Chương 48: Hóa giải sát cơ
Nên biết, cho dù bị Hoa Thiên Thành phát hiện chuyện loạn luân động trời này, thì ít ra hắn vẫn còn đường sống. Có câu, “hùm dữ không ăn thịt con”, thông qua trực giác, Lâm Hoàng tin tưởng Hoa Thiên Thành còn chưa độc ác tới mức sát hại nhi tử của mình. Nhưng một khi việc hắn giả dạng Hoa Thiên bị lộ, thì chắc chắn hắn chỉ có một con đường chết. Cho dù ngay lúc này đây, hắn có thể tạm thời trốn vào trong hồn ngọc, thì ở trước mặt nhân vật như Hoa Thiên Thành, lão ắt hẳn có cách để đối phó với hắn. Tương tự Trần tiên sinh trước kia, chỉ cần lão kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài, thì đến một lúc nào đó, Lâm Hoàng cũng phải hiện thân.
Thật ra, trước khi Hoa Thiên Thành xuất quan, Lâm Hoàng hoàn toàn có thể vô thanh vô tức, thần không hay quỷ không biết rời khỏi Hoa Kiếm sơn trang. Đơn giản nhất là hắn lựa đêm tối vắng người, ẩn vào trong hồn ngọc, sau đó bay khỏi sơn trang, thì chắc chắn chẳng ai có thể phát hiện được. Hiện tại, khoảng cách Hoa Thiên tao ngộ thôn trang của Lâm Hoàng cũng đã một đoạn thời gian, dẫu cho hắn có đột nhiên biến mất, thì chắc cũng không còn ai nghi ngờ tới ngôi làng nhỏ này nữa. Như vậy, mối bận tâm trong lòng hắn đã được giải bỏ.
Thế nhưng giờ đây, Lâm Hoàng lại không thể rời khỏi Hoa Kiếm sơn trang được, bởi lẽ đã có một mối quan tâm khác níu kéo bước chân hắn. Đó chính là tứ phu nhân Tô Dung. Tuy mới tương kiến trong thời gian ngắn ngủi, nhưng tình cảm mà hắn dành cho nàng đã đậm đà. Đối với nàng, hắn không chỉ có tình yêu nam nữ, mà đó còn là một chút xót thương, trắc ẩn. Hắn tự nhận mình phải có trách nhiệm với nàng, phải quan tâm, che chở nàng suốt đời.
Ở phía ngược lại, tình cảm mà Tô Dung dành cho hắn còn mãnh liệt gấp bội. Có thể nói, hắn là vừa nhi tử, vừa là tình lang, lại vừa là người thân duy nhất, nguồn hy vọng, nguồn động lực sống của nàng. Thử hỏi, nếu hắn đột ngột rời đi không lời từ biệt thì làm sao nàng sống nổi? Còn nếu Lâm Hoàng muốn đưa nàng đi theo, thì hiện tại hắn lại chẳng có lý do nào hợp lý cả. Chưa kể, hắn cũng không biết đưa nàng đi đâu, về đâu để vừa an toàn, tránh thoát khỏi sự điều tra của Hoa Kiếm sơn trang, lại vừa mang đến cho nàng cuộc sống tự do, êm ấm. Nói chung, cũng do hắn chưa tiếp xúc quá nhiều với thế giới này, ngoài kia hẵng còn cả một bầu trời rộng lớn mà hắn chưa được khám phá. Có lẽ, sau vài năm, khi đã có đủ thực lực cũng như một lượng tri thức phong phú về phiến thiên địa này, hắn sẽ có đủ tự tin dẫn nàng ngao du tứ phương… Nhưng đó là chuyện sau này, hạ hồi phân giải, còn trước mắt, Lâm Hoàng còn chưa đủ năng lực làm vậy…
Trở lại với vấn đề chính trước mắt, tại sao Lâm Hoàng lại thấy nhẹ lòng sau khi bị Hoa Thiên Thành nắm tẩy? Đơn giản là vì, thông qua lời nói và thái độ của lão, hắn hiểu rằng, lão hoàn toàn không biết hắn là kẻ giả mạo.
Thứ nhất, lão cho rằng đó là việc loạn luân đại nghịch bất đạo, chứng tỏ lão vẫn nghĩ hắn là con của mình và Tô Dung. Nàng đang dan díu, tằng tịu với chính con ruột của mình chứ không phải nam nhân khác. Thứ hai, nếu quả thật Hoa Thiên Thành biết Lâm Hoàng là hàng giả, thì chắc lão đã sớm nghiền nát hắn thành tro bụi, chứ không phải mất thời gian cật vấn, tra hỏi như lúc này.
Thật ra, còn một nguyên nhân nữa mà Lâm Hoàng chưa nghĩ đến. Đó là sự nhạy bén, sắc sảo của Hoa Thiên Thành. Lão quá hiểu rõ tâm tánh của Tô Dung, biết rõ nàng ái tử như mạng, từng động tác, từng hơi thở của nhi tử đều được nàng quan tâm lo lắng. Cho nên, giả dụ như có kẻ dám cả gan giả dạng Hoa Thiên, thì chắc chắn Tô Dung sẽ dễ dàng phát hiện ra. Mà với tính cách của nàng, ắt hẳn nàng sẽ ăn gan, uống máu kẻ mạo danh con mình, chứ nào lại có chuyện nàng còn chung chạ với kẻ đó?
Có điều, Hoa Thiên Thành hoàn toàn không nghĩ tới, mượn cớ “tâm lý con người thay đổi sau khi chết đi sống lại”, cộng với tác dụng nghịch thiên của tuyệt thế thần công Thiên Tru Biến, Lâm Hoàng không những đã vượt qua được ải Tô Dung, mà hắn còn thực hiện một cách trơn tru, hoàn mỹ.
Lâm Hoàng khẽ quệt tay áo, lau khô vết máu trên miệng, sau đó nhắm mắt, tập trung tinh thần suy nghĩ. Hắn biết, đây là giờ phút quan trọng, sinh tử tương quan, hắn phải tìm cách xử lý tình huống sao cho Tô Dung không bị liên lụy trước lửa giận của Hoa Thiên Thành, mà bản thân hắn cũng chịu sự trừng phạt nhẹ nhất có thể.
Lâm Hoàng chợt mở mắt, một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiên Thành, dõng dạc nói :
“Tất cả mọi việc là do hài nhi chủ động, mẫu thân chỉ là kẻ bị liên lụy, hoàn toàn không có lỗi gì!”
Ầm!
Lại một nhát búa vô hình đập vào người Lâm Hoàng. Lần này hắn không còn đứng nổi nữa mà bị tống văng ra xa, va vào vách tường. Máu từ miệng hắn phun ra làm ướt cả mấy bức tranh chữ.
“Hỗn đãn! Còn dám nhiều lời với lão phu! Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi chắc?”
Hoa Thiên Thành mặt đỏ như gấc, hùng hổ bước tới gần Lâm Hoàng, bàn tay lão giơ lên như sẵn sang đập chết Lâm Hoàng. Thật ra, công phu hàm dưỡng của lão đã rất cao, vui buồn không lộ ra bên ngoài. Chưa kể, như Lâm Hoàng nhận định, lão muốn giết hắn chỉ cần một ý niệm là xong, đâu cần phải vung tay nhấc chân như vậy. Hành động này chứng tỏ lão đã không kiềm chế được cơn giận của mình, giống như đã động sát tâm thật sự.
Trên thực tế, Hoa Thiên Thành nổi giận như vậy cũng là do thái độ của Lâm Hoàng. Lão vốn cho rằng, sau khi bị mình phát hiện, đứa con bất thành khí này sẽ phải khúm núm quỳ lạy, van xin hối lỗi, có ngờ đâu, việc đầu tiên hắn làm là thẳng thắn thừa nhận hành vi sai trái của mình, mà lại còn lẽ thẳng khí hùng, chẳng chút tỏ ra sợ hãi. Thử hỏi, như vậy làm sao lão không tức, không giận được kia chứ?
Lam Hoàng ho sù sụ, hai tay đau đớn ôm ngực áo giờ đã ướt đẫm máu. Hắn gắng gượng ngồi dậy, không chút nhượng bộ nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiên Thành.
“Thân thể này, sinh mạng này là do phụ mẫu ban cho, nếu phụ thân có muốn lấy lại, hài nhi tuyệt không có nửa phần chống cự. Chỉ có điều, nếu hài nhi chết đi, kính xin phụ thân dành chút thời gian quý báu của mình cho mẫu thân, ở bên cạnh an ủi, chăm sóc cho nàng. Bao nhiêu năm qua, nàng đã chịu quá nhiều đau đớn, khổ sở, bây giờ nếu lại chịu thêm niềm đau mất con, e rằng nàng không sống nổi nữa.”
Hoa Thiên Thành kinh ngạc, trố mắt nhìn Lâm Hoàng. Lão không ngờ, chết tới nơi rồi mà Lâm Hoàng vẫn còn quan tâm tới mẫu thân như vậy. Quan trọng hơn, hắn không có nửa lời oán trách lão, nhưng lại chỉ ra được rằng nguyên nhân gây nên đau khổ cho Tô Dung là do sự vô tâm, thờ ơ của lão đối với nàng. Bàn tay đang giơ lên của lão như bị đông cứng giữa không trung, không chút di động.
Lâm Hoàng lại ho một tràng, sau đó thều thào nói tiếp :
“Xin cho phép hài nhi hỏi phụ thân một câu, những năm gần đây, đã mấy lần phụ thân ghé qua thăm mẫu thân, dù chỉ là gặp mặt đôi lần hay hỏi han vài câu? Trong khi những thê thiếp khác của phụ thân đều có thân nhân bên cạnh, ngày ngày gần gũi chăm sóc, thì mẫu thân phải cô đơn thui thủi một mình, gia quyến lại ở tận Thiên Bằng quốc xa xôi, cách biệt vạn dặm. Trang quy lại thập phần nghiêm khắc, không cho phép mẫu thân về thăm gia đình. Khi vui chẳng có ai để san sẻ, khi buồn không có ai để bầu bạn, cuộc sống như vậy, có khác chi chim lồng cá chậu, khác nào chốn lao tù trong nhung gấm, vàng son?”
Âm thanh của Lâm Hoàng vẫn nhẹ nhàng vang lên, dù có đôi lúc bị đứt quãng.
“Hài nhi biết phụ thân ngày bận trăm công ngàn việc, thời gian gần đây lại chuyên tâm nghiên cứu võ đạo, không còn thời gian, nên hài nhi không dám có nửa phần oán giận phụ thân, mà chỉ biết âm thầm quan tâm, chăm sóc mẫu thân nhiều hơn.”
“Dần dần, hài nhi phát hiện ra rằng, tuy mình có thể mang đến niềm vui cho mẫu thân, nhưng không sao lấp đầy được khoảng trống trong tâm hồn, cũng như nỗi khát khao về mặt thể xác của nàng. Có câu, “nữ tử hồi xuân tựa như mãnh hổ”, độ tuổi này của mẫu thân là lúc cần có trượng phu bên cạnh nhất, lại cộng thêm cuộc sống buồn tẻ, ngột ngạt, cho nên dù có nhi tử bên cạnh, thì mẫu thân vẫn không sao nguôi ngoai được khao khát của mình. Do đó, hài nhi…”
“Do đó ngươi mới làm nên chuyện tày trời như thế chứ gì?”
Hoa Thiên Thành lại gằn giọng, bàn tay đang từ từ hạ xuống lại chực giơ lên.
Lâm Hoàng dường như không chút bận tâm tới việc đó, tiếp tục nói :
“…do đó, trong một lần quá chén, hài nhi đã gây tội với mẫu thân. Vốn dĩ, hài nhi đã định lấy cái chết để tạ tội, nhưng mẫu thân quyết ngăn cản nên mới giữ lại mạng nhỏ này. Lại nói, có lần thứ nhất, ắt hẳn sẽ có lần thứ hai. Hài nhi không những không thoát ra được vũng bùn đen tối đó, mà còn ngày càng lấn sâu vào tội lỗi. Tuy nhiên, hài nhi luôn biết rằng, có một ngày nào đó, mình sẽ phải rời xa mẫu thân, không thể sống với mẫu thân trọn đời được. Bởi lẽ, người mẫu thân cần nhất vẫn là trượng phu của mình, còn hài nhi vĩnh viễn cũng chỉ là nhi tử của nàng, không thể hoàn toàn thay thế cho phu quân nàng được.” Giọng điệu Lâm Hoàng buồn bã, nỉ non.