Thiên Tru Biến – Chương 47: – Botruyen

Thiên Tru Biến - Chương 47:

Chương 45: Lễ vật hoàng gia

Ý nghĩ hoang đường này nhanh chóng bị Lâm Hoàng gạt bỏ. Chắc chắn trình độ khoa học kỹ thuật ở thời này chưa thể phát triển đến mức đó. Như vậy, nhiều khả năng Trương thiên sư này sử dụng thuật dịch âm hoặc công cụ đặc biệt nào đó để che giấu giọng nói thật của mình. Xem ra, không những muốn giữ kín diện mạo, mà cả giọng nói y cũng muốn giấu, quyết không để ai có một manh mối nhỏ nhất về mình.

“Ồ?” Nghe Trương thiên sư nói vậy, Hoa Thiên Thành thoáng tỏ vẻ hiếu kỳ: “Chẳng hay quốc sư có điều chi muốn nói?”

“Trước hết, thay mặt hoàng thất, cho phép bổn toạ bày tỏ bày tỏ chút lòng thành với trang chủ.” Trương thiên sư từ tốn đáp, sau đó vỗ nhẹ hai tiếng. Lập tức một đoàn người mang theo hàng chục chiếc rương sắt liền tiến vào bên trong sảnh.

“Ở đây có ít quà mọn, bao gồm ngọc trai mười hộp, phỉ thuý hai mươi đôi, vàng ròng ba ngàn lượng, bạc trắng hai mươi vạn lượng. Được biết, trang chủ yêu thích cầm kỳ thi hoạ, do đó thiên nhan đặc ý cho bổn toạ mang tới tranh chữ hai trăm cuốn, cầm phổ ba trăm quyển. Lại thêm, ngài vừa đột phá chưa lâu, cần có thời gian củng cố, nên lần này hoàng thượng còn ban tặng thêm một số thảo dược, trong đó có thập niên kim đan hai khoả, hổ lang đan mười hai viên.” Trương thiên sư nói tiếp, ngôn ngữ không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, vừa bày tỏ được lòng ái tài của Vân Lai hoàng đế, lại thể hiện được cái uy quyền của hoàng gia, như kẻ bề trên ban thưởng cho thuộc cấp.

Lời này vừa ra, trong sảnh không khỏi một trận xôn xao. Ngay cả Hoa trang chủ cũng động dung, các nhân vật cấp cao khác thì ra chiều kinh ngạc.

Vốn dĩ, tài vật đối với Hoa Kiếm sơn trang đã không còn quá quan trọng. Họ cát cứ một vùng đông bắc, nắm giữ trong tay rất nhiều khoáng sản và đất đai, mà hoàng thất cũng mắt nhắm mắt mở để họ được toàn quyền khai phá và quản lý. Cho nên kim ngân, châu báu, thảo dược, cổ tịch… họ đều có thể tìm được. Nhưng điều đáng nói ở đây là hai món trân bảo quý hiếm: thập niên kim đan và hổ lang đan.

Tương truyền, thập niên kim đan là báu vật vạn kim khó cầu, do đích thân thiên hạ đệ nhất đan sư Khâu Trạch điều chế, có tác dụng tăng cường thọ nguyên, kéo dài sinh mệnh. Nghe nói, ăn một viên thập niên kim đan có thể sống thêm ít nhất mười năm, mà trong bảo khố hoàng gia cũng chỉ có hơn hai mươi viên.

Đây chính là thứ mà Hoa Thiên Thành cần nhất vào lúc này. Đối với người đã ở ngưỡng tám mươi như lão, thì tiền bạc, tài bảo chỉ còn là vật ngoài thân, tuổi thọ, sinh mệnh mới là quan trọng nhất. Do đó, lão không tiếc tốn hao nhân lực, vật lực đi tìm các phương thuốc hay biện pháp để gia tăng thọ nguyên cho mình. Đợt truy tìm hoả độc quả vừa rồi, lão còn ra giá ai tìm được vật báu sẽ cho kế nhiệm chức trang chủ hoặc truy phong làm thành viên nòng cốt trong trang.

Trên lý thuyết, nếu phục dụng hết hai viên kim đan này, Hoa Thiên Thành có thể sống thêm tới hai mươi năm. Như vậy, trừ khi bị ám toán hoặc chết bất đắc kỳ tử, không thì lão có thể dễ dàng sống qua bách niên, đạt tới ngưỡng tuổi thọ mơ ước bao đời của nhân loại. Nói sao mà lão không động dung, chúng nhân trong sảnh không kinh ngạc?

Tất nhiên, lý thuyết là như vây, nhưng thực tế, tác dụng của kim đan còn phụ thuộc vào số lần sử dụng. Nếu lần đầu uống, có thể tăng thêm mười năm tuổi thọ thật. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, mức độ gia tăng sẽ giảm dần, cho đến khi không còn tác dụng nào nữa. Điều này lý giải tại sao Vân Lai hoàng đế vẫn giữ lại hơn hai mươi viên trong bảo khố mà không dùng. Nếu kim đan có tác dụng cộng dồn, thì chắc hoàng đế đã uống hết từ lâu, không đợi tới lượt Hoa Thiên Thành. Nói thì nói vậy, nhưng đây vẫn là món quà vô cùng quý giá mà tiền bạc không thể mua được.

Về phần hổ lang đan, tuy không đến mức thần kỳ như thập niên kim đan, nhưng trong mắt nhiều võ giả, chúng còn trân quý hơn nhiều. Bởi một lý do đơn giản: loại đan dược này có tác dụng ngay lập tức hồi phục thể lực cho võ giả. Thử tưởng tượng, nếu võ giả đang lúc giao tranh sinh tử, sức cùng lực kiệt, mà uống một viên hổ lang đan vào, thì sẽ lấy lại ngay thế thượng phong, đánh bại kẻ thù. Ở thời khắc then chốt, có hổ lang đan chẳng khác nào có thêm một cái mạng thứ hai. Còn về phần thập niên kim đan, đợi giữ được mạng xong rồi hẵng tính đến chuyện sử dụng!

Tương tự như thập niên kim đan, hổ lang đan cũng do đại sư Khâu Trạch luyện hoá, số lượng rất hạn chế, chỉ có hơn trăm viên trong bảo khố hoàng gia. Có thể nói, lễ vật lần này của Vân Lai hoàng thất quả thật khá trọng hậu, vượt xa sự tưởng tượng của nhiều người.

Không hổ là người lãnh đạo một thế lực lớn, chỉ sau vài giây, Hoa Thiên Thành đã lấy lại được vẻ bình thản, phong khinh vân đạm. Lão cười khổ, nói:

“Hoàng thượng ban tặng hậu lễ như thế, lão phu quả thật không biết lấy gì đền đáp. Thôi thì cũng mong quốc sư thay mặt thiên nhan nhận chút quà mọn của lão phu. Người đâu?”

“Có thuộc hạ!” Hoa trang chủ vừa dứt lời, hai tên thủ vệ theo hầu liền quỳ xuống lãnh mệnh.

“Truyền lệnh bổn trang chủ, mau mau chuẩn bị nhân sâm thượng hạng hai trăm củ, linh chi một ngàn cây, sừng hươu một trăm chiếc, đồng thời chuẩn bị mười hai thanh sát phá lệnh, nội trong vòng một canh giờ phải hoàn tất để đáp lễ hoàng gia!”

“Tuân lệnh trang chủ!” Hai tên thủ vệ dạ ran.

Lão lại xoay sang Trương thiên sư, cười nói: “Quốc sư tu luyện thần thức, thiên về âm công, xem như là đồng đạo với Trần tiên sinh của bổn trang. Tiếc thay, Trần tiên sinh bất hạnh bỏ mình, di vật cũng thất lạc. Vốn dĩ, lão phu có thu mua sẵn một ít tĩnh tâm đan, có tác dụng an thần ích khí, phù hợp với thần hồn sư để Trần tiên sinh phục dụng. Nhưng nay người đã không còn, thôi thì để lão phu tặng cho quốc sư vậy, tránh để thấy vật mà nhớ người, đồng thời cũng để quốc sư bớt phần mệt mỏi lúc quay về.”

“Đa tạ trang chủ hậu đãi!” Trương thiên sư không chút khách sáo, khắng khái tiếp nhận.

Người của Hoa Kiếm sơn trang lại một phen trầm trồ về phần quà tặng đáp lễ này, dù chưa tới mức lộ liễu như khi nãy. Các sản vật như nhân sâm, linh chi, sừng hươu thì cũng bình thường, không có gì đặc sắc. Trong trang giờ đây cũng không có ai tu luyện thần thức, nên tĩnh tâm đan coi như bỏ phí, có tặng cho Trương thiên sư cũng chẳng ai dị nghị. Nhưng sát phá lệnh lại có ý nghĩa đặc biệt. Đây vốn là lệnh bài đặc trưng của Ám Dạ đường, ý nghĩa cho một lần tiến hành nhiệm vụ. Người nào có lệnh bài này có thể tuỳ nghi ra lệnh cho Ám Dạ đường thực hiện bất kỳ một hành động nào, ví dụ như ám sát, dò thám, truy tung… Nói cách khác,có mười hai thanh sát phá lệnh trong tay, Vân Lai hoàng đế sẽ được toàn quyền sử dụng Ám Dạ đường mười hai lần.

Tất nhiên, với tư cách người đứng đầu một quốc gia. Vân Lai hoàng đế cũng có tổ chức tình báo cũng như hệ thống sát thủ của riêng mình. Nhưng việc Hoa Kiếm sơn trang cho phép người ngoài được sử dụng nhân lực của bổn trang vốn là tiền lệ chưa từng có. Điều này chứng tỏ mối quan hệ giữa hoàng thất và sơn trang đã được nâng lên một tầm cao mới. Xem ra, nếu mục đích của chuyến viếng thăm lần này là để kết chặt tình hữu hảo giữa đôi bên, thì phía hoàng gia đã tương đối thành công.

Suy nghĩ của Lâm Hoàng cũng trùng khớp với nhận định này, có điều hắn chưa biết, tiết mục chính vẫn còn ở phía sau.

Lúc này, bầu không khí trong đại sảnh tương đối vui vẻ, thoải mái. Mọi người say sưa uống mừng, trò chuyện rôm rả, nâng cốc hoan ngôn. Được chừng vài tuần rượu, Hoa trang chủ mới mỉm cười, quay sang nói với Trương thiên sư:

“Lão phu nhớ khi nãy quốc sư bảo còn có chuyện muốn nói, chẳng hay đó là chuyện chi?”

Trương thiên sư chắp tay đáp: “Xem kìa, mãi vui say với chư vị đồng đạo nên suýt chút nữa bổn tọa quên mất rồi!”

Tiếng huyên náo trong đại sảnh liền tắt hẳn, mọi người đều tập trung lắng nghe.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.