Thiên Tru Biến – Chương 32: – Botruyen

Thiên Tru Biến - Chương 32:

Chương 30: Tứ phu nhân

Trên giường là một mỹ phụ đang nằm, mái tóc nàng xõa hờ hững, người chỉ khoác áo lụa mỏng, không sao che phủ hết những đường cong đầy đặn trên thân thể nàng, nhất là bờ mông săn chắc, tròn trịa. Sắc mặt mỹ phụ hồng nhuận, quyến rũ, nhưng đôi môi hơi tái, giống người bị bệnh vừa khỏi. Cạnh giường có một thiếu nữ trẻ hơn đang ngồi. Thiếu nữ vận y phục màu đen, nàng có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nhất là làn da mềm mại, nõn nà như làm từ đậu hũ. Tuy nhiên, gương mặt nàng thoáng đượm buồn, như có tâm sự gì giấu kín trong lòng.

“Linh Nhi, con đang nghĩ gì thế?” Mỹ phụ đột nhiên hỏi.

“A di, con… con xin lỗi, lần này vì cứu con mà a di bị thụ thương!” Thiếu nữ cúi mặt nói.

“Nha đầu ngốc, chút thương thế có đáng gì. Giờ chỉ còn có dì cháu chúng ta nương tựa lẫn nhau, ta không cứu con thì cứu ai!” Mỹ phụ mỉm cười hòa ái, nàng vươn bàn tay trắng như ngó sen, xoa xoa nhẹ mái tóc nhung mềm của thiếu nữ.

“Vả lại, tung tích của chúng ta vẫn chưa bị phát hiện, dù đám Ngô Kinh Dương, Hà Xuyên có nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng cụ thể nào cả.” Vương phu nhân mỉm cười.

“Đúng rồi, gần đây ta thấy con hay mất tập trung, thỉnh thoảng lại ngẩn người, có phải đang tưởng nhớ tới nam tử đó không? Linh Nhi của chúng ta lớn thật rồi, sắp bỏ bà già này rồi!” Mỹ phụ cất giọng bông đùa, tuổi tác của hai dì cháu không quá chênh lệch, nên có thể nói nàng vừa là mẹ, lại vừa là chị của Từ Linh Nhi.

“Không… Linh Nhi không có mà… Linh Nhi mãi mãi bên cạnh a di!” Từ Linh Nhi vội lắc đầu, nhưng gương mặt không giấu được nét thẹn thùng.

“Linh Nhi…” Vương phu nhân đột nhiên thở dài: “Con đừng sợ! A di không hề cấm cản, mà ngược lại, còn rất vui mừng nếu con tìm được ý trung nhân. Có điều, a di mong con cẩn trọng, nên tìm hiểu kỹ đối phương rồi hẵng quyết định, đừng vì chỉ một hai lần gặp gỡ mà tương tư lưu luyến. Nên nhớ, chúng ta thân mang tội, phải chịu cảnh xa quê hương, chưa biết khi nào được tự do. Có chắc gì người ấy sẽ chấp nhận chịu khổ cùng con?”

Từ Linh Nhi mím chặt môi, cúi đầu buồn bã không nói gì.

Vương phu nhân đau lòng, xoa nhẹ đôi gò má trắng mịn như sữa của nàng, nói: “Nói gì thì nói, a di hoàn toàn tôn trọng quyết định của con. Dù có phải trả bất kỳ giá nào, chỉ con được hạnh phúc, a di cũng cam lòng!”


“A di!” Từ Linh Nhi sà vào lòng Vương phu nhân. Hai dì cháu trò chuyện ít lâu, sau đó nàng mới lui ra, để Vương phu nhân nghỉ ngơi.

……

Dãy Thạch Thành sơn, cách Thiên Nguyệt Thành hơn bảy ngàn dặm về phía bắc.

Nơi đây vốn là vùng biên viễn của Vân Lai quốc, giáp giới với Bắc Hoa quốc. Vùng này khí hậu ôn hòa, khoáng sản phong phú, là trọng điểm kinh tế và quân sự phía bắc, cách trung bộ, cũng là nơi đặt kinh đô Vọng Nguyệt Thành năm ngàn dặm về phía tây nam.

Đây cũng là nơi Hoa Kiếm sơn trang cát cứ. Có thể nói, Hoa Kiếm sơn trang có vị trí địa lý vô cùng quan trọng đối với Vân Lai quốc, vừa là lá chắn sống, vừa là điểm phát động công kích khi có chiến sự. Chính vì nguyên nhân này, nên dù những năm gần đây, họ không ngừng khuếch trương thế lực, nhưng Vân Lai hoàng đế vẫn một mắt nhắm một mắt mở, không có ý định cản trở. Không những thế, nghe nói hoàng thất còn có kế hoạch thông gia với Hoa Kiếm sơn trang, xây dựng liên minh bền vững nhằm đối phó với Bắc Hoa quốc.

Ở phía ngược lại, trang chủ Hoa Thiên Thành làm người cũng rất đê điều. Là nhân vật trọng yếu, được cả hai nước chào đón, nhưng ông luôn giữ thái độ trung lập. Ông từ chối sắc phong vương vị của Vân Lai hoàng đế, nhưng vẫn đều đặn đóng thuế, hằng năm còn cho người tới kinh thành cống nạp một số sản vật địa phương, ngầm ngụ ý rằng tuy mình không hoàn toàn quy phục hoàng thất, nhưng trên danh nghĩa vẫn có quan hệ với Vân Lai quốc.

Thạch Thành sơn không có vẻ tú lệ, say lòng người như Cẩm Sơn, cũng không mang nét âm trầm, cổ lão như Hắc Liên sơn. Nơi đây mang một màu sắc hoàn toàn riêng biệt, đó là màu xanh, một màu xanh chủ đạo, của cây cỏ, của thực vật trải dài khắp nơi. Nhìn tổng thể, vùng này có địa chất khá giống thảo nguyên ở thời hiện đại.

Lúc này đây, trên con đường cái dẫn về Hoa Kiếm sơn trang, có một đoàn người ngựa đang di chuyển. Đoàn nhân mã có khoảng hơn hai trăm người, xếp thành hàng dài như con rắn. Ở phía trước, phía sau có hai tốp thủ vệ canh chừng, chính giữa là một cỗ xe ngựa sặc sỡ, được kéo bởi bốn con tuấn mã có màu lông đỏ như máu.

Lâm Hoàng ngồi xếp bằng trên chiếc giường phủ vải gấm. Kể từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, hắn hiếm khi nào ngủ quá hai canh giờ, mà tâm lực đều dồn hết vào việc tu luyện. Ấy vậy mà, hắn không hề cảm thấy mệt mỏi hay suy nhược, ngược lại, thân thể hắn ngày một tráng kiện, tâm thần ngày một minh mẫn, thông tuệ hơn.

Vậy là đã năm ngày kể từ lúc đoàn người của Lâm Hoàng rời khỏi Thiên Nguyệt Thành. Đáng lý ra, nếu đi hết tốc lực, thì chỉ mất ba ngày là bọn họ đã về tới Hoa Kiếm sơn trang, nhưng Lâm Hoàng mượn cớ sức khỏe yếu, hay mệt mỏi nên mới kéo dài thêm mấy hôm. Trong khoảng thời gian này, bằng cách này hoặc cách khác, hắn đã thôi miên được vài người nữa để điều tra thêm thông tin về Hoa Thiên. Đến hôm nay, Hoa Kiếm sơn trang cũng đã hiện ra trong tầm mắt.

“Công tử gia, chúng ta sắp về tới nơi rồi!” Mạc Thông cưỡi ngựa ở một bên xe, cung kính thưa.

Lâm Hoàng ngồi dậy, bước tới mở rèm cửa, mặt thì tỏ ra vui mừng, nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng về tới nhà”, mắt thì âm thầm quan sát địa phương này.

Xa xa, một tòa kiến trúc bằng đá xanh kiên cố hùng dũng hiện lên. Đây nào có phải là sơn trang gì, phải gọi là một tòa thành thì đúng hơn. Thành dài khoảng hơn hai mươi dặm, diện tích tổng cộng hơn hai trăm cây số vuông, có khoảng tám vạn nhân khẩu cư trú, trong đó trực hệ Hoa gia chỉ chiếm một phần ba, còn lại là môn khách, thủ vệ và hạ nhân. Thành xây thế “tọa sơn hướng thủy”, lưng tựa vào Thạch Thành sơn, trước mặt có một hồ nước hình bán nguyệt gọi là “Bán Nguyệt hồ”, vật liệu để xây thành cũng lấy từ trên Thạch Thành sơn, còn Bán Nguyệt hồ vừa có tác dụng cung cấp nước sinh hoạt và tưới tiêu, vừa làm rào chắn tự nhiên khi có chiến sự. Thành xây kiên cố, vững chắc, xung quanh lại đặt nhiều cơ quan, cạm bẫy. Điều đặc biệt nhất là hầu như toàn bộ nhân khẩu trong thành đều là võ giả, kể cả phụ nữ và trẻ em.

Lâm Hoàng chăm chú quan sát, lòng âm thầm khen ngợi, với địa thế dễ thủ khó công như thế này, lại thêm một lực lượng võ giả thường trú, thì bất cứ thế lực nào muốn xâm phạm nơi đây cũng đều phải cân nhắc kỹ càng.

Do có thông báo trước nên cổng lớn của Hoa Kiếm sơn trang đã mở sẵn từ xa, phía trên đại môn là tấm biển to đề bốn chữ “Hoa Kiếm sơn trang”. Đối lập với nét hùng tráng, có phần lòe loẹt của Thiên Nguyệt Thành, thì bút tích ở đây lại mang hơi hướng u nhã, thanh lịch. Điều này khiến Lâm Hoàng tò mò, nghe nói trang chủ Hoa Thiên Thành trước khi xuất đạo vốn là nông dân, nhưng xem ra cũng là người có học thức.

Dọc bên thành cũng không có lính canh gác dày đặc như ở Thiên Nguyệt Thành, trước đại môn chỉ có một tốp thủ vệ chừng hơn mười người. Nhưng căn cứ vào thân thủ, khí thế của họ, Lâm Hoàng tin chắc họ mạnh mẽ hơn đám binh sĩ ở Thiên Nguyệt Thành nhiều.

Đoàn nhân mã đi lên cây cầu đá bắc qua hồ nước, sau đó dừng lại, tất cả mọi người đều xuống ngựa, một toán mã phu đã chờ sẵn, tiến lên tiếp ngựa về chuồng. Đây là quy định của Hoa Kiếm sơn trang, bất cứ ai cũng không được cưỡi ngựa vào trong trang, kể cả các vị công tử, tiểu thư con của trang chủ.

Mạc Thông bước tới cung kính mời Lâm Hoàng xuống xe. Đoàn người do Lâm Hoàng dẫn đầu chậm rãi đi vào bên trong. Hắn vừa đi qua cổng, thì chợt một tiếng kêu dịu dàng, êm ái vang lên bên tai:

“Con ta, con ta đã về rồi! Thiên nhi của ta!”

Tiếp đó, một làn gió thơm ào đến, Lâm Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì bóng hình xinh đẹp đó đã nhào vào trong lòng hắn.

“Thiên nhi! Mẫu thân nhớ con lắm, nếu không phải lão gia đang lúc bế quan,thì ta đã tới rước con về rồi! Tạ lão thiên gia, con ta vẫn bình yên! Hu hu!”

Hắn định thần, nhìn lại người đang ôm cứng lấy mình. Đó là một mỹ phụ phu nhân, tuổi chừng hơn bốn mươi, không cần nói cũng biết là tứ phu nhân Tô Dung, thân mẫu của Hoa Thiên.

Mỹ phụ có làn da trắng mịn màng, khuôn mặt trái xoan thanh tú, chiếc mũi thon gọn, đôi môi đỏ như con gái, sóng mắt ướt lóng lánh, chẳng biết vì do nàng đang sụt sùi khóc hay do tự nhiên mà mắt nàng đã hay ướt. Đôi má nàng hồng hồng trông hết sức gợi cảm. Trên mi mắt nàng có nốt ruồi son, làm Lâm Hoàng không khỏi liên tưởng tới Vương phu nhân, vì vị trí nốt ruồi này đặc biệt, chỉ có nữ nhân đa tình mới có. Hắn âm thầm nuốt nước bọt, chẳng lẽ phụ nữ quyền quý ở thời này đều quyến rũ đến như thế sao? Vương phu nhân đã là một cái vưu vật, mà tứ phu nhân này cũng hấp dẫn không kém.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.