Chương 27: Thay mận đổi đào
Hắn vừa định đứng dậy thì bỗng phát hiện bên hông Trần tiên sinh có treo một chiếc túi vải màu đen. Tò mò, hắn thò tay vào trong túi, sau đó lôi ra một quyển sách nhỏ đã ố vàng, trên đề chữ “Thần Hồn Tâm Pháp”. Lâm Hoàng khẽ giật mình, thầm nghĩ có lẽ đây là bí kíp sưu hồn, tróc hồn và tu luyện thần thức của lão. Bản thân hắn mặc dù phản cảm với hành vi của Trần tiên sinh, nhưng nếu trang bị thêm chút kiến thức và năng lực về thần thức thì cũng không phải chuyện xấu.
Hắn đứng lên, bước tới nhặt lấy U hồn tháp lên ngắm nghía. Tháp sơn đen kịt, sờ vào thấy lạnh lẽo, nếu nghe kỹ dường như có ngàn tiếng oán than phát ra từ bên trong. Lâm Hoàng nhíu mày, tự nhủ không biết đã có bao nhiêu sinh mạng vùi chôn trong tháp này. Có lẽ giết càng nhiều người, thu nạp càng nhiều linh hồn thì tháp càng mạnh chăng? Lâm Hoàng không biết rõ, vì hắn cũng chưa thấy Trần tiên sinh dùng tháp này để tróc hồn bao giờ. Tuy nhiên, có thể khẳng định tháp là một kiện bảo vật, vừa có thể công kích, vừa có thể phòng ngự. Ngoài ra, cách sử dụng chắc chắn có liên quan tới thần thức. Không hiểu tại sao, Lâm Hoàng có cảm giác rằng hồn ngọc của mình mạnh mẽ hơn U hồn tháp rất nhiều, chỉ là do hắn chưa tận dụng hết khả năng của ngọc mà thôi.
Lâm Hoàng tiện tay nhặt luôn sách và tháp cho vào trong hồn ngọc, sau đó đứng dậy, trầm ngâm suy nghĩ. Nhớ lại lời của Trần tiên sinh lúc hấp hối, hắn thấy lo lắng vô cùng. Có câu người sắp chết luôn nói điều thật nên Lâm Hoàng tin rằng lão không gạt mình. Chắc chắn Hoa Thiên đã ngầm hạ lệnh cho thủ hạ tấn công thôn làng của hắn bất kể có tìm được hoả độc quả hay không.
“Hoả độc quả…đúng rồi, hoả độc quả ở đâu?” Lâm Hoàng chợt bừng tỉnh, suýt chút nữa hắn quên mất sự tồn tại của hoả độc quả. Hắn vội vàng chạy lại phía mặt hồ. Lúc này, băng đã tan hơn quá nửa, từ phía dưới đáy hồ chầm chậm trồi lên một vật thể màu đỏ, dạng hình trơn, có nhiều gai mềm, đích thị là hoả độc quả rồi!
Đúng như Lâm Hoàng dự đoán, hoả độc quả nằm dưới đáy hồ trên Hắc Liên sơn, hiện tại đang toả nhiệt thiêu đốt lớp băng để ngoi lên. Bình thường, quả này có linh tính, di chuyển nhanh nhạy khó ai bắt được, nhưng có lẽ do lớp băng làm suy yếu nên lúc này mới chậm chạp, uể oải như vậy.
Lâm Hoàng thoáng ngần ngừ, cân nhắc xem nên xử lý hoả độc quả như thế nào. Chợt nhớ chẳng bao lâu nữa thuộc hạ của Hoa Thiên sẽ tìm tới đây nên hắn quyết định đích thân phục dụng. Chưa biết quả này có tác dụng cụ thể gì với mình,có điều thấy nhiều người tranh đoạt như thế, ắt hẳn trăm lợi mà không hại.
Hắn cẩn thận quấn thật nhiều lớp vải quanh bàn tay, sau đó mới từ từ vươn tới chộp lấy hoả độc quả. Nghe đồn quả này toả nhiệt nóng như lửa, nhưng lúc này sờ vào chỉ thấy hơi ấm ấm, chắc là do bị hàn khí tác động. Lâm Hoàng cắn răng, cho hoả độc quả vào trong miệng.
Vừa vào tới yết hầu, một cỗ nhiệt lực khổng lồ bỗng bừng lên trong người hắn kèm theo mùi vị đắng chát. Toàn thân Lâm Hoàng như bốc hoả, hắn quằn quại đau điếng, cảm thấy như ruột gan mình đang bị thiêu đốt vậy. Từ trên người hắn toả ra mùi khét lẹt, quần áo cũng bị đốt chín. Hắn vội lao tới hồ sen, múc lấy múc để từng vốc nước, từng miếng băng cho vào mồm, cho lên người để làm dịu cơn nóng.
Dần dần, cảm giác đau rát qua đi, Lâm Hoàng thấy toàn thân thư sướng, nhẹ nhàng vô cùng. Hắn giơ tay nhấc chân, ngầm nhận ra có một cỗ lực lượng đang cuồn cuộn chảy trong người, không sao dùng hết. Toàn bộ giác quan đều trở nên linh mẫn dị thường. Đôi mắt hắn trở nên sáng tỏ gấp nhiều lần. Từ vị trí hiện tại, hắn đã có thể nhìn rõ từng ngọn cây, cọng cỏ cách đó hàng trăm thước. Xúc giác, vị giác cũng nhạy cảm hơn. Nhưng điều làm Lâm Hoàng vui mừng nhất là Luyện Âm cảnh lẫn Thiên Tru Biến đều có dấu hiệu phát triển.
Trải qua mấy ngày gần đây, Lâm Hoàng minh bạch một điều rằng không phải lúc nào cảm âm của mình cũng có tác dụng. Ví dụ như lúc chữa thương cho Từ Linh Nhi hay lúc nghe ngóng vị trí của hoả độc quả, cảm âm đều bị nhuyễn giáp của Từ Linh Nhi hoặc thần thức cường đại của hắc y thiếu nữ chặn lại, khiến hắn không thể nghe thấy gì. Hắn tinh tường, mình cần phải rèn luyện nhiều hơn, mà việc này không thể một sớm một chiều. Giờ đây, sau khi phục dụng hoả độc quả, hắn cảm thấy mình có dấu hiệu đột phá, tin chắc chỉ qua một thời gian ngắn rèn luyện, hắn sẽ phá bỏ bình chướng, gia tăng đáng kể năng lực bản thân.
Lâm Hoàng đưa cánh tay lên trước mặt quan sát, chỉ thấy da thịt hắn đỏ hồng như của trẻ sơ sinh, nhưng lại rắn chắc hơn trước. Hắn lấy chuỷ thủ thử rạch một đường trên cánh tay, kỳ lạ thay, vết rách dần dần khép lại với tốc độ mắt thường có thể quan sát được. Lâm Hoàng mừng rỡ vô cùng, toàn bộ thể phách, gân cốt, ngũ tạng, giác quan của hắn đều cường kiện hơn rất nhiều. Hắn tin chắc, nếu khi nãy mình ở trạng thái như hiện tại thì đã có thể giải quyết Trần tiên sinh một cách nhẹ nhàng.
Lâm Hoàng còn đang chìm trong niềm vui sướng thì bất chợt nghe thấy có tiếng vó ngựa từ xa vọng tới. Dù còn cách cả mấy trăm dặm, hắn vẫn dễ dàng nhận biết đó là một nhóm nhân mã có hơn trăm người, toàn bộ đều là thủ hạ của Hoa Thiên, có lẽ họ thấy pháo lệnh của Trần tiên sinh nên vội vàng chạy tới.
Lâm Hoàng căng thẳng, nghĩ về mối nguy cơ của dân làng, niềm hân hoan của hắn liền nguội lạnh hơn một nửa. Nếu bây giờ lập tức quay về làng, với năng lực hiện tại, nhiều khả năng hắn đủ sức bảo vệ cho dân làng. Nhưng sau đó thì sao? Người của Hoa Kiếm sơn trang chắc chắn sẽ lại tìm tới, tốp sau mạnh hơn tốp trước, làm sao hắn có thể bảo hộ mọi người mãi được. Nên nhớ, thế lực của Hoa Kiếm sơn trang khiến cả một đế quốc phải kiêng dè thì đủ biết mạnh đến mức nào. Di tản chăng? Mười người, hai mươi người thì còn di tản được, nhưng mấy trăm con người thì làm sao di tản được trong ngày một ngày hai mà không để lại dấu vết?
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, khoảng chừng hơn canh giờ nửa thôi thì họ sẽ tới nơi này. Lòng Lâm Hoàng rối như tơ vò. Hắn nghiền ngẫm lại câu nói cuối cùng của Trần tiên sinh trước lúc lâm chung.
“Trừ khi Hoa Thiên hạ lệnh, nếu không sẽ chẳng ai ngăn được việc này…Hoa Thiên, đúng rồi, tại sao ta không nghĩ ra, chỉ cần Hoa Thiên “còn sống” thì mọi việc có thể giải quyết ổn thoả rồi!” Linh cơ Lâm Hoàng chợt động, hắn vội vàng chạy lại chỗ thi thể của Hoa Thiên. Lúc này đây, lục công tử của Hoa Kiếm sơn trang chỉ còn là một cỗ thi thể cừng đờ. Tất nhiên, Lâm Hoàng không có ý định cứu sống Hoa Thiên, có muốn hắn cũng không đủ khả năng, mà hắn cần Hoa Thiên cho một mục đích khác.
Lâm Hoàng lật ngửa Hoa Thiên lại, sau đó ngồi xuống, vừa vận dụng tâm pháp Thiên Tru Biến vừa chăm chú quan sát thi thể gã. Trong chốc lát, gương mặt hắn từ từ thay đổi, da mặt phồng lên, cơ, xương cũng thay đổi. Mất chưa đầy một nén nhang, hắn đã hoàn toàn biến thành Hoa Thiên, hai người giống nhau như đúc từ ngọn tóc đến gót chân.
Cẩn thận hơn, hắn còn lột sạch quần áo Hoa Thiên, sao chép toàn bộ đặc điểm trên cơ thể gã, từ nốt ruồi, vết sẹo hay kích thước một vài bộ phận đặc thù. Đến khi đã chắc chắn rồi, hắn mới đưa thi thể Hoa Thiên và Trần tiên sinh vào trong hồn ngọc, sau đó mặc vào quần áo của gã.
Mặt trời đã sắp khuất bóng, ráng chiều đỏ như máu. Lâm Hoàng ngẩng nhìn hoàng hôn, miệng thì thào: “Hoa Thiên, tạm thời ta sẽ thay thế ngươi trở thành lục công tử Hoa Kiếm sơn trang. Đến khi giải quyết xong sự tình, ta sẽ trở về làng, đồng thơi chôn cất hai người tử tế. Dẫu lúc sinh thời, các người có phạm tội ác thế nào, thì khi chết đi, cũng nên có một nấm mồ.”