Chương 25: Kịch chiến (1)
“Công tử! Công tử!” Trần tiên sinh thều thào, như không tin vào sự thật này, đôi mắt vẫn đục vậy mà lại chảy ra hàng lệ. Do tu luyện âm công mà lão mất chức năng sinh dục từ lâu. Cả đời lão sống cô độc, lẻ loi. Nhiều năm trước, lão bị kẻ thù ám toán, thân thụ trọng thương, may nhờ có trang chủ Hoa Kiếm sơn trang Hoa Thiên Thành ra tay cứu vớt, lại thấy lão tinh thông hồn thuật nên mới thu nhận về dưới trướng.
Tuy con người Trần tiên sinh nham hiểm, thủ đoạn, nhưng tính cách ân oán phân minh. Vì ơn cứu mạng, lão ra sức làm việc cho Hoa Kiếm sơn trang, lập không ít công lao hãn mã, nên rất được Hoa Thiên Thành coi trọng. Lão tận mắt nhìn thấy Hoa Thiên trưởng thành, trong tâm khảm luôn thầm coi Hoa Thiên là nhi tử của mình. Đáp lại, Hoa Thiên dù ngang ngược, càn quấy nhưng lại rất nghe lời của Trần tiên sinh, đối xử với lão hết sức cung kính, lễ độ.
Cơn đau đớn qua đi, Trần tiên sinh dần lấy lại bình tĩnh. Khi đối diện với sự thật, lão bỗng thấy lo lắng. Lần này nhiệm vụ không những thất bại, mà còn làm Hoa Thiên mất mạng, lão không biết phải đối diện với Hoa Thiên Thành thế nào. Cuộc đời lão từng đối diện không ít bậc kiêu hùng, nhưng chưa có ai lợi hại như Hoa Thiên Thành. Bằng không, chỉ bằng vào một sơn trang nho nhỏ, làm sao Hoa Thiên Thành đủ sức khiến quốc vương một nước phải e ngại? Đối với vị trang chủ này, Trần tiên sinh vừa nể, vừa sợ, không những võ nghệ cao siêu, mà tâm tính của người này cũng vô cùng sắc bén.
Đang trầm ngâm suy nghĩ đối sách, Trần tiên sinh chợt giật mình. Lão xoay người lại, nhìn chòng chọc về phía mặt hồ. Nơi đó, chẳng biết tự bao giờ đã có một bóng người. Có lẽ người đó đã đứng ở đây rất lâu, nhưng do thần trí lão còn mơ hồ nên mãi đến giờ mới nhận ra
“Tiểu tử! Là ngươi!?” Trần tiên sinh gằn giọng, hai mắt long lên sòng sọc.
“Ngươi…tại sao ngươi vẫn chưa chết? Hay…hay là ngươi đồng loã với con tiện nhân kia?” Sau thoáng giây kinh ngạc, Trần tiên sinh kích động gào lên, như người bị bệnh thần kinh. Tâm tình đang bế tắc của lão cuối cùng cũng tìm được nơi để phát tiết.
“Tiểu tử! Mau đền mạng cho công tử gia nhà ta a!” Lão vung tay, U hồn tháp như viên đạn lao về phía Lâm Hoàng.
Ánh mắt Lâm Hoàng bình tĩnh không chút dao động. Lòng thầm nghĩ trận này không thể không đánh rồi. Thật ra nãy giờ hắn cũng đang tìm phương kế để đối phó với Trần tiên sinh. Hắn biết Trần tiên sinh lợi hại, nhất là U hồn tháp đó vừa có thể công kích mà cũng vừa có thể phòng ngự, cho nên hắn không dám vọng động.
Khi tiểu tháp chỉ còn cách Lâm Hoàng vài mét, hắn chợt biến mất, như tan vào không khí. U hồn tháp theo quán tính lao vun vút về phía trước.
“Cái gì!” Trần tiên sinh kinh ngạc thốt lên. Lão cũng phóng về phía vị trí của Lâm Hoàng, nhưng nào còn thấy bóng người.
“Đây là…” Trần tiên sinh bỗng nhìn thấy một chuỗi vòng ngọc nằm dưới đất. Thần thức lão bén nhạy, trí nhớ siêu việt người thường, nhanh chóng nhận ra đây là vòng đeo cổ của Lâm Hoàng.
“Không lẽ…không lẽ tặc tử trốn vào đây? Chẳng lẽ đây cũng là pháp bảo như U hồn tháp? Đúng rồi! Chắc chắn là nhờ vật này mà tặc tử kia mới bảo toàn mạng sống! Trời giúp ta rồi, ha ha!” Trần tiên sinh cả mừng, liền cuối xuống định nhặt lấy hồn ngọc.
Ngay khi lão vừa cúi xuống, không khí trên đầu lão bỗng cấp tốc xoay động, sau đó, một luồng phong nhận bén nhọn hình thành, giáng thẳng xuống người Trần tiên sinh.
“Điêu trùng tiểu kỹ!” Trần tiên sinh cười lạnh, chẳng biết từ đâu, U hồn tháp bỗng xuất hiện, ngăn trở phong nhận của Lâm Hoàng.
“Ầm” Phong nhận va vào U hồn tháp, sau đó tản mác đi mất.
Ở bên trong hồn ngọc, Lâm Hoàng thầm giật mình. Vừa rồi, khi thấy Trần tiên sinh, hắn không nhảy vào hồn ngọc ngay, mà đợi khi Trần tiên sinh tấn công trước, hắn mới trốn vào bên trong, mục đích chính là tập trung sự chú ý của lão vào hồn ngọc. Lúc đó hắn mới phát động công kích. Nhưng Lâm Hoàng có chút đánh giá thấp Trần tiên sinh rồi. Lão thân chinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, làm sao dễ dàng bày ra sơ hở như vậy được? Biết Lâm Hoàng đang ẩn nấp, chờ cơ hội phản kích, nên lão cũng giả vờ mắc mưu, tiếc là chưa lôi được hắn ra ngoài.
“Tiểu tử! Xem ngươi trốn được bao lâu!” Trần tiên sinh cười khặc khặc, vươn một tay chụp lấy hồn ngọc, đồng thời miệng niệm chú ngữ. U hồn tháp liền xoay tròn xung quanh lão, sẵn sàng bảo vệ lão trước mọi thế công.
“Đừng tưởng lão phu không biết ngươi chỉ có thể trốn bên trong một đoạn thời gian. Sớm muộn gì cũng phải ra ngoài. Chớ quên, lão phu cũng có pháp bảo tương tự!” Trần tiên sinh bình thản nói, lão cũng không lo Lâm Hoàng sẽ tiếp tục tấn công mình, bởi lão tin chắc vừa rồi hắn đã sử dụng đòn công kích mạnh nhất rồi.
Lâm Hoàng nhíu mày, hắn không ngờ Trần tiên sinh lại khó chơi như vậy. Hắn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, đánh nữa thì không có hiệu quả, còn bỏ chạy thì không được. Chẳng những công phòng kín kẽ, mà Trần tiên sinh còn đoán được đặc tính của hồn ngọc. Không sai, những gì lão nói hoàn toàn đúng. Hắn chỉ có thể ở trong hồn ngọc một khoảng thời gian nào đó thôi. Trên thực tế, chính Lâm Hoàng cũng không biết mình sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng chắc chắn không quá bốn canh giờ.
Trần tiên sinh giẫm chân lên hồn ngọc, rồi như để tăng thêm niềm tuyệt vọng cho Lâm Hoàng, lão móc ra một viên pháo lệnh, châm lửa đốt. Pháo lệnh bay vút lên tầng trời cao, sau đó bung thành chữ “khẩn”.
“Ha ha ha! Ta vừa đốt pháo lệnh thông báo cho người ở phụ cận. Tin chắc không lâu sau sẽ có nhân mã đến tiếp ứng! Đến lúc đó ngươi chạy đằng trời!”
“Tiên sinh hà cớ gì ra tay đuổi tận giết tuyệt? Đến giờ phút này thì chắc tiên sinh đã biết tại hạ không phải là kẻ hạ sát lục công tử, sao ngài không mở lượng hải hà mà tha cho ta một mạng?”
“Đừng nói nhảm nữa! Bất kể vì nguyên nhân gì, hôm nay ta phải có cái để bàn giao cho trang chủ. Huống hồ chi ngươi thân mang trọng bảo, có câu thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Có trách thì trách số ngươi không may!” Trần tiên sinh trào phúng, sắc mặt càng thêm dữ tợn.
Lâm Hoàng biết nói năng gì cũng thừa thãi, hắn chỉ vờ cầu tình để tìm kế hoãn binh. Ngồi bên trong hồn ngọc, hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh suy nghĩ đối sách. Lúc càng nguy hiểm thì càng phải tĩnh tâm mới giải quyết được vấn đề.
Hắn nhẩm tính tất cả những quân bài mạnh nhất mà mình có. Luyện âm cảnh diễn hoá ra phong nhận thì bị vô hiệu hoá, hồn ngọc cũng bị phong toả, Thiên Tru Biến lại chỉ có thể cải biến thân thể. Nếu là lúc khác, hắn có thể vận dụng Thiên Tru Biến để thay hình đổi dạng, đánh lừa Trần tiên sinh. Nhưng giờ đây, lão đã biết chắc chắn hắn ở bên trong thì có biến đổi thế nào cũng vô dụng.
Chợt Lâm Hoàng nhớ tới một thức nữa của Luyện Âm cảnh, có tên gọi “Phá Âm thức”, dùng sóng âm tác động trực tiếp vào thần hồn của đối phương. Đây cũng là chiêu mà hắn dùng để cứu Từ Linh Nhi, tương đối hiệu quả. Tuy nhiên, chiêu này có nhược điểm là phải tiếp cận đối phương và mất thời gian thi triển. Mà hiện giờ, Trần tiên sinh đang phòng bị kín đáo thế kia thì làm sao tiến hành được.
Muôn ngàn suy nghĩ như thiên quân vạn mã lướt qua trong đầu Lâm Hoàng. Lúc này trời đã ngả về chiều, chẳng còn bao lâu nữa là đến hoàng hôn. Bên ngoài, Trần tiên sinh vẫn bình chân như vại. Thậm chí, lão còn hát tiểu khúc, đồng thời buông lời dỗ ngọt, hứa hẹn sẽ tha Lâm Hoàng một mạng nếu hắn chịu đầu hàng.
Lâm Hoàng bỏ ngoài tai, tập trung tinh thần suy nghĩ. Một tia linh quang chợt loé lên trong đầu hắn.