Chương 39: Hoài nghi
“Nạn nhân đau buốt chứ không thấy nóng, vết thương lại hở dẫn đến máu ra nhiều, khác hẳn với đặc tính trong nọc của thạch hỏa xà là mau khép miệng nơi bị cắn. Như vậy chắc chắn đây không phải là độc của thạch hỏa xà, mà là một loại rắn khác!” Lâm Hoàng khẳng định chắc nịch.
“Vậy… vậy đó là loại rắn nào?” Lục Nhạn vẫn còn kinh ngạc, nàng hỏi trong sự hồ nghi.
“Đó là loài giao tạp giữa thạch hỏa xà và rắn đất, gọi là hóa kim xà. Loài này có hình dạng hoàn toàn giống thạch hỏa xà cho nên rất dễ gây nhầm lẫn. May mắn là, nọc của chúng không quá độc, mà chỉ gây đau đớn tạm thời cho nạn nhân, đồng thời làm mủ khiến vết thương dễ vỡ!”
“Thế sao vừa rồi ngươi lại ngăn cản ta giảm đau cho nàng?” Lục Nhạn nhíu mày, giọng điệu của nàng vừa có chút bực dọc, vừa có chút hờn dỗi.
“Nếu vừa rồi ta không kịp ngăn cản muội, thì lúc đó mới nguy hiểm đó! Tuy nọc của hóa kim xà không quá độc, nhưng khi kết hợp với kim sang dược của muội sẽ làm tăng tính kim, khiến nạn nhân đau đớn dữ dội hơn! Ta nghĩ, Hàn đại phu đã biết đây là hóa kim xà nên chỉ băng bó bình thường thôi, nhưng muội thì nhầm với thạch hỏa xà!” Lâm Hoàng gằn giọng.
“Vậy… vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Mồ hôi tuôn ra ướt cả tấm lưng thon của Lục Nhạn, giờ phút này, nàng lí nhí như trẻ con làm sai chuyện trước mặt người lớn, nào còn nét khinh miệt khi nãy.
“Cầu xin lục công tử cứu nàng với!” Lâm Hoàng chưa kịp trả lời thì Tôn Minh đã quỳ sụp xuống.
“Bình tĩnh! Đừng làm vậy!” Hắn vội cúi xuống đỡ gã đứng dậy, sau đó móc từ trong túi ra dụng cụ đánh lửa.
“Phiền mọi người tránh qua một bên!” Lâm Hoàng lên tiếng, Lục Nhạn và Tôn Minh lập tức dạt ra. Hắn ngồi xuống, vén áo Tôn Hồng lên cao, để lộ cả khoảng da bụng trắng nõn nà như sữa, lên trên một tí là lớp nội y chỉ đủ che hờ bầu ngực thiếu nữ căng tròn.
Lúc này thiếu nữ tuy đau đớn nhưng vẫn còn ý thức, nàng nhắm nghiền mắt, trên gương mặt trắng bệch thiếu huyết sắc lại nổi lên vệt ửng đỏ, chẳng biết vì vết thương hay vì xấu hổ nữa.
“Hỏa vốn khắc kim, cho nên để giảm bớt cơn đau của nàng, có thể dùng lửa hơ xung quanh, hoặc nếu không có lửa thì dùng vật có tính ôn nhiệt cũng được!” Lâm Hoàng vừa đánh lửa, vừa giải thích, tuy nhiên ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào Lục Nhạn, như sợ nàng hiểu lầm hắn có ý đồ xấu.
Lần này đến lượt Lục Nhạn đỏ mặt, cúi đầu xuống tận ngực. Quả thật vừa rồi, khi thấy hắn phi lễ với Tôn Hồng, nàng cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng nghe xong lời giải thích hợp tình hợp lý thì nàng mới biết mình đã nghi oan cho hắn.
Lâm Hoàng quẹt lửa, sau đó hơ một vòng xung quanh vết thương, nếu khi nãy hắn không vén áo Tôn Hồng lên thứ nhất lửa sẽ dễ bắt vào áo nàng, thứ hai cơn đau cũng không hết nhanh được.
Hành động này có tác dụng tức thì, thiếu nữ lập tức ngừng rên rỉ, sắc mặt nàng cũng từ từ hồng nhuận trở lại. Dần dà, vết thương ngưng ra máu, thiếu nữ lả người, thiếp đi.
“Ổn rồi!” Lâm Hoàng quệt tay lau mồ hôi trán, tiếp xúc với ngọn lửa cũng làm cho hắn ra mồ hôi. Hắn quay sang Tôn Minh nói: “Bây giờ ngươi đưa nàng về nhà nghỉ ngơi, không cần phải uống thuốc gì nhiều. Võ giả các người sức đề kháng tốt, sẽ tự lành vết thương nhanh thôi, nhưng nếu được, nhớ cho nàng ăn chút thức ăn có tác dụng bồi bổ khí huyết để bù đắp lại lượng máu bị mất!”
“Đa tạ lục công tử, đa tạ Lục tiểu thư!” Tôn Minh rối rít cảm tạ, sau đó ôm lấy muội muội chạy như bay về nhà.
“Muội xem, vừa rồi hắn liên tục đa ta lục công tử rồi Lục tiểu thư, người ngoài nghe chắc tưởng rằng chúng ta là một đôi quá!” Lâm Hoàng phì cười, tâm lý thoải mái vì vừa cứu được người nên hắn buông lời đùa cợt.
Không nghe thấy tiếng người đáp lại, hắn mới quay sang thì phát hiện Lục Nhạn vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Lúc này nàng đã khôi phục lại khí chất thanhh tỉnh, đoan nhã của mình. Nàng đứng đó, lặng im nhìn hắn, không nói một lời, tựa như đóa hoa hải đường, yên tĩnh trong nắng mai, không biết nàng đang nghĩ gì.
Lâm Hoàng cười khổ trong lòng, biết rằng hành động vừa rồi của mình hơi lộ liễu, chẳng giống Hoa Thiên chút nào, từ kiến thức chuyên môn cho tới hành động. Nhưng vừa rồi, nếu không can thiệp thì hắn không đành tâm. Hơn nữa, sau lần bị Tô Dung nghi ngờ, hắn đã nhận ra, mình không thể nào giả dạng Hoa Thiên giống 100% được, trừ khi hắn học được Sưu hồn thuật của Trần tiên sinh. Đã như thế, tại sao không lợi dụng cái cớ “cú sốc tâm lý” mà bộc lộ tính cách, hành động của mình? Tất nhiên, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ, nhưng ít ra, hắn còn có cái để biện minh, còn hơn là lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như vậy.
Thật ra, chẳng phải y thuật của hắn quá cao siêu, mà chỉ là do khu vực gần Cẩm Sơn nơi hắn sinh sống có cả hai loại rắn này, hắn cũng từng tận mắt thấy nghĩa phụ cứu chữa cho người dân bị rắn cắn nên mới biết được. Ngoài ra, cũng phải nhờ tới cảm âm, giúp hắn xem xét vết thương bên trong, nhờ đó mới nhanh chóng nhận ra đó là nọc của hóa kim xà chứ không phải thạch hỏa xà.
“Nếu không có chuyện gì thì huynh về trước vậy! Nhạn muội, cáo từ!” Lâm Hoàng mỉm cười chắp tay, sau đó quay đi.
“Khoan đã!” Lục Nhạn chợt cất tiếng.
“Ngươi… ngươi không giống Hoa Thiên chút nào… ngươi không phải là hắn, ngươi là ai?” Giọng nói của nàng êm ái, nhẹ nhàng chứ không hề mang nét căng thẳng hay giận dỗi.
Lâm Hoàng từ từ xoay người lại, hai người lại đối diện nhau. Nhìn sâu vào trong đôi mắt đen láy của nàng, hắn như thấy mình đang ngồi bên một chiếc giếng cổ, yên tĩnh, thanh bình.
“Quả thật là một mỹ nữ có khí chất đoan nhã đến hiếm thấy, có cảm giác như chỉ cần được ở bên nàng, thì mọi lo lắng, buồn khổ trên đời này đều tan biến cả!” Lâm Hoàng thầm khen trong lòng.
“Nhạn muội nói gì huynh không hiểu, huynh vẫn là huynh, là Hoa Thiên, chứ có phải ai khác đâu?” Lâm Hoàng mỉm cười đáp.
“Không! Ngươi không phải!” Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu: “Hoa Thiên không có kiến thức uyên bác như ngươi, cũng không có khí chất khiêm cung và tấm lòng độ lượng như vậy!” Âm thanh phát ra từ làn môi đỏ của nàng vẫn thanh thoát, dễ nghe vô cùng, không bộc lộ tí hỉ nộ nào.
Thật ra, nàng còn định hỏi rằng, có phải hắn là thần hồn giả, dùng thuật “đoạt xá” để chiếm lấy thân xác Hoa Thiên hay không? Tuy không rèn luyện võ học, nhưng kiến thức nàng khá rộng, biết được nhiều thứ, trong đó có thuật đoạt xá này. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị gạt bỏ, bởi lẽ nàng biết, trong sơn trang có lắp đặt rất nhiều trận pháp “trục hồn”, ngăn cản thần hồn giả hoạt động. Trừ phi đối phương là thần hồn sư, đã đạt tới cấp bậc cao siêu ở thế giới này, mà nếu vậy thì lại không có lý do gì mà họ phải đoạt xá một kẻ vô dụng như Hoa Thiên.
“Nhạn muội, huynh biết trong lòng muội vẫn luôn có thành kiến với huynh, bởi vì… chuyện lần đó… bởi vì những gì ta từng gây ra cho muội, cũng như mối quan hệ của ta với mẫu thân…”
“Muội nghĩ xem, nếu ta không phải là Hoa Thiên, thì làm sao biết được những chuyện này?” Lâm Hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của thiếu nữ.
Thiếu nữ vẫn lặng im không nói gì, như muốn lắng nghe tiếp lời của hắn. Nhưng Lâm Hoàng đã ngầm cảm nhận được sự dao động trong mắt nàng.
Hắn cười thầm, nói: “Huynh lại hỏi muội một câu, muội đã bao giờ đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết chưa?”
“Ta… chưa!” Lục Nhạn đáp.
“Võ giả vào sinh ra tử, đối diện với tử thần không biết bao nhiêu lần. Đối với họ, đó là việc gặp mãi cũng thành quen, nên chẳng có gì là to tát cả! Nhưng đối với những người như chúng ta, như huynh, như muội, từ nhỏ sống trong cảnh sung sướng nhung lụa, chăn êm nệm ấm, không phải động móng tay, thì việc suýt mất mạng, phải nói là một cú sốc tâm thần lớn, thậm chí đủ để thay đổi hành vi, nhận thức!”
“Có thể muội không tin, nhưng sát na đầu tiên sau khi tỉnh dậy, ta hoàn toàn quên mất mình là ai. Trong đầu ta lúc bấy giờ hoàn toàn trống rỗng, gần như mất trí, phải qua một thời gian tĩnh dưỡng ở Thiên Nguyệt Thành, ta mới dần dần khôi phục lại ký ức, việc này muội có thể hỏi Mạc phó trưởng vệ hay các thuộc hạ khác của ta sẽ rõ!”