Chương 34: Giao hoan
Quả thật tứ phu nhân quá đẹp, xứng đáng là một cái vưu vật. Gương mặt nàng chưa hẳn đã là hoàn mỹ, nhưng đường nét rất hài hòa, ưa nhìn, da dẻ mịn màng vô cùng. Nếu không có vài nếp nhăn ở hai bên khóe mi, thì khó ai biết nàng đã trên dưới tứ tuần.
Đôi mắt nàng ướt át phong tình, hai má đỏ bừng như trái chín, bờ môi cong quyến rũ chết người. Về thân hình nàng thì phải nói là gợi cảm cùng cực, nhất là đôi nhũ phong nẩy nở, trắng tròn như trứng gà bóc, mềm mại tựa bông, phía trên đính hai nụ hoa đỏ hồng đang tung tẩy trước mặt hắn. Vốn dĩ nàng đã có tuổi, lại từng sinh hạ hài tử, nhưng chẳng hiểu sao nhũ hoa vẫn có màu phấn hồng như còn con gái, không biết là do nàng bảo dưỡng tốt hay do cơ địa như thế. Tuy nhiên, dù là lý do nào, thì nam nhân được sở hữu nàng vẫn may mắn vô cùng tận.
Lâm Hoàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt cho cổ họng bớt khô. Hắn lần tay lên ngực nàng, khẽ bóp lấy đôi gò bồng đảo.
“Ưm”
Khi tay hắn chạm vào nhũ phong của mỹ phụ, nàng khẽ ngâm một tiếng. Hai mắt nàng khép hờ, đôi cánh tay vô thức kéo cả người hắn vào lòng.
Lâm Hoàng sướng khoái tê người. Da thịt nàng quá mịn màng, quá êm ái, khiến hắn như bơi trong vùng không gian huyền ảo. Hắn hít một hơi thật sâu, tận hưởng hương thơm tự nhiên trên cơ thể nàng. Đôi môi tham lam ngậm chặt lấy một nụ hoa, đồng thời thỏa sức nắn bóp nụ hoa còn lại.
Tứ phu nhân khẽ nhăn mày khi hắn nút mạnh một bên ngực nàng, nàng đưa tay xoa xoa đầu hắn, như cổ vũ hắn có thêm hành động. Bờ môi Lâm Hoàng tiếp tục lặn ngụp trên thân thể căng đầy nhựa sống của nàng, nhất là hai quả đào tiên. Bàn tay hắn cũng không chịu yên phận, dần dần lần mò xuống đôi chân ngọc kia. So với Hoa Phi Yến, chân nàng không thon dài bằng, mà lại đẫy đà hơn đôi chút, nhưng vẫn thừa non bóng, trơn mềm.
Lúc này sơn cốc của nàng đã ẩm ướt, nước thơm không ngừng ứa ra. Đôi môi Lâm Hoàng cũng dừng thám hiểm ở phía trên, bắt đầu mon men qua khoang bụng mượt mà.
“Ối!” Hắn chợt ngoáy lưỡi lên chiếc rốn xinh xắn làm Tô Dung bật thốt lên sung sướng, hai mắt nàng nhắm chặt, hương hãn (*) túa ra trên chiếc trán non mịn. Khi cảm giác tê tái còn chưa qua, thì cái lưỡi tham lam của hắn đã tuột xuống giữa hai chân nàng, đâm thẳng vào bên trong hang động chật hẹp.
*Chú thích: “hương hãn” nghĩa là mồ hôi thơm, cổ nhân cho rằng một số nữ tử có hương thơm tự nhiên bẩm sinh, ngay cả mồ hôi các nàng cũng có mùi thơm.
“Aaa!” Lần này thì Tô Dung mở trừng mắt ra, bật hẳn người dậy, yêu kiều rên lên một tiếng rõ to. Nàng luống cuống, thở phì phò, khẽ đẩy đầu hắn ra:
“Đừng… đừng… Thiên nhi… chỗ đó không sạch…” Nàng lí nhí van nài như sắp khóc.
Nhưng Lâm Hoàng đời nào chịu buông tha miếng mồi thơm ngon như vậy, hắn tiếp tục quét một vòng, sau đó liên tục đảo lưỡi. Chỉ vài giây sau, Tô Dung hoàn toàn đầu hàng, nàng nằm phịch xuống giường, mồm há ra. Lâm Hoàng tiếp tục tăng tốc, hai tay vòng qua phía sau bóp chặt cặp mông tròn săn cứng, miệng vẫn say mê tận hưởng vùng cỏ non thơm mềm.
Cả đời Tô Dung chưa bao giờ tận hưởng khoảnh khắc lạc thú như thế này. Hoa Thiên dù cũng là tay già dặn kinh nghiệm trong chuyện gió trăng, nhưng nếu so với Lâm Hoàng thì phải nói là cách biệt mười vạn tám ngàn dặm! Hơn nữa, nam nhân ở thế giới này, dù có yêu nữ nhân của mình đến mức nào thì cũng không hề chăm sóc kỹ vùng phía dưới như hắn.
Đối với họ, đó là nơi nhơ bẩn, cùng lắm thì dùng tay kích thích qua loa, chứ tuyệt đối không bao giờ dùng miệng. Lâm Hoàng thì khác, hắn đến từ thời hiện đại, nơi nhân loại đã khám phá hầu hết mọi kỹ thuật chăn gối nhằm đem đến cực khoái cho bạn tình. Như thế này đã nhằm nhò gì, nhiều người còn sẵn lòng làm những hành động mạnh bạo hơn nữa kìa. Huống hồ chi, sơn cốc của tứ phu nhân rất sạch sẽ, dễ coi, phần thịt mềm nhô cao lún phún một ít cỏ non, màu sắc tươi tắn, hồng hào làm Lâm Hoàng càng thêm ưa thích.
“Ôi…ôiii…aa…” Tứ phu nhân bỗng thốt lên những âm thanh vô nghĩa, sau đó khẽ giật giật hai chân. Một tia nước ấm từ sơn cốc chảy ra ngoài, thấm cả lên mặt Lâm Hoàng.
Hắn mỉm cười hài lòng, biết mình đã làm nàng tiết thân. Chẳng biết lúc hành sự với Hoa Thiên, nàng có tiế thân thế này không, nhưng có thể chắc chắn một điều, chưa bao giờ nàng thoải mái như vậy.
Lâm Hoàng khẽ liếm dòng nước ấm, sau đó trườn lên người nàng, hôn nhẹ lên cánh môi sen.
“Bảo bối… Dung nhi… thấy thế nào rồi?” Hắn cười, cắn nhẹ vành tai nàng.
“Ưm… Dung nhi yêu chàng… chàng… yêu Dung nhi đi!” Tứ phu nhân thều thào đứt quãng như sắp hết hơi, âm thanh vừa nũng nịu, vừa gợi dục.
“Được! Ta đến đây!” Lâm Hoàng trầm giọng. Hắn ngồi dậy, luồn chân vào giữa hai chân nàng, khẽ tách đôi đùi ngọc ra.
Cửa sơn cốc nhỏ xinh lúc này hoàn toàn hé mở, ướt át, sẵn sàng cho kẻ lạ mặt xâm nhập. Lâm Hoàng ngắm kỹ vị trí, sau đó đẩy mạnh một hơi. So với lần giao hoan trước cùng thiếu nữ áo trắng, lần này hắn hoàn toàn chủ động, hơn nữa rất dứt khoát, gọn ghẽ, bởi dù sao Tô Dung cũng không còn là xử nữ từ lâu.
“A!”
Lại một âm thanh kiều mị vang lên, Tô Dung nhăn mặt, hai tay bấu chặt lấy tấm lưng rộng của Lâm Hoàng. Mặc dù đã từng cùng Hoa Thiên ân ái, nhưng không hiểu sao, lần này nàng có cảm giác cự vật của hắn to hơn trước rất nhiều.
Lâm Hoàng hôn lên vành tóc mai của nàng. Hắn ngưng lại vài giây để cố định tư thế, đồng thời cũng giúp nàng làm quen với vật thể lạ, sau đó bắt đầu nhịp. Động tác của hắn rất tuần tự, lúc đầu nhẹ nhàng, sau tăng dần đều. Tứ phu nhân sau thoáng giây đầu bỡ ngỡ, bắt đầu nồng nhiệt hưởng ứng, hai tay nàng vòng ra sau lưng Lâm Hoàng, đôi chân trần quắp chặt vào hông hắn, phối hợp nhịp nhàng. Mỗi khi hắn đâm vào, thì nàng ép chân lại cho hắn vào sâu hơn, khi hắn kéo ra, nàng lại mở rộng chân cho hắn lấy đà.
Đôi nam nữ say sưa hoan ái trong màn đêm, quên hết sự tồn tại của vạn vật xung quanh, trong đầu họ, trong thân thể họ giờ chỉ còn đối phương…
……..
Tiếng trống sang canh làm Lâm Hoàng tỉnh giấc. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, có lẽ là canh năm, một số người trong trang đã dậy tập võ, đám hạ nhân tất bật dọn dẹp, nấu nướng chuẩn bị cho một ngày mới.
Hắn nằm im không động đậy, trong lồng ngực hắn là một thân thể nóng ấm, trần truồng, mềm mại đang say ngủ. Gương mặt xinh đẹp của Tô Dung thoáng mệt mỏi, tóc mai bết lại trên má vì mồ hôi, nhưng khóe miệng vương nét cười thỏa mãn, nhịp thở thật sâu, chứng tỏ nàng đang rất ngon giấc.
“Bốn lần!” Lâm Hoàng cười khổ, hắn không ngờ đêm qua mình phóng túng đến thế, quần thảo nàng cả đêm, đến tận canh ba mới cho nàng nghỉ ngơi một lát. Chỉ tội cho Tô Dung, một hai lần đầu còn sung sướng khoái lạc, đến lần thứ ba thì đã mệt mỏi, lần thứ tư thì hầu như không còn chút cảm giác nào, chỉ cắn răng mà chiều lòng hắn. Dẫu vậy, nàng vẫn không một lần bảo hắn ngưng lại, ngoan ngoãn phục tùng hắn, mãi cho đến khi Lâm Hoàng xuất hơi cuối cùng, nàng mới thiếp đi.
Lâm Hoàng nhẹ vén vành tóc mai đang bết trên má của Tô Dung, tay còn lại khẽ lần mò xuống hạ thể nàng. Tim hắn đau nhói khi nhận ra sơn cốc đã sưng tấy.
“Ta đúng là tên đồi bại, không biết thương hương tiếc ngọc mà!” Lâm Hoàng thấy sóng mũi cay cay, lại nhớ tới cả đêm qua nàng trân mình phục vụ hắn mà không chút oán than. Dẫu biết, nàng làm vậy không phải vì hắn mà là vì Hoa Thiên, nhưng thâm tâm hắn vẫn vô cùng cảm động.
Sau khi đã được thỏa mãn, Lâm Hoàng mới hoàn toàn tỉnh táo để suy nghĩ lại mọi việc. Trong lòng hắn dâng lên một luồng cảm giác khó chịu. Chuyện gì đang xảy ra với mình? Đầu tiên là dục vọng bành trướng đến mức mất kiểm soát, kế đến là khả năng sinh dục tăng mạnh tới nỗi một đêm xuất đến bốn lần mà vẫn thần thanh khí sảng, không hề mệt mỏi, thậm chí còn cảm thấy sung sức hơn?
Tất nhiên, là nam nhân, chẳng ai lại không muốn mình mạnh mẽ trong chuyện chăn gối. Lâm Hoàng cũng vậy, nhưng hắn đã qua một kiếp người rồi, nên có sức kháng cự tương đối tốt với dục vọng. Đối với người đã sống hai đời, trải qua hàng ngàn lần ái ân với đủ mọi hạng đàn bà như hắn, tình dục không còn là điều quan trọng số một nữa. Giờ đây hắn chú trọng hơn về cảm xúc, về tâm lý. Trước khi xảy ra sự kiện này, hắn tin chắc mình có thể thản nhiên ngắm nhìn phụ nữ xinh đẹp khỏa thân mà lòng không chút tạp niệm. Không phải vì hắn bất lực hay có vấn đề thần kinh, mà chỉ đơn giản là, dục tính của hắn đã chuyển sang mỹ tính. Hắn muốn thưởng thức, chiêm ngưỡng nét đẹp của người phụ nữ trước rồi mới tập trung vào ái dục.
Nhưng giờ đây, Lâm Hoàng không còn đủ tự tin như vậy nữa. Chỉ một chút tiếp xúc da thịt ở lần đầu gặp mặt Tô Dung đã làm cho hắn suýt vượt rào, đến lần thứ hai thì hoàn toàn buông thả. Trong hoàn cảnh hiện tại, điều này vô cùng bất lợi cho Lâm Hoàng, bởi lẽ hắn đang nơi long đàm hổ nguyệt, chỉ một chút sơ sẩy, làm lộ bí mật thân thế là coi như lãnh án tử. Vả lại, trong Hoa Kiếm sơn trang có không ít nử tữ xinh đẹp, tỉ như Hoa Phi Yến, Lục Nhạn, A Tú, A Mai… ngoài nét yểu điệu vốn có của phái nữ, các nàng còn mang nét anh khí, khỏe khoắn của con nhà võ, làm Lâm Hoàng rất ưa thích. Chưa biết hắn còn phải ở đây bao lâu, nhưng nếu cứ tiếp xúc với các nàng thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.