Chương 32: Hương diễm bất ngờ
“Nhạn nhi mừng Thiên ca bình yên trở về!” Thiếu nữ áo xanh cũng cất tiếng, giọng nói của nàng êm đềm như châu ngọc, khiến cho người ta thư thái tâm hồn. Nhưng cũng như nam tử kia, ánh nhìn của nàng không che giấu sự khinh bỉ, thậm chí có chút căm ghét, ghê tởm, giống như việc phải nhìn hắn lâu một chút là một cực hình với nàng. Riêng thiếu nữ áo vàng vẫn đứng im không nói gì, lặng lẽ như một chiếc bóng. Do có lớp mặt nạ ngăn cách, nên Lâm Hoàng không thể đoán được nàng đang nghĩ gì.
Lâm Hoàng thầm cười khổ trong lòng. Xem ra, tên Hoa Thiên này khi còn sống chuốc không ít oán thù, ngay cả đối với người trong gia đình. Thật ra điều này không khó hiểu. Hoa Kiếm sơn trang hùng cứ vùng đông bắc, chúa tể một phương, ở một phạm trù nào đó, Hoa gia cũng được xem là hoàng tộc thu nhỏ, tất nhiên sẽ có đấu đá nội bộ, nhất là giữa anh chị em với nhau nhằm tranh giành quyền lực. Bản tính Hoa Thiên lại nham hiểm, tham tàn, nên chuyện xảy ra xung đột là khó tránh khỏi.
Còn nhớ, lần làm nhiệm vụ vừa rồi, tứ phu nhân và Hoa Thiên đã không tiếc nhân lực, tài lực, quyết tâm tìm cho bằng được hoả độc quả, mục tiêu cuối cùng là giành quyền thừa kế sơn trang. Đợt đó, ắt hẳn những người đang đứng trước mặt hắn cũng tức tốc lên đường, có điều kẻ may mắn cuối cùng vẫn là Lâm Hoàng.
Căn cứ vào suy luận, cộng với những tin tức thu thập được, Lâm Hoàng đã cơ bản nhận biết ba người trước mặt là ai. Nam tử tuấn tú là Hoa Hùng, con trai của tam phu nhân, cũng là anh thứ năm của hắn. Xin được nhắc lại, Hoa Thiên Thành năm nay đã tám mươi tuổi, tổng cộng, lão có hơn chục đứa con, vô số thê thiếp. Trong đó, ba con trai đầu là con của lão với người vợ đầu tiên. Trước năm năm mươi tuổi, lão chỉ là một nông dân chân lấm tay bùn, nhưng may mắn một lần vào núi, tình cờ tìm được bộ ba thần công Thất Tuyệt Chỉ, Thái Ất Ma Âm và Tương Tư Kiếm mà từ đó xây dựng cơ đồ, một bước lên mây. Kể từ khi kiến tạo thế lực, lão mới khai chi tán nghiệp, thu vào vô số nữ nhân, sinh hạ thêm hàng chục hài tử. Cũng vì thế, ba người con đầu tiên đều có chênh lệch tuổi tác khá lớn so với phần còn lại. Trong khi bọn họ đều đã bốn mươi, năm mươi tuổi thì các đệ muội mình đều chỉ trên dưới ba mươi, thậm chí nhỏ nhất mới năm sáu tuổi.
Nói về bộ ba thần công, truyền rằng đây vốn là di tích của Ngọc công tử, người cùng thời với Thiên nữ, Thần nữ và Hoả Độc Tinh Quân để lại, chỉ cần tu luyện một môn trong đó thôi cũng đủ hùng bá một phương. Hoa Thiên Thành y theo lời này, chú trọng tu luyện Thất Tuyệt Chỉ, nên trong vòng chưa đầy hai mươi năm đã kiến tạo nên cơ nghiệp ngày hôm nay. Ngoài ra, lão cũng thoải mái để nhi tử, nhi nữ của mình học tập, nhưng đa số đều chỉ tu luyện được da lông bên ngoài. Chỉ có một vài trường hợp cá biệt là thành công. Ví dụ như con gái thứ tám, Hoa Phi Yến, cũng chính là thiếu nữ đeo mặt nạ. Nàng chọn Thái Ất Ma Âm, vốn thích hợp với nữ tử tu luyện, đạt được thành tựu cao, thực lực nghe nói đã tiếp cận cấp bậc trưởng lão trong trang. Nhưng trong quá trình tu luyện, không may nàng bị ma âm phản phệ, đến nỗi huỷ cả dung nhan. Hoa Thiên Thành vô cùng đau lòng, đã mời hết vô số danh y tới để chữa trị dung nhan cho nàng nhưng đều vô dụng.
Từ một nữ tử nhan sắc khuynh thành, được phụ thân yêu mến nhất trong các nữ nhi, nàng trở nên u uất, buồn bã, suốt ngày giam mình trong phòng tu luyện. Chỉ có thiếu nữ áo xanh là người bạn duy nhất, thỉnh thoảng mới lôi được nàng ra ngoài đi dạo, nhưng đi đâu nàng cũng đeo lớp mặt nạ này, để che giấu dung nhan bị huỷ hoại của mình. Oái ăm là, nàng càng u uất, buồn khổ, thì công lực lại càng tăng cao.
Về thiếu nữ áo xanh, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, tên của nàng là Lục Nhạn, nàng không phải con của Hoa Thiên Thành, mà là con gái của phó trang chủ Lục Thanh. Nàng tâm tư linh lung, từ nhỏ đã xinh đẹp, lại nổi tiếng thông minh, rất được trang chủ yêu mến, cho làm con gái nuôi. Nàng cũng là đối tượng tranh giành của các vị công tử, trong đó có Hoa Hùng, Hoa Thiên. Từ trong ánh mắt chán ghét của nàng, Lâm Hoàng mơ hồ đoán được, có lẽ Hoa Thiên đã làm điều gì đó xúc phạm nàng, hoặc làm nàng căm phẫn. Mà bản tính Hoa Thiên vốn háo sắc, ngoài việc nổi cơn dâm tà lên thì chắc không còn nguyên nhân nào khác. Có lẽ Lâm Hoàng phải tìm hiểu thêm mới được.
Nhưng thôi, chuyện điều tra, tìm hiểu để sau, việc trước mắt là phải ứng phó với những người này đã. Lâm Hoàng mỉm cười, giả vờ săm soi thân thể đầy đặn của hai thiếu nữ, sau đó híp mắt nói:
“Đa tạ ngũ ca đã quan tâm! Yến muội, Nhạn muội, các nàng vẫn xinh đẹp khó ai bì!”
Quả nhiên, Hoa Hùng sầm mặt, còn Lục Nhạn thì quay đi chỗ khác, thái độ bất mãn thấy rõ. Lâm Hoàng cười thầm trong lòng, nghĩ bụng những người này vẫn còn ngây thơ lắm, vui buồn hờn giận đều hiện ra mặt.
Bất chợt, hắn cảm nhận một ánh mắt có chút hằn học, ghen tức chiếu thẳng vào mình. Lâm Hoàng ngạc nhiên, khẽ xoay người sang thì nhận thấy đó là ánh mắt của… tứ phu nhân. Chả hiểu sao nàng có vẻ khó chịu khi hắn nói lời vừa rồi, khác hẳn với nét hoà ái,dịu dàng khi nãy.
Không lẽ… nàng ghen!? Lâm Hoàng xua đi ý nghĩ hoang đường đó, nhưng hắn biết nên dừng chuyện này tại đây. Hắn quay lại nói:
“Chư vị huynh muội thứ lỗi, tiểu đệ đường xa mới về, còn hơi mệt nên xin vào trong nghỉ ngơi trước, khi khác chúng ta lại trò chuyện.”
“Cũng tốt! Lục đệ cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng cho khoẻ! Cáo từ!” Hoa Hùng đáp. Cả ba người cúi đầu chào tứ phu nhân rồi cất bước. Từ đầu đến cuối, thiếu nữ áo vàng Hoa Phi Yến vẫn không nói câu nào.
Lâm Hoàng lặng lẽ nhìn bóng họ khuất dần, sau đó cầm tay tứ phu nhân nói:
“Mẫu thân, chúng ta vào thôi!”
“Được!” Lúc này sắc mặt tứ phu nhân mới hoà hoãn đôi chút, nàng siết chặt tay hắn, cùng nhau bước vào trong. Nhìn từ xa, hai người trong không khác đôi tình lữ, chứ chẳng giống mẹ con chút nào.
Mỹ Nhân Cư được xây theo kiểu tứ hợp viện, ở giữa có khoảng sân nhỏ, trồng rất nhiều hoa hồng sặc sỡ. Phòng ốc bố trí hài hoà, thiết kế nhẹ nhàng, trang nhã mà không mất chất hào phóng. Lâm Hoàng và tứ phu nhân chưa bước vào gian nhà chính thì một đám hạ nhân đã chạy ra nghênh tiếp. Điều đặc biệt là hầu như tất cả bọn họ đều cao tuổi, chỉ có vài ả nha hoàn, thị nữ là còn trẻ, nhưng nhan sắc rất tầm thường, xinh xắn nhất xem ra chỉ có A Mai, A Tú đang dìu hắn.
Lâm Hoàng hơi ngạc nhiên, theo lý, Hoa Thiên là kẻ tham tàn hiếu sắc, ắt hẳn phải có rất nhiều nữ nhân bên cạnh mới phải chứ? Tại sao nơi ở lại toàn người già thế này, hơn nữa, quá trình điều tra, hắn cũng chưa nghe nói về vợ con của Hoa Thiên bao giờ, không lẽ gã chưa cưới vợ, hoặc… vô sinh?
“Đều lui vào trong cả đi!” Tứ phu nhân khẽ gật đầu, đám hạ nhân liền tản ra. Sau đó, nàng quay sang nói với A Mai, A Tú:
“Các ngươi chuẩn bị nước nóng, chốc nữa hầu hạ công tử tắm!”
Hai thị nữ khẽ dạ, nhưng mặt thì tái xanh như tàu lá chuối. Lâm Hoàng thấy thế thì tội nghiệp, lại sợ lúc tắm lửa dục bùng lên, không kềm chế được làm hại các nàng, nên mới nói:
“Không cần đâu mẫu thân! Hài nhi thấy còn mệt, chắc vào phòng nằm nghỉ tí đã!”
“Cũng được! Thiên nhi nghỉ ngơi cho khoẻ, để mẫu thân cho người hầm ít canh sâm cho Thiên nhi bồi bổ!” Tứ phu nhân âu yếm vuốt ve gương mặt điển trai của hắn. Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi nàng mới quay đi.
Lâm Hoàng bước vào phòng, trái ngược với tưởng tượng của hắn, trong phòng trần thiết khá đơn giản nhưng ấm cúng, rất phù hợp với tông màu chung của dãy nhà này. Lúc này sắc trời đã hơi tối.
Hắn cởi áo, trèo lên chiếc giường rộng lớn, định bụng ngủ một giấc cho thoả. Đã rất lâu rồi, hắn không có một giấc ngủ đàng hoàng, hết bị đám Hoa Thiên giám sát, rồi lại vùi đầu vào luyện công. Mặc dù cơ thể hắn không đòi hỏi, nhưng về tâm lý, hắn vẫn muốn được ngủ một giấc thật sâu.
Thế là Lâm Hoàng đánh luôn một giấc dài, trong mơ màng, hắn nghe có tiếng A Mai, A Tú mang thức ăn vào, rồi lại có tứ phu nhân vào thăm hỏi. Hắn ngáy ngủ, chỉ trả lời ậm ừ rồi lại vùi đầu tiếp.
Mãi đến nửa đêm, khi trăng đã lên cao, sơn trang chìm vào giấc mộng, hắn mới thức. Sau khi làm vài động tác thể dục cho tỉnh táo, Lâm Hoàng liền ngồi dậy, bắt tay vào việc tu luyện.
Ngồi chưa được bao lâu, chợt hắn mở mắt, sau đó chui vào trong chăn như đang nằm ngủ. Hắn đã nghe thấy có tiếng người di chuyển rất khẽ ngay dưới chân mình. Thật ra ngay từ lúc bước chân vào đây, hắn đã biết bên dưới có mật thất. Điều này cũng không có gì lạ, cả toà trang viên này đều có rất nhiều cơ quan, mật thất.
Lâm Hoàng âm thầm vận dụng cảm âm xem người đó là ai. Bóng đen dần di chuyển tới phía dưới giường Lâm Hoàng, sau đó khẽ xoay một chiếc nút vặn, đầu giường của hắn liền nhè nhẹ hạ xuống, lộ ra một lỗ hổng đủ một người chui lọt.
Người đó leo lên giường. Lập tức xung quanh hương thơm ngào ngạt, đó đích thị là mùi hương nữ nhân, cụ thể hơn là mùi hương của thiếu phụ, vô cùng đậm đà, nồng nàn, quyến rũ chết người.
Bóng đen đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú đang say ngủ của Lâm Hoàng, lúc này là Hoa Thiên. Sau đó nàng khẽ liếm chiếc môi thơm, cúi xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi Lâm Hoàng.
Trống ngực Lâm Hoàng đập thình thịch, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào. Nữ nhân đó, không ai khác hơn, chính là tứ phu nhân Tô Dung, mẫu thân của hắn!