Chương 44: Trương thiên sư
Các bí kíp này lần luợt là Thất Tuyệt Chỉ, Thái Ất Ma Âm và Tương Tư Kiếm. Cũng như tên gọi của chúng, Thất Tuyệt Chỉ thiên về tu luyện chỉ pháp, luyện ra chân khí chí dương chi cực, nghe nói lên đến tầng cuối cùng thì không gì là không xuyên thủng được. Thái Ất Ma Âm là tâm pháp tu luyện âm thanh, mượn âm thanh làm vũ khí để công kích kẻ địch, có phần giống với Âm Ba Chỉ Lâm Hoàng đang tu luyện, nhưng khác biệt là Thái Ất Ma Âm phải có vật dẫn là một loại nhạc cụ để sử dụng, ví dụ như đàn hoặc trống, sáo. Tâm pháp này cũng không có nhiều công dụng như Âm Ba Chỉ, nhưng bù lại, uy lực rất lớn, được cho là có thể hạ sát hàng ngàn người chỉ trong một sát na.
Được nhắc đến cuối cùng trong bộ ba bí kíp này là Tương Tư Kiếm, tương truyền được Thanh Phong công tử sáng tạo dành riêng cho mình và tình nhân là Thần nữ Khương Linh Tuyết cùng tu luyện. Kiếm pháp này có uy lực lớn nhất, nghe đồn nếu luyện thành công, có thể tung hoành thiên hạ, trảm sông cắt núi, lực cự thiên quân vạn mã. Tâm pháp tu luyện lại đơn giản nên rất được Hoa Thiên Thành ưa thích. Tuy nhiên, nhược điểm lớn nhất của kiếm pháp này là phải do một đôi nam nữ tâm đầu ý hợp cùng luyện thì mới có tác dụng. Để đạt được điều đó, họ không những yêu nhau tha thiết, mà còn phải tâm linh tương thông, hiểu được từng hơi thở, cử chỉ, ánh mắt của đối phương. Mà để tìm được một đôi uyên ương như vậy quả là khó hơn lên trời. Cho nên kể từ thời đại của Thanh Phong công tử đến nay, dù bí kíp này đã từng qua tay biết bao nhân sĩ võ lâm, nhưng hầu như chưa ai có thể luyện thành công được Tương Tư Kiếm, tái diễn lại kiếm pháp lẫy lừng năm xưa.
Nhắc lại về Hoa Thiên Thành, quả thật cũng là một nhân vật đặc biệt. Vốn dĩ lão xuất thân nghèo hèn, không được ăn học đến nơi đến chốn. Vậy mà khi tiếp xúc với bộ ba bí kíp, chỉ bằng vào quan sát hình vẽ cộng với suy luận của mình, lão đã luyện được hai tầng đầu tiên của Thất Tuyệt Chỉ trong vài ngày, từ đó phá núi mà thoát thân. Đây có thể coi là một thành công lớn, bởi lẽ Thanh Phong công tử vốn là bậc đại tài, bí kíp do y sáng tạo không dễ học. Trước Hoa Thiên Thành, cũng có người từng tu luyện nhưng phải mất hằng năm trời mới qua được tầng đầu tiên. Do đó, có thể nói Hoa Thiên Thành ngộ tính nghịch thiên, là kỳ tài hiếm thấy trong giới võ học.
Những việc xảy ra sau đó thì không có gì phải nói. Sau khi tìm được thần công, lão liền khuếch trương cơ nghiệp, xây dựng cơ đồ, một bước lên mây. Trong vòng ba mươi năm, từ một lão nông nghèo hèn, dốt nát, Hoa Thiên Thành vươn mình trở thành địa đầu xà của cả vùng đông bắc Vân Lai quốc, một tay dựng nên Hoa Kiếm sơn trang lừng danh. Lão nạp thêm vô số thê thiếp, có thêm hàng chục nhi tử nhi nữ, hàng vạn thủ hạ trung thành. Về phương diện cá nhân, tính luôn trong địa phận Vân Lai quốc, Bắc Hoa quốc và Thiên Bằng quốc thì khó có ai là đối thủ ngang tầm với lão.
Những năm gần đây, Hoa Thiên Thành dần dần giao lại sự vụ trong sơn trang cho phó trang chủ Lục Thanh xử lý, đồng thời tập trung vào tu luyện võ công. Cũng dễ hiểu, dẫu vẫn đang ở đỉnh cao phong độ, nhưng lão đã bước sang tuổi tám mươi, thọ nguyên sắp cạn, chỉ có một cách duy nhất là không ngừng đột phá mới có thể gia tăng tuổi thọ. Điều này cũng lý giải nguyên nhân sau này lão lạnh nhạt chuyện chăn gối với một số thê thiếp, điển hình là tứ phu nhân Tô Dung. Dù vẫn nạp thêm tiểu thiếp, có thêm hài tử, nhưng đa phần lão đều dành thời gian cho việc tu tập võ học, khi rảnh thì lại đọc sách, làm thơ, vẽ tranh, bù đắp lại cho thời tuổi trẻ không được ăn học đàng hoàng.
Cũng vì nguyên cớ này mà không ít nữ nhân của lão âm thầm bất mãn, nhưng do e sợ cái uy của lão nên không ai dám làm càn, duy chỉ có Tô Dung, do hoàn cảnh đưa đẩy, bị Hoa Thiên cưỡng ép nên mới nhắm mắt làm liều, từ đó không quay đầu lại được.
Lâm Hoàng thì lại có ý nghĩ khác về vấn đề này. Theo suy đoán của hắn, một nhân vật dã tâm bừng bừng, hùng tài đại lược như Hoa Thiên Thành không có lý do gì lại đột ngột nản lòng thoái chí như vậy. Có chăng, lo sợ tốc độ phát triển của mình những năm gần đây quá nhanh, nên lão mới thu liễm lại bớt, hòng tránh đưa đầu ra trước gió.
Trở lại với không gian trong đại sảnh Hoa Kiếm sơn trang. Sau khi ra hiệu cho chúng nhân ổn định, Hoa trang chủ mới từ tốn lên tiếng:
“Chư vị không cần đa lễ, tất cả mời ngồi!” Giọng nói lão ôn tồn, ấm áp, nghe như lời của lão sư dặn dò đám học trò.
“Đa tạ trang chủ!” Mọi người đồng thanh đáp lời, rồi đợi cho Hoa Thiên Thành an toạ trước, sau đó mới lục tục ngồi xuống.
“Đầu tiên, bổn trang chủ có mấy lời muốn nói cùng chư vị có mặt tại đây. Lão phu thành lập Hoa Kiếm sơn trang mấy chục năm, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, nếm trải hết mọi đau buồn, ấm lạnh của nhân tình thế thái. Có lúc tưởng như vùi thây nơi đất khách, cũng có khi ngỡ rằng đã mất mạng chốn hoang sơn. May thay, bên cạnh lão phu còn có rất nhiều huynh đệ, chiến hữu cùng lão phu vào sinh ra tử. Họ không những là ân nhân, là người cứu mạng lão phu, mà còn giúp lão phu xây dựng và phát triển sơn trang được như ngày hôm nay. Đối với lão phu, chư vị vừa là chiến hữu, vừa là huynh đệ, người thân trong gia đình. Trước hết, cho phép lão phu kính chư vị một ly!” Vừa dứt lời, Hoa Thiên Thành liền nâng cốc.
“Chúng thuộc hạ kính trang chủ một ly!” Bầu không khí trong đại sảnh nóng hơn bao giờ hết, ai nấy đều xúc động trước chia sẻ của Hoa trang chủ, hàng vạn người cùng nâng cốc đáp tạ.
Uống xong, Hoa Thiên Thành mới đặt ly xuống, sau đó lại đảo mặt nhìn hết một lượt rồi nói:
“Ấy vậy mà, vừa rồi, lão phu vì nóng lòng đột phá, kéo dài thêm chút hơi tàn mà lao sư động chúng, nhọc lòng chư vị huynh đệ phải lên đường tìm hoả độc quả cho lão phu. Đau đớn nhất là có nhiều huynh đệ đã thiệt mạng trên đường làm nhiệm vụ. Đó là tội lớn của lão phu. Xin cho lão phu được tạ tội cùng vong linh các huynh đệ đã khuất!” Giọng nói của lão tràn đầy chân thành, khuôn mặt tuy không tỏ vẻ quá đau khổ, nhưng trên đôi mắt vậy mà lại lấp lánh lệ quang.
“Xin trang chủ bớt bi thương, được hy sinh vì trang chủ, vì sơn trang là niềm vinh hạnh của chúng thuộc hạ!” Lại có hàng vạn người lên tiếng, rồi có tiếng sụt sùi, thút thít. Có người khóc vì họ là thân nhân của người đã mất, nhưng cũng có người cảm động vì tình cảm quan tâm sâu sắc của trang chủ dành cho mình. Lại có người vô cùng kích động, hận chưa thể vì trang chủ mà xông pha biển lửa, ra sức lập công.
Lâm Hoàng thầm bội phục tận đáy lòng, chẳng biết Hoa Thiên Thành có thật tâm thương tiếc như vậy hay không, nhưng chỉ với một vài câu nói mà lão đã xoa dịu không ít đau đớn cho thuộc hạ, đồng thời nhân đó truyền lửa nhiệt huyết cho họ, để cho họ càng thêm quyết tâm vì mình làm việc. Đây mới đích thực là cao thủ thu phục nhân tâm. Xem ra, công phu mua chuộc lòng người của Hoa Thiên cũng là học hỏi từ vị phụ thân này mà ra, nhưng hãy còn thua kém mười vạn tám ngàn dặm. Nếu sinh ra ở thời hiện đại, chắc lão đã là một chính khách lừng danh rồi.
Lại thêm một lúc an ủi, tâm sự, cũng như gia thưởng cho thân nhân những người hy sinh, không khí trong sảnh mới dần bình ổn lại.
“Để quốc sư chê cười rồi. Mong quốc sư thứ lỗi, tới lúc này lão phu xin mới gửi lời chào tới quốc sư. Quốc sư vất vả đường xa tới thăm, lão phu quả thật vô cùng vinh hạnh!” Dẹp bỏ bi thương, Hoa trang chủ mới quay sang Trương thiên sư nở nụ cười ấm áp như gió xuân, nhưng không ai tỏ vẻ phản cảm hay bất bình cả.
“Trang chủ quá lời! Được tin trang chủ đột phá thành công, long nhan đại hỷ, nên mới phái bổn toạ tới viếng thăm. Trước là để chúc mừng trang chủ, sau là cũng có chuyện cần thưa.” Trương thiên sư đáp lời gọn ghẽ, giọng nói y khô khan, cứng nhắc như không phải của nhân loại.
Lâm Hoàng lại âm thầm kinh ngạc, hắn nhận ra đây là âm thanh phát ra từ các thiết bị thu âm ở thời đại của hắn. Không lẽ, Trương thiên sư này là… người máy?