy lại phong thái nho nhã, hòa ái như lúc trước, không còn vẻ hung thần ác sát vừa rồi nữa.
Vết máu trên ngực Lâm Hoàng chưa khô, hắn vẫn còn thấy đau nhức, nhưng trong lòng thì lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra, ải này cũng qua được rồi.
“Hồi bẩm phụ thân, vốn dĩ hài nhi đã phát hiện được tung tích của hỏa độc quả, chỉ cần xuất thủ nữa là thành công. Nhưng không ngờ, khi đến nơi lại gặp phải một nữ tử thần bí có sức mạnh khủng bố. Nàng vừa ra tay là đã hạ sát toàn bộ những ai đang có mặt ở đó. Cũng may, nhờ có Trần tiên sinh bảo hộ, hài nhi may mắn thoát được kiếp nạn. Đáng buồn là, Trần tiên sinh vì cứu mạng hài nhi mà đã anh dũng hy sinh.”
Lâm Hoàng bình tĩnh thuật lại câu chuyện, tất nhiên, hắn không quên che giấu một số chi tiết. Chẳng hạn như, bản thân hắn có một kiện chí bảo có thể cho phép mình tùy ý ra vào, hay U Hồn tháp của Trần tiên sinh đã bị hắn lén thu giữ.
“Sau lần đó, con có thấy gì khác biệt trong người chăng?” Hoa Thiên Thành dường như không quá quan tâm tới cố sự đó, mà lão hỏi tiếp vấn đề đang thắc mắc trong lòng.
“Không dám giấu phụ thân, lúc mới tỉnh dậy, tâm thần hài nhi rất bấn loạn, gần như quên hết tất cả mọi thứ về bản thân. Phải qua một thời gian điều dưỡng, hài nhi mới dần dần khôi phục lại trí nhớ, dù rằng có một số ký ức không thể lấy lại được. Nhìn chung, đến nay, về mặt thể chất, hài nhi đã hoàn toàn hồi phục như cũ. Nhưng tinh thần lại có thay đổi. Sau sự việc lần đó, hài nhi mới nhận ra, bản thân mình lúc trước kém cỏi, vô dụng đến mức nào. Hài nhi quyết tâm từ nay đứng thẳng làm người, không lặp lại những hành vi, những sai lầm trong quá khứ nữa. Dẫu có phải đương đầu với bão tố phong ba cũng quyết không lùi bước!”
“Tốt lắm!” Hoa Thiên Thành khẽ gật đầu hài lòng, sau đó từ từ quay mặt lại, mỉm cười hỏi Lâm Hoàng :
“Việc cầu thân lần này của Vân Lai hoàng thất, con có ý kiến gì?”
“Hồi bẩm phụ thân, hài nhi nhận thấy việc này không đơn giản, ắt hẳn có ẩn tình. Thứ nhất, từ xưa đến nay, hài nhi chưa làm được việc tốt nào đến mức công chúa điện hạ ở xa ngàn dặm phải quan tâm như vậy. Thứ hai, nàng thân là lá ngọc cành vàng, lại xuất thân hoàng gia, cho dù có để mắt tới ai chắc cũng sẽ không thể nào lộ liễu như thế.”
“Cho nên, hài nhi tin chắc, việc cầu thân này không phải chủ ý của Minh Thành công chúa, mà là của người khác. Thiết nghĩ, cả Vân Lai đế quốc, người dám ra quyết định này chắc chắn chỉ có một người, đó chính là đương kim hoàng đế!”
“ Còn về nguyên nhân tại sao bệ hạ lại hành động như vậy, thì hài nhi chưa rõ. Nhưng nghe nói, Minh Thành công chúa được đương kim thánh thượng nâng niu như hòn ngọc trên tay, mà nay ngài lại lấy nàng ra làm bình phong để thực hiện ý đồ nào đó của mình, thì phỏng chừng, việc này có liên quan trọng đại đến bản thân hoàng đế, hoặc thậm chí cả cơ đồ của Vân Lai quốc cũng không chừng.”
“Ha ha ha! Khá lắm! Khá lắm! ” Hoa Thiên Thành cất tiếng cười, lý lẽ của Lâm Hoàng rành mạch, khúc chiết, phân tích rất thấu tình đạt lý, khiến lão khá hài lòng.
Lâm Hoàng ôm quyền mỉm cười. Thật ra, trong lòng hắn còn có một nghi vấn, đó là về Trương thiên sư. Hắn luôn có cảm giác vị quốc sư thần bí này có liên quan đến quyết định của Vân Lai hoàng đế. Nhưng hắn sợ nói ra lại làm cho Hoa Thiên Thành sinh nghi trước cảm giác nhạy bén của hắn, nên đành nén lại không bày tỏ.
“Con ta lần này chẳng những đại nạn không chết, mà lại còn thoát thai hoán cốt, tâm tư linh mẫn dị thường! Thôi được rồi, chuyện lần này ta tạm thời bỏ qua. Nhưng ta không muốn mối quan hệ vô luân này tiếp diễn nữa, rõ chưa!”
“Hài nhi tuân lệnh!” Lâm Hoàng cúi đầu, tuy trong lòng đã âm thầm nghĩ kế sách ứng phó, nhưng ngoài mặt lại không tỏ thái độ chống đối.
“Trước mắt đã biết Vân Lai hoàng thất có lòng riêng, vậy con có muốn tiếp nhận hay không? Cứ thẳng thắn cho phụ thân biết ý kiến của mình, không cần thiết phải che giấu!” Hoa Thiên Thành sảng khoái cất lời.
“Hồi bẩm phụ thân, có câu “không vào hang cọp sao bắt được cọp con”, dẫu biết họ có ý đồ riêng, nhưng hài nhi vẫn muốn đi thử một chuyến để tìm hiểu xem đó là gì. Tin chắc rằng, dù có ý đồ gì, thì Vân Lai hoàng đế còn chưa dám trực tiếp vạch mặt với chúng ta. Chỉ cần chúng ta có sự chuẩn bị kỹ càng, ắt hẳn sẽ tai qua nạn khỏi. Hơn nữa, nghe đồn phục khí hoàn có tác dụng hoạt huyết dưỡng nào, giúp người bị tổn thương não hải như hài nhi khôi phục ký ức, nên hài nhi càng không thể bỏ qua!” Lâm Hoàng thẳng thắn nói lên mục đích chính của mình, hắn biết, vấn đề nào nên che giấu, vấn đề nào nên nói thẳng với Hoa Thiên Thành.
“Được lắm! Con đã có đảm lượng như thế thì phụ thân cũng không ngăn cản. Nhiệm vụ lần này, ta sẽ để tứ trưởng lão Hà Tú Trinh hộ tống con. Nên nhớ, trên đường đi, vạn vạn đều phải nghe theo lời nàng, không được trái lại! Bản lĩnh của nàng cực cao, có thể bảo vệ con an toàn. Cho con biết một điều, chuyện tày đình của mẫu tử hai người, cũng do tứ trưởng lão điều tra ra đấy!” Hoa Thiên Thành nửa như vô tình, nửa như cố ý nói.
“Hài nhi xin vâng lời!” Lâm Hoàng cúi đầu thưa, nhưng trong lòng thì giật thót một cái. Giờ đây thì hắn đã hiểu tại sao Hoa Thiên Thành bế quan suốt mà vẫn nắm rõ từng động tĩnh phát sinh trong Hoa Kiếm sơn trang. Hà Tú Trinh quả nhiên không hổ danh là đường chủ của Ám Dạ Đường, chuyên về do thám, truy tung, điều tra, ám sát. Có cảm giác như, chỉ cần nàng nhúng tay vào, thì mọi cọng cỏ, ngọn cây quanh đây đều không thoát khỏi tầm mắt nàng.
Lâm Hoàng cũng hiểu thêm nguyên nhân tại sao Hoa Thiên Thành lại cho Hà Tú Trinh hộ tống mình, chứ không phải phó trang chủ Lục Thanh hay tam trưởng lão Mã Phong, những người có võ công hoặc kinh nghiệm phong phú hơn nàng. Rất đơn giản, vì nàng không những có khả năng do thám kinh người, mà còn là một sát thủ danh tiếng lẫy lừng. Nghe nói chỉ cần mỹ nữ đạo cô này khóa chặt con mồi nào, thì kẻ ấy chưa bao giờ sống nổi. Có một tuyệt đại sát thủ như vậy theo mình đến hoàng cung, thì cho dù Vân Lai hoàng đế thật sự có muốn ra tay với hắn, ắt cũng phải dè chừng.
Lâm Hoàng lại hàn huyên, bàn bạc thêm một lúc với Hoa Thiên Thành, sau đó mới rời khỏi gian phòng, quay trở về nhà mình.